“Xuy”
Ánh sáng xanh lục xẹt qua, một con mãng xà mình ngoằn nghèo lập tức bị Diệp Viễn chém chết.
Đây là con mãng xà thứ sáu mươi lăm mà Diệp Viễn giết trong vòng mười ngày.
Sáu mươi lăm con mãng xà này đều là những Thần Vương đỉnh phong có thực lực siêu mạnh.
Có hoang thú thậm chí còn có một vài kỹ năng thiên phú, khiến Diệp Viễn cũng chịu thiệt thòi lớn. Nhưng sau trải nghiệm này, Diệp Viễn cũng tiến bộ vô cùng rõ ràng.
Các đệ tử Thánh Thành tận mắt nhìn thấy Diệp Viễn trưởng thành từng chút từng chút một. Sự trưởng thành này gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhưng việc này mới xảy ra được mười ngày.
Mặc dù họ ngại đối mặt với đại sư huynh, không dám bình giá lung tung, nhưng sự kinh ngạc của họ với khả năng thiên phú của Diệp Viễn thì tuyệt đối không hàm hồ.
Sự đột phá của cường giả Đạo Huyền Cảnh, thậm chí chỉ là một chút nhỏ cũng phải tính bằng năm.
Nhưng với Diệp Viễn lại tính bằng ngày.
Mười ngày này, hoàn toàn không có sự trùng hợp ngẫu nhiên, mà chính là sự chiến đấu liên tục thực sự.
Tuy nói chiến đấu có thể giúp võ giả nhanh chóng nâng cao thực lực, nhưng tăng lên như vậy, không phải quá rõ ràng hay sao?
Điều khiến Diệp Viễn kinh ngạc chính là Quách Hủ lại không tới làm phiền mình nữa.
Dường như từ sau đám hoang thú vượn khổng lồ, Quách Hủ tự mình học nghiêm túc rồi.
Hơn nữa ánh mắt mà Quách Hủ nhìn mình dường như không còn như trước kia nữa.
Nhưng những chuyện này đối với hắn ta không là gì cả, hắn chẳng rảnh mà quan tâm đến mấy chuyện này.
Đối với Diệp Viễn mà nói bây giờ việc cấp bách nhất chính là nâng cao thực lực.
Động tĩnh ở bên ngoài khiến Diệp Viễn có chút bất an.
Hắn tin rằng tâm cảnh Thiên Nhân Hợp Nhất sẽ không lừa gạt hắn.
Nếu như vậy, thực lực của bản thân tăng thêm một phần, thì đương nhiên cũng an toàn hơn phần nào.
Trong nháy mắt nửa tháng đã trôi qua, Diệp Viễn một đường đánh vào tầng ba. Mà lúc này, cuối cùng hắn cũng cảm giác được, bản thân sắp đột phá Đạo Huyền tầng bốn.
Đạo Huyền tầng ba đến Đạo Huyền tầng bốn, đó cũng là một đạo lạch trời.
Sau khi vượt qua nó, nguyên lực và đế khí của Diệp Viễn sẽ tăng lên đáng kể.
Nguyên lực tăng lên, tự nhiên cũng có thể làm cho lãnh vực Thần Vương của hắn được tăng cường.
Sau khi vào tới tầng ba, rõ ràng là hoang thú ở đây đã cường đại hơn rất nhiều. Mặc dù hiện tại vẫn chưa đụng phải hoang thú Hư Huyền Cảnh, nhưng thực lực của hoang thú lại không hề tầm thường.
Hơn nữa không ít hoang thú đều là xuất hiện theo nhóm, thực lực kém nhất cũng có thực lực Thần Vương đỉnh phong.
Nhưng Diệp Viễn lại không có ý dừng lại.
Chỉ cần hắn khôi phục nguyên lực là sẽ lập tức qua đó giết lũ hoang thú.
Lúc này, hắn đang chiến đấu với một đám hoang thú sói!
Một mình hắn đang đối phó mấy trăm con hoang thú sói, trong đó phần lớn đều là thực lực Thần Vương đỉnh phong, mà Lang Vương thực lực Thần Vương đỉnh phong cũng có không dưới hai mươi con.
Sự phối hợp của loại hoang thú này còn ăn ý hơn rất nhiều so với tám con vượn khổng lồ.
Diệp Viễn tách ra nhập vào chiến đấu với bầy sói đến khó phân thắng bại.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều là khiếp sợ không thôi.
"Tên này thật sự điên rồi! Tu luyện điên cuồng như vậy, rốt cuộc hắn làm sao chống đỡ được?” Quách Hủ nhíu mày nói.
Suốt dọc đường đi, Diệp Viễn căn bản cũng không dừng lại, vẫn luôn vượt qua những giết chóc.
Về kiểu tu luyện với cường độ này, Quách Hủ tự vấn là bản thân không thể chống đỡ được.
