Người bất tử!
Những lời này của Già Lam đã khiến cho nội tâm của Diệp Viễn bàng hoàng không thôi.
Hắn biết rõ Già Lam không lừa gạt hắn, cái Thánh Mẫu Ma Hoa này dường như có thể liên tục không ngừng mà cung cấp ma khí cho hắn ta.
Diệp Viễn biết một chiêu khi nãy của mình đáng sợ đến mức nào, hiện tại Già Lam dù có là cảnh giới Thần Vương thì cũng không thể nào tránh được thương tích.
Nói cách khác, nếu không hủy diệt bông hoa khổng lồ kia, hắn sẽ vĩnh viễn không thể thu phục được Già Lam!
Huống hồ, còn có nhiều Ma Đằng hỗ trợ hắn như vậy!
"Người bất tử sao?”
Diệp Viễn híp mắt lại, trong giây lát đã lấy ra Tinh Nguyệt Kiếm.
"Vô Cực Sinh Tử Kiếm!”
Lãnh vực Thần Vương giả vừa mới xuất hiện, ngay cả Già Lam cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
"Tiểu tử giỏi lắm, mới đạt đến Đạo Huyền tầng hai mà đã lĩnh ngộ được Thần Vương lãnh vực! Thiên phú của ngươi, ở trong thời đại mạt pháp này quả thật là kinh thiên! Nhưng mà… dùng nó để đối phó với ta thì vẫn còn quá non!”
Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng thực lực của Già Lam trước mắt đây còn mạnh hơn nhiều so với Diệp Viễn.
Già Lam cũng không phải là thứ mà đống… cặn bã kia có thể so sánh, hắn từng là cường giả cảnh giới Ma Thần, lĩnh ngộ pháp tắc so với võ giả bình thường thì thật sự là mạnh hơn rất nhiều.
Hắn không hề e dè trước mũi kiếm sắc nhọn, lao thẳng về phía Diệp Viễn mà tung ra một cú đấm.
"Rầm!”
Sau một đòn này, Thần Vương lãnh vực của Diệp Viễn quả nhiên là đã bị đánh tan, thân thể của hắn cũng bị đánh bay ra bên ngoài.
Nhưng mà… những cái dây leo kia cũng đều muốn thừa cơ bắt lấy hắn, quấn về phía Diệp Viễn mà lao đến.
Thân hình Diệp Viễn lại đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, khéo léo tránh đi được đòn tấn công của dây leo.
Thật đúng là một con người mạnh mẽ!
Già Lam thực sự chỉ dựa vào sức mạnh của thân thể để đánh tan Thần Vương lãnh vực của Diệp Viễn!
Ma tộc một khi đã chiếm được thân thể thì thật đúng là cường đại vô cùng. Bây giờ Già Lam đâu chỉ là mạnh hơn gấp mấy lần so với thời điểm ở Mai Cốt Chi Địa.
"Ha ha… Tiểu tử, lãnh vực Thần Vương của ngươi quá yếu! Nếu như ngươi thật sự đạt đến cảnh giới Hư Huyền thì ta thật sự không còn là đối thủ của ngươi. Nhưng là ngươi của bây giờ thì… ta có thể dễ dàng nghiền nát!” Già Lam ngông cuồng nói.
Trong lòng Già Lam cũng là vô cùng hận Diệp Viễn.
Nếu như không phải là Diệp Viễn đánh hắn trọng thương thì hiện tại hắn đã sớm khôi phục được thực lực, cũng không cần phải miễn cưỡng lâu như vậy.
Lần đó bị Trấn Hồn Châu đánh trọng thương, đến bây giờ hắn vẫn chưa khôi phục được nguyên khí. Lần này dùng kế thả Thánh Mẫu Ma Hoa ra, nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì để hồi phục nguyên khí.
Hôm nay đột nhiên gặp lại được Diệp Viễn, Già Lam đương nhiên muốn nghiền nát hắn một trận, cho thỏa nỗi tức giận trong lòng.
Diệp Viễn gắt lên, cười lạnh nói: "Tùy tiện nghiền ép ư? Đến đây đi!”
"Gào!”
Một tiếng gầm lớn đến kinh thiên động địa vang lên như thể muốn xé rách chân trời, thân thể Diệp Viễn cũng đột nhiên biến mất không thấy nữa.
Nơi mà ban đầu hắn đang đứng, đột nhiên xuất hiện một con thanh long khổng lồ dài đến hàng trăm mét! Nhưng con rồng này không hề giống với những con rồng khác, vì móng vuốt của nó lại có màu vàng kim!
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử của Già Lam lập tức co rút lại, kinh ngạc không thôi.
“Hoàn toàn hóa rồng! Tiểu tử này, vì muốn đối đầu với ta mà đánh liều cả thân thể!”
“Móng vuốt hoàng kim! Bàn Long Phá Thiên Chưởng!”
Từ trong miệng của thanh long hét lớn ra tiếng người, móng vuốt cũng điên cuồng đánh tới.
Lập tức, sấm sét rền vang, một bàn tay cực lớn mang theo cả sức mạnh trời đất, hướng về phía Già Lam mà đánh xuống.
