Thần Vực có hai nơi dư thừa linh dược lớn, thứ nhất tất nhiên là Vạn Cổ Dược Viên, mà cái còn lại, chính là Huyết Vũ Hoang Nguyên của Thánh Thành.
Không giống với Vạn Cổ Dược Viên, Huyết Vũ Hoang Nguyên là tài sản riêng của Thánh Thành với công hội luyện dược sư.
Bọn họ muốn đi vào thì lúc nào cũng có thể.
Huyết Vũ Hoang Nguyên là một bí cảnh, cửa vào chính là ở giữa Thiên Thánh Tháp, người bình thường căn bản không có cách nào tiến vào.
Đương nhiên, Huyết Vũ Hoang Nguyên cũng vô cùng nguy hiểm, bên trong là thiên đường của thú hoang.
Chính bởi vì như vậy, Huyết Vũ Hoang Nguyên vẫn luôn là nơi để môn hạ đệ tử của Thánh Thành lịch luyện.
Huyết Vũ Hoang Nguyên có tổng cộng bảy tầng, một tầng so với một tầng càng thêm nguy hiểm.
Đệ tử của Thánh Thành cũng chỉ có lịch luyện ở hai tầng.
Từ tầng thứ ba trở lên, không có thực lực của cảnh giới Hư Huyền thì người vào chắc chắn sẽ chết!
Lúc trước Diệp Viễn có nghe Cơ Chính Dương nói qua, chỗ mà Thánh Thành có thể tiến vào sâu nhất đã đạt đến tầng thứ sáu. Nhưng tầng thứ bảy trong truyền thuyết, trước giờ chưa từng có ai tiến vào.
Dù cho là Gia Cát Thanh Huyền cũng không dám tiến vào tầng thứ bảy.
Đương nhiên, tất cả đều chỉ là truyền thuyết, Gia Cát Thanh Huyền có tiến vào tầng thứ bảy hay không, sợ là chỉ có bản thân hắn mới biết được.
Sở dĩ gọi là Huyết Vũ Hoang Nguyên là bởi vì ở giữa bí cảnh luôn có mưa máu.
Mưa máu cũng không phải là thứ tầm thường, ngược lại là ẩn chứa nguyên lực đáng sợ, đủ để có thể trợ giúp võ giả đột phá.
Nói tóm lại, Huyết Vũ Hoang Nguyên là một nơi bảo địa!
Vốn dĩ còn chưa đến thời gian lịch luyện của đệ tử Thánh Thành, nhưng bởi vì yêu cầu của Diệp Viễn nên Vân Tiêu không thể không dời lịch luyện lên trước.
Mở Huyết Vũ Hoang Nguyên, đương nhiên hao phí không ít tài nguyên, Vân Tiêu không thể đặc biệt vì một mình Diệp Viễn mà mở ra.
Hơn nữa thật sự để một mình Diệp Viễn đi vào một mình thì Vân Tiêu cùng không yên tâm.
Lần tiến vào Huyết Vũ Hoang Nguyên này lấy danh là lịch luyện, trên thực tế quan trọng hơn vẫn là giám thị Diệp Viễn.
Đương nhiên không phải dựa vào đám đệ tử Đạo Huyền Cảnh với Thần Vương Cảnh kia, mà dựa vào Quách Hủ với Linh Khuyển Thần Vương.
Linh Khuyển Thần Vương và Cực Kiếm Thần Vương cùng là cường giả cấp Hư Huyền, nhưng nếu như thật sự đánh lên, Cực Kiếm Thần Vương hơn phân nửa không phải là đối thủ của Linh Khuyển Thần Vương.
Sở dĩ gọi là Linh Khuyển Thần Vương chính là bởi vì bên cạnh hắn luôn mang theo một khế ước thú - Ngao Thiên Thần Khuyển.
Ngao Thiên Thần Khuyển này cũng là cường giả Hư Huyền, hắn cũng không có hoá hình nhưng cộng với Linh Khuyển Thần Vương, cường giả Hư Huyền bình thường đều không phải là đối thủ.
Có hắn mang đội giám thị Diệp Viễn, đương nhiên là Vân Tiêu yên tâm.
Bởi vì Diệp Viễn đã đồng ý với yêu cầu của hắn, chỉ tiến vào Huyết Vũ Hoang Nguyên một mình!
Ngao Khiên, Huống Thiên Minh, Khương Thái Thương, thậm chí Nguyễn Song Châu đều không được phép tiến vào.
Diệp Viễn đáp ứng yêu cầu này, điều này khiến cho chúng thủ hạ lo lắng không thôi.
"Đại nhân, một mình người tiến vào quá nguy hiểm rồi, vẫn là mang theo lão Ngao cùng đi đi!” Ngao Khiên nói.
"Đại nhân, Huyết Vũ Hoang Nguyên này không phải đất lành gì, nghe nói Thánh Thành cũng đã từng không ít trưởng lão cảnh giới Hư Huyền ngã xuống ở bên trong, một mình người đi vào sao được?” Khương Thái Thương nói.
"Lão đệ, lần đi này hung hiểm, ngươi phải nghĩ kỹ mà làm đó! Đôi người chó kia cũng không phải thứ tốt lành gì, lỡ như gây bất lợi cho ngươi ở bên trong…" Huống Thiên Minh cũng khuyên nhủ.
