Hơn mười con hoang thú kia giống như đang phát điên, bọn chúng bỏ qua Diệp Viễn, giết thẳng về phía đám người Mạc Đại Thông.
Không chỉ riêng như thế, trong chốc lát lại có thêm mấy bóng đen chui ra.
Nhìn thấy cảnh này, dù có thần khí nơi tay, da đầu Mạc Đại Thông cũng bắt đầu run lên.
Lúc này hắn mới biết được Triệu Linh Đông đã nói đúng.
Đây căn bản chính là một cái bẫy!
“Chạy mau!” Triệu Linh Đông hét lớn một tiếng, chạy bán sống bán chết ra phía ngoài sơn cốc.
Mạc Đại Thông làm gì còn dám dừng lại, cho dù hắn có thần khí thì khi đối mặt với gần hai mươi tồn tại cường đại giống như hắn thì cũng không chiếm được lợi thế.
Nhưng mà, mấy người Mạc Đại Thông vẫn bị chặn lại.
“Vút vút vút!”
Vài con hoang thú đã chặn trước mặt bọn họ, những con hoang thú khác cũng đuổi kịp đến nơi bao vây lấy bọn chúng như gói sủi cảo.
"Hai tên đầu heo các ngươi, đã nói là có bẫy rập vậy mà các ngươi lại không thèm nghe!” Triệu Linh Đông tức giận tới mức giơ chân.
Trong nội tâm Mạc Đại Thông hối hận nhưng ngoài miệng lại không chịu thua, hừ lạnh nói: “Ai mà ngờ được hoang thú khắp cái núi này lại giống như là muốn bảo vệ tên tiểu tử kia vậy?”
Triệu Linh Đông hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Bớt nói nhảm! Đều lấy bản lãnh của các ngươi ra hết đi, đánh giết ra một con đường máu, ngàn vạn lần không được ham chiến, nếu không thì ai trong chúng ta cũng đều trốn không thoát!”
Thực lực của mỗi một con đám hoang thú cảnh giới Hư Huyền này đều không thua kém bọn hắn.
Nếu như không phải có thần khí trong tay thì toàn bộ bọn hắn chắc hẳn sẽ chết ở chỗ này.
Mạc Đại Thông thấy hoang thú quá đông, bắt đầu cảm thấy gấp gáp, hắn định mở Sơn Hà Xã Tắc Đồ ra để thu hết những con hoang thú này vào.
Triệu Linh Đông thấy vậy, sắc mặt không khỏi đại biến, vội vàng chặn lại nói: “Ngươi điên rồi sao? Dựa vào thực lực của ngươi, có thể trấn trụ được hơn hai mươi con hoang thú này ư? Ngươi được đặc cách để cầm thần khí mà đã thật sự cho là mình vô địch hay sao? Nếu bọn hắn nổi điên ở bên trong đó cũng có thể chấn ngươi đến chết rồi!”
Bị Triệu Linh Đông mắng đến mất hết cả mặt mũi nhưng Mạc Đại Thông cũng không dám cãi lại.
Sơn Hà Xã Tắc Đồ lợi hại là không sai, nhưng cũng không phải thật sự vô địch.
Nếu như để cho cường giả thần đạo sử dụng nó thì cho dù thu đến một vạn con hoang thú vào cũng sẽ giết chết hết bọn chúng.
Nhưng hắn chỉ là cường giả Hư Huyền, hơn nữa còn là thu hoang thú có thực lực ngang ngửa với hắn.
Một lần hơn hai mươi con, một khi nổi điên ở bên trong thì dựa vào thực lực của Mạc Đại Thông căn bản là trấn áp không nổi.
"Vậy… vậy ngươi nói thử nên làm sao bây giờ?” Lần này Mạc Đại Thông không biết phải làm sao nữa.
“Làm sao là làm sao? Phá vòng vây chứ sao! Hai người các ngươi hợp lực lại đánh thông con đường phía trước, chúng ta trở về lại tầng bốn!” Triệu Linh Đông nói.
"Quay... quay lại tầng bốn?” Mạc Đại Thông sững sờ.
Mặt Triệu Linh Đông tối sầm, húc đầu mắng: “Ngươi còn muốn như thế nào nữa? Chuyện tới nước này, chúng ta cũng chỉ có thể phong tỏa cửa ra vào của hắn mà thôi! Ta không tin hắn có thể lẩn trốn ở chỗ này cả đời!”
Mạc Đại Thông ngẫm lại, dường như cũng chỉ có biện pháp này thôi.
Chuyện đến nước này, đã không có khả năng để giết Diệp Viễn nữa rồi.
...
“Tiểu Viêm, chuyện lần này phải đa tạ ngươi rồi!” Diệp Viễn cảm kích đối với thiếu niên đứng bên cạnh.
Thiếu niên khoát tay nói: “Không cần, ta với Tiểu Hỏa là người một nhà, ngươi là đại ca của hắn thì cũng là đại của ta. Đây cũng chỉ là tiện tay mà thôi, không có gì to tát.”
Thiếu niên này, chính là Viêm Phách Hạo Vũ Liên trăm vạn năm.
Tịnh Đàn Hỏa Liên cùng Viêm Phách Hạo Vũ Liên đều là hoa sen có thuộc tính Hỏa, cùng chung nguồn gốc. Cho nên Tiểu Viêm mới nói là người một nhà.