Sau khi hoàn toàn hóa rồng, thể lực của Diệp Viễn lập tức tăng vọt gấp mấy lần. Hơn nữa, còn có Bàn Long Phá Thiên Chưởng linh cấp hậu kỳ, cùng với long cốt hồng hoang luyện hóa thành móng vuốt hoàng kim.
Một chiêu này, uy lực thật sự khiến cho người ta sợ hãi vô cùng!
Một chiêu này, tuyệt đối có thể đánh bại một người cấp Thần Vương!
Mặt mày Già Lam biến sắc, trong giây lát đánh ra một quyền. Ma khí cuồng bạo dữ tợn vô cùng, hướng về phía chiêu đánh kia mà tiến tới.
“Ma Sát Thần Quyền!”
Bên trên bầu trời, một xanh một đen, hai đòn tấn công đáng sợ đụng thẳng vào nhau, làm nổi lên từng trận gió quét vô cùng cuồng bạo.
Diệp Viễn hóa thân thành thanh long dài trăm mét song cũng bị đánh bay ra ngoài, nhưng mà Già Lam còn thảm hại hơn, hắn bị một chiêu này của Diệp Viễn chôn vùi xuống lòng đất một lần nữa.
Nguyên lực to lớn đến đáng sợ ồ ạt tuôn ra, trực tiếp phá hủy một mảng lớn dây leo.
Lần này đã giải cứu được rất nhiều võ giả.
Bọn hắn nhìn lên trời, thấy được con rồng khổng lồ kia, trong lòng cảm giác vô cùng kính sợ.
“Nhìn qua hai mươi năm, Thanh Vân Tử đại nhân thực sự là vô cùng khủng khiếp! Hôm nay, hắn không còn… là Thanh Vân Tử chỉ biết luyện đan nữa rồi!”
“Thần Vương lãnh vực, hoàn toàn hóa rồng, còn có cả móng vuốt hoàng kim, quả thực là đáng sợ! Một chiêu vừa rồi, tuyệt đối có thể đánh bay một Thần Vương!”
“Thanh Vân Tử đại nhân thật đúng là thế gian đều say chỉ mình ta tỉnh… hại bọn ta lúc trước còn sợ hắn sẽ cướp mất linh quả của chúng ta. Bây giờ nghĩ lại, thật sự là hổ thẹn…"
"Đúng vậy, Thanh Vân Tử đại nhân vốn là có thể chạy trốn, nhưng hắn lại lựa chọn ở lại! Chúng ta cũng không thể đứng nhìn một mình hắn chiến đấu, mọi người cùng nhau xông lên nào, diệt trừ cái thứ ma hoa kia!”
Những tên… võ giả được Diệp Viễn cứu mạng, tất cả đều cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Có không ít người vì Diệp Viễn mà cảm động, quên thân mình lao đến chiến đấu với Thánh Mẫu Ma Hoa.
"Không được!"
Nhưng mà, đã muộn rồi.
Vô số dây leo một lần nữa lại tràn ra từ mặt đất, dường như là muốn lập tức… cắn nuốt hết những võ giả kia.
Hôm nay mười vạn võ giả chết thì đã chết, còn không thì bị thương, số quân còn lại còn chẳng đủ một phần.
Chỉ trong chốc lát, dây leo đã tàn sát hàng vạn võ giả, hấp thụ một lượng lớn máu tươi.
Mà những giọt máu này, chính là của những võ giả ở Dược Vương Điện.
Trước mắt, mới chỉ có một mình Già Lam ra tay. Còn các cường giả của Dược Vương Điện, vẫn còn chưa có ra tay!
"Kiếm Thập Tam, Tư Vận Thanh, Hà Đại Giang, các ngươi còn chờ cái gì? Một khi ma hoa xuất thế, các ngươi đều chạy không thoát đâu!” Diệp Viễn ở trên không trung giận dữ hét lên.
Hắn biết rõ, bọn họ vẫn luôn thờ ơ, cũng không có xuất ra toàn lực.
Cường giả Hư Huyền Cảnh không yếu đến mức bị mấy cây dây leo này tiêu diệt dễ dàng vậy được.
Bị Diệp Viễn nhìn thấu, mấy người bọn họ biết rõ là không giả vờ được nữa, nguyên một đám người đều phát động thần uy, thoáng chốc đã đánh tan hết dây leo.
"Vèo…"
Sau khi Hà Đại Giang đánh tan dây leo thì cũng không có dừng lại, trực tiếp hướng về phía lối vào của Vạn Cổ Dược Viên mà lao tới.
"Hà Đại Giang, ngươi đúng là vô sỉ!” Thư Vận Thanh chửi bới.
Thế nhưng mà, hắn còn chưa kịp mắng xong thì lại có thêm mấy bóng người hướng về phía bên ngoài mà bỏ chạy, chính là đám người Ngô Viễn Kiều cùng với Nhạc Tân Bình!
Lúc này, Già Lam lại từ lòng đất chui lên, vẫn mang theo ma khí ngập trời, căn bản không có lấy một chút vết tích.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!