Linh Khuyển Thần Vương nói: "Có thể đạt được thành tựu kinh người như vậy trong hai mươi năm, Cơ Thanh Vân tuyệt đối không phải do may mắn! Thiên phú của hắn cũng không cần nói nhiều, mà phần kiên cường này mới càng khó có được. Cường độ tu luyện như vậy, cho dù là cường giả Hư Huyền cũng phải suy sụp tinh thần.”
Bỗng nhiên, sắc mặt Quách Hủ thay đổi, nói: "Tên này thật sự là một tên điên! Hắn... hắn... lại muốn đột phá trong bầy sói!” Trên bầu trời, những đám kiếp vân cuồn cuộn kéo đến.
Hắn đã chiến đấu với bầy sói này một ngày một đêm và đã giết hơn trăm con sói.
Mà vừa rồi, cuối cùng Diệp Viễn cũng nhận ra cơ hội đột phá đã đến.
Đổi lại là người khác thì chắc chắn sẽ không dám đột phá vào lúc này.
Lỡ như bị bầy sói kéo lại, Diệp Viễn tất nhiên sẽ bị thiên kiếp chém chết. Phải biết rằng, trong bầy sói, có hơn hai mươi Lang Vương ở cảnh giới Thần Vương đỉnh phong.
Nhưng Diệp Viễn tài cao gan lớn, căn bản không để ý, trực tiếp phát ra nguyên lực hải, bất chấp bản thân bộc phá.
Thiên kiếp đến, động tác tay của Diệp Viễn rất nhanh, vung tay giết chết hai con sói.
“Xoẹt…”
Một tia chớp lớn lao về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn hét một tiếng mà không hề né tránh!
Những Lang Vương linh trí cực cao đó sớm đã chờ thời khắc này.
Ngay khi thiên kiếp sắp rơi xuống người Diệp Viễn, năm con Lang Vương Thần Vương đỉnh phong gào thét lao đến, nhe hàm răng sắc bén, cắn vào bắp chân Diệp Viễn.
Hàm răng của những con Lang Vương này thực sự không thể đùa được.
Nếu bị bọn chúng cắn được thì một chân Diệp Viễn sẽ hoàn toàn bị phế đi.
Chúng đã nhắm chuẩn thời cơ hạ khẩu, Diệp Viễn phải ứng phó với thiên kiếp, căn bản không thể đồng thời đối phó với năm con Lang Vương này.
“Này, kẻ kiêu ngạo! Lần này tự đem mình ra chơi đùa đến mức như vậy, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi làm sao tránh được một kích tất sát này!” Quách Hủ cười lạnh nói.
Trận pháp chặt chẽ như vậy, lại dám lớn mật như thế, thật không biết chữ chết viết thế nào.
Tuy nhiên, vào chính lúc này, Diệp Viễn lại nhếch miệng cười lạnh lùng.
“Đợi các ngươi rất lâu rồi! Vô Cực Sinh Tử Kiếm!”
Diệp Viễn quát lớn một tiếng, lãnh vực Thần Vương bộc phát trong nháy mắt, năm tia thanh mang quỷ dị từ lãnh vực Thần Vương chảy ra, trực tiếp bắt lấy năm con Lang Vương.
Về phần thiên kiếp, Diệp Viễn căn bản nhìn một cái cũng lười!
“Rầm!”
Diệp Viễn bị giáng một tia lôi kiếp này, mà năm con Lang Vương vì chịu một cước của Diệp Viễn, căn bản không cắn được hắn, ngược lại bởi vì đến quá gần Diệp Viễn nên bị thiên kiếp ảnh hưởng.
Đạo thiên kiếp này dường như tương đương với một kích toàn lực của Thần Vương đỉnh phong, uy lực có thể tưởng tượng được.
Năm con Lang Vương lập tức bị thiên kiếp chém tàn!
Còn Diệp Viễn lại đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra, vỗ vỗ bụi bặm trên người, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ!
Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của Quách Hủ trợn tròn.
Chẳng lẽ tên tiểu tử này là tên biến thái sao?
Đối đầu chống lại một đạo thiên kiếp khủng bố như vậy, vậy mà hắn chẳng sao cả?
Hắn không biết, đối với Diệp Viễn từng vượt qua đại ngũ hành thiên kiếp mà nói, loại tiểu thiên kiếp này căn bản cũng không tính là cái gì.
Vừa rồi vào giây phút cuối cùng, Diệp Viễn chỉ duỗi ra vuốt rồng hoàng kim ở tay phải là đã có thể cứng rắn chống lại.
Tuy rằng thiên kiếp này tương đương với một kích toàn lực của Thần Vương đỉnh phong, nhưng hiệu quả của nó đối với Diệp Viễn mà nói lại kém hơn rất nhiều.
Đối với thiên kiếp, Diệp Viễn dường như là miễn dịch.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!