Nhưng ý định của Diệp Viễn vốn chỉ là lấy Tiểu Hỏa đến gần Viêm Phách Hạo Vũ Liên để hắn không phát động công kích đối với mình.
Chờ bọn người Triệu Linh Đông đến thì sẽ khiến cho bọn hắn động thủ, như vậy là có thể dẫn dụ hoang thú ở động gần đó đến đây đối phó với bọn hắn.
Nhưng mà Diệp Viễn lại không ngờ Viêm Phách Hạo Vũ Liên này cũng là nguyên linh được sinh ra, có thể biến ảo thành hình người.
Bởi vì như vậy mà giao tiếp càng thêm thuận lợi.
Tiểu Viêm là Dược Tinh trăm vạn năm, nguyên lực của hắn đã được sinh ra từ phần lớn hoang thú ở quanh đây.
Triệu Linh Đông muốn động vào Tiểu Viêm, tự nhiên những hoang thú kia sẽ không cho phép.
“Tiểu Viêm, ngươi bảo những con hoang thú kia không nên động tay thật, chỉ cần đánh đuổi mấy tên kia đi là được rồi. Trên tay bọn hắn có thần khí, thật sự hợp sức lại với nhau thì nhất định các ngươi sẽ bị hao tổn.” Diệp Viễn dặn dò.
Tiểu Viêm gật gật đầu, trong miệng phát ra từng âm tiết cổ quái truyền vào tai những con hoang thú kia.
Bên kia, bọn người Triệu Linh Đông đã sớm đánh nhau túi bụi với đám hoang thú.
Không, chính xác mà nói là bị hoang thú hành hạ một cách thê thảm.
Hơn hai mươi con hoang thú Hư Huyền, so ra còn nhiều hơn số lượng ở ngoại giới!
Cỗ lực lượng này thật đáng sợ, làm sao ba bốn người bọn hắn có thể chống cự được?
Nếu như không phải có thần khí trong tay thì bọn hắn đã sớm bị nhóm hoang thú xé nát rồi.
Những con hoang thú kia nhận được mệnh lệnh của Tiểu Viêm cũng không còn quấn chặt lấy bốn người Triệu Linh Đông nữa, giả vờ để lộ sơ hở giúp cho bốn người kia đánh giết lui ra ngoài.
Nhưng mà bây giờ bốn người đã sớm chật vật đến chịu không nổi, trên người cả đám đều mang theo thương tích không hề nhẹ.
Bên ngoài sơn động, tiếng kêu vang trời, nhóm hoang thú vẫn không có ý định bỏ qua, một mực đuổi đánh bốn người chạy về phía tầng bốn.
Bốn người này thật vất vả lắm mới có thể đánh giết ra khỏi lớp lớp vòng vây, làm sao còn dám quay đầu lại?
Bọn hắn vừa chiến vừa lùi lại, nhanh như chớp lui về phía tầng bốn.
Nhìn thấy bộ dáng chật vật của bốn người, Tiểu Viêm cùng với Tiểu Hỏa tính tình như tiểu hài tử đều cười to không thôi.
Đợi bốn người biến mất bên ngoài sơn động, Tiểu Viêm mới nói với Diệp Viễn: “Diệp Viễn đại ca, ta với Tiểu Hỏa thân nhau như huynh đệ, chi bằng các huynh cứ ở lại chỗ này một thời gian đi?”
Diệp Viễn nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: "Những năm này Tiểu Hỏa đi theo ta cũng đã chịu không ít đau khổ. Hôm nay có thể gặp được người huynh đệ cùng nhà, hiển nhiên là các ngươi muốn thân cận với nhau hơn một chút.”
Tiểu Hỏa cùng với Tiểu Viêm chỉ mới quen nhau mà đã thân, tất nhiên là không đành lòng tách ra như vậy.
Diệp Viễn đồng ý làm cho hai tên nhóc không khỏi hoan hô tung tăng như chim sẻ.
Đuổi đám người Triệu Linh Đông đi rồi, cuối cùng Diệp Viễn cũng nhẹ nhàng thở ra.
Trong vòng nửa tháng này, tinh thần và thể lực của Diệp Viễn đều đã hao tổn đến cực hạn, toàn bộ đều dựa vào ý chí để chèo chống.
Vài ngày tiếp theo, Diệp Viễn ở lại trong cốc để điều dưỡng.
Có sự trợ giúp của đan dược, Diệp Viễn khôi phục cũng rất nhanh.
Nhưng mà điều khiến cho hắn đau đầu chính là, vốn hắn tới đây để bắt Tiểu Viêm, không nghĩ tới tạo hóa lại trêu ngươi, Tiểu Viêm và Tiểu Hỏa rõ ràng lại trở thành bằng hữu thân đến nỗi không có gì giấu nhau.
Hai người đã là bằng hữu thì hiển nhiên Diệp Viễn không có cách nào để xuống tay với bằng hữu. Hơn nữa Tiểu Viêm còn giúp hắn đuổi mấy người Triệu Linh Đông đi, Diệp Viễn càng không thể lấy oán trả ơn.
Nghĩ cả nửa ngày, Diệp Viễn cũng đành phải buông tha mà thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!