Người chó mà hắn nói chính là Linh Khuyển Thần Vương và con chó của hắn.
Diệp Viễn cười nói: "Các ngươi không không cần lo lắng, các ngươi ở bên ngoài đợi ta, thời gian tối đa nửa năm, ta ắt sẽ đi ra.”
Diệp Viễn đáp ứng điều kiện của Vân Tiêu, tự nhiên cũng sẽ không ngốc nghếch đến đem mọi người đặt ở Thánh Thành.
Hắn bảo Vân Tiêu phát hạ lời thề thiên đạo, bảo chứng an toàn của bọn Ngao Khiên trong thành, mới có thể yên tâm rời đi.
Vân Tiêu không dám động thủ với mình, là bởi vì hắn không nhìn thấu mình, nhưng một khi mình tiến vào Huyết Vũ Hoang Nguyên, khó mà đảm bảo hắn sẽ không ra tay với đám người Ngao Khiên.
Một bên khác, Vân Tiêu cũng là kéo Linh Khuyển Thần Vương với Quách Hủ đến, đích thân truyền dạy cơ nghi.
"Cơ Thanh Vân muốn tiến vào Huyết Vũ Hoang Nguyên chắc chắn là vì linh dược bên trong mà tới. Hắn đã phát hạ lời thề thiên đạo, tối đa chỉ lấy năm gốc linh dược. Nhưng ta cảm thấy, linh dược mà hắn muốn tìm chắc chắn không đơn giản. Nói không chừng hắn muốn vào tầng thứ năm. Các ngươi phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể để hắn tiến vào tầng thứ năm, rõ chưa?” Vân Tiêu trịnh trọng vô cùng nói.
Linh Khuyển Thần Vương im lặng không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Quách Hủ lại lên tiếng nói: "Vâng, Vân Tiêu đại nhân!”
Vân Tiêu nhìn thoáng qua Quách Hủ, dặn dò: "Ta biết trong lòng ngươi có không phục với hắn, nhưng tin tưởng ta, ngươi không phải đối thủ của hắn! Quách Hủ, ngươi là tương lai của Thánh Thành, phải đem bố cục đặt xa một chút. Cơ Thanh Vân đã định là người phải chết, nhưng người giết hắn chắc chắn không phải ngươi. Tương lai lúc ngươi quân lâm Thần Vực, hắn sớm đã là bộ xương khô trong mộ rồi!”
Quách Hủ nghe lời này, trong lòng là ngũ vị tạp trần.
Lời này của Vân Tiêu có thâm ý, nhưng có một điểm rất rõ ràng, kia chính là nói hắn không bằng Cơ Thanh Vân!
Hơn nữa, là hắn vĩnh viễn cũng không bằng!
Chỉ có sau khi Cơ Thanh Vân chết đi hắn mới có cơ hội vượt qua đối phương.
Đạo lý hắn hiểu rõ, nhưng trong lòng lại càng thêm không phục.
Dựa vào cái gì mà hắn không bằng Cơ Thanh Vân?
Hắn so không lại Cơ Thanh Vân kiếp trước, lẽ nào ngay cả tên tay mơ Đạo Huyền tầng ba trước mắt cũng không so lại?
…
Quách Hủ mang theo oán khí cùng không phục tiến vào Huyết Vũ Hoang Nguyên.
Mưa nhỏ màu máu tí tách rơi lướt nhẹ qua mặt chúng nhân, khiến tinh thần người ta chấn động.
Từng sợi nguyên lực từ giữa da thịt tiến vào cơ thể, lại hoà nhập vào biển nguyên lực, Diệp Viễn cảm thấy mình vừa mới đột phá Đạo Huyền tầng ba chưa lâu đang dần dần củng cố xuống.
Vốn dĩ Diệp Viễn ép Vân Tiêu đi ra xác thực là muốn hung hăng quở trách đối phương một phen.
Nhưng sau đó, hắn lại thay đổi chủ ý.
Thay vì trông cậy Thánh Thành đến đối phó Ma tộc còn không bằng tự mình tăng thực lực đến bảo vệ Thần Vực.
Nếu bản thân là thiên mệnh chi tử, vậy hắn phải gánh chịu trách nhiệm của kiếp này.
Thay vì mượn tay người khác diệt Dược Vương Điện còn không bằng tự mình báo thù đến thống khoái!
Phẩm hạnh hành vi của Vân Tiêu đương nhiên đáng xấu hổ, thế nhưng vì cái gì lại không mượn lực lượng của Thánh Thành đến làm cho mình cường đại hơn đây?
Nếu như Nghịch Đan Đạo thật sự có thể khiến bản thân đột phá Thần Cảnh, vậy đối phó Ma tộc, cũng có lẽ căn bản không cần mượn đến lực lượng của Thánh Thành.
Đến lúc đó, dù cho là Gia Cát Thanh Huyền cũng phải mặc mình điều khiển!
Ngay khi bọn họ biết được mình có thể đột phá thần đạo là mượn nhờ lực lượng của Thánh Thành, không biết là tâm tình thế nào.
Ngẫm nghĩ một chút xong Diệp Viễn cảm thấy vô cùng mong chờ.
Ở trong Vạn Cổ Dược Viên Diệp Viễn chỉ lấy được Băng Diễm Huyền Hoàng Chi, chín vị chủ dược còn thiếu tám vị.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!