Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Tiếng gầm vừa nãy của Ngao Khiên có khí thế rất đáng sợ, đương nhiên là mấy người này cũng nhận ra, nếu không chắc chắn sẽ không khách khí như thế.  

             Chỉ là bọn họ lầm tưởng rằng Ngao Khiên mới là người dẫn đầu đoàn người này.  

             “Đại nhân, chúng ta đến làm gì?” Ngao Khiên mờ mịt hỏi Diệp Viễn.  

             “Đại nhân?”  

             Người ở giữa đó ngạc nhiên đánh giá Diệp Viễn, nhưng dù có nhìn thế nào, Diệp Viễn cũng chỉ là một Đạo Huyền tầng sáu bình thường mà thôi.  

             Diệp Viễn cũng không để tâm, bình tĩnh nói: “Tại hạ Diệp Viễn, những người này là tùy tùng của ta. Nghe nói trên đảo Cửu Phượng có đồ tốt mà ngoại giới không có, nhưng chúng ta lại không có lệnh bài Thanh Mục, chỉ có thể tự tiện xông vào. Nếu có làm phiền, xin bỏ qua cho.”  

             Lúc này, Sa Nhất tới gần bên cạnh Diệp Viễn nói: “Người ở giữa là Nhị đảo chủ Hắc Mông, người bên phải là Tam đảo chủ Đoàn Lăng Phong, người bên trái là Tứ đảo chủ Hồng Đào.”  

             Đương nhiên là Hắc Mông nhận ra Sa Nhất, hắn thấy thái độ của Sa Nhất đối với Diệp Viễn, trong lòng không khỏi ngạc nhiên không thôi.  

             Sa Nhất là khách hàng cũ của hội giao dịch, tính cách và thực lực của gã, Hắc Mông cũng biết khá rõ.  

             Nhưng kiêu ngạo như Sa Nhất lại cung kính với Diệp Viễn như thế!  

             Lập tức, Hắc Mông cũng không dám xem thường Diệp Viễn, ôm quyền nói: “Ha ha, hóa ra là như thế! Đảo Cửu Phượng chúng ta rất hiếu khách, nếu Diệp lão đệ muốn nhìn thử thì đi một vòng trên đảo xem. Sa Nhất, ngươi là khách hàng cũ của đảo Cửu Phượng, phiền ngươi đưa Diệp lão đệ đi nhìn xem. Nhưng… quy củ trên đảo ngươi cũng biết rồi, nơi không nên đi thì tuyệt đối không thể đi!”  

             Nói đến đoạn sau, ánh mắt mà Hắc Mông nhìn Sa Nhất mang theo ý cảnh cáo.  

             Dĩ nhiên, lời nói này thực ra là nói cho Diệp Viễn nghe.  

             Dù Hắc Mông không đắc tội đám người Diệp Viễn, nhưng dường như cũng không sợ hãi bọn họ.  

             Ba đảo chủ tạm biệt rời đi, Ngao Khiên không vui nói: “Ba tên này ngạo mạn quá! Đại nhân, phí lời với chúng nhiều như thế để làm gì, trực tiếp bắt luôn đến tra hỏi là xong!”  

             Diệp Viễn liếc nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi đừng có xem thường mấy người này, thực lực của Hắc Mông đó chưa chắc đã kém ngươi! Bản thể của hắn là Hắc Sa của hải tộc, không ngờ hải tộc lại có cường giả như thế này!”  

             Sắc mặt Ngao Khiên không khỏi kinh ngạc, nói: “Không phải chứ, tên đó lại mạnh như thế? Chẳng lẽ hai vạn năm qua, thế giới này đã thay đổi cả rồi?”  

             Thực ra, thời gian này cảm giác thất bại của Ngao Khiên rất nhiều.  

             Hắn là kẻ mạnh nhất Long tộc thời đại đó, nhưng bây giờ, một đống người có thể nhảy ra đánh được hắn.  

             Cái tên Nhị đảo chủ không biết từ đâu chui ra này, thực lực cũng không kém hơn hắn!  

             Cảm giác tâm lý chênh lệch này quả thực khiến hắn không thể chấp nhận được.  

             Nhưng hắn vẫn vô cùng tin tưởng lời của Diệp Viễn. Chắc chắn hắn sẽ không ăn nói lung tung để đả kích mình.  

             “Từ trên người hắn, ta cảm nhận được lực lượng pháp tắc thần đạo nhàn nhạt. Cho dù chỉ là một chút thôi cũng đã vượt qua cường giả Hư Huyền bình thường rồi. Hơn nữa, sau lưng bọn họ còn có một Thông Thiên đảo chủ thần bí khó lường nữa! Thế nên, chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.” Diệp Viễn bình tĩnh nói.  

             Tâm cảnh của Diệp Viễn đã đạt đến mức hoàn hảo, vô cùng mẫn cảm với tất cả mọi thứ xung quanh.  

             Khí tức truyền ra từ trên người Hắc Mông này thực sự là khí tức của pháp tắc thần đạo.  

             Lần này Ngao Khiên không ương ngạnh nữa.  

             “Đại nhân, vậy bây giờ chúng ta làm gì?” Ngao Khiên hỏi.  

             “Đi xung quanh nhìn xem.” Diệp Viễn nói.  

             …  

             “Nhị ca, chẳng lẽ cứ bỏ qua cho tên nhóc đó như thế? Hắn có thể tránh được mê chướng và hỏa tinh, chắc chắn trên người có trọng bảo!” Tam đảo chủ Đoàn Lăng Phong nói.  

             “Đúng vậy, tam ca. Mấy tên bọn họ, dù tên Long tộc đó cũng có chút thực lực, nhưng nhị ca cũng đủ để đối phó với hắn rồi. Còn lại, ta và tam ca cũng có thể hạ gục được! Bọn họ đã tự tiện xông vào đảo Cửu Phượng, dù chúng ta có giết bọn họ thì cũng không ai dám nói gì.” Tứ đảo chủ Hồng Đào nói.  

             Ba đảo chủ này cũng ham muốn trọng bảo có lẽ là có trên người Diệp Viễn, thương lượng giết hết đám người Diệp Viễn.  

             Hắc Mông im lặng một lúc, lắc đầu nói: “Người trẻ tuổi đó không đơn giản!”  

             Đoàn Lăng Phong không để ý nói: “Không phải chỉ là một tên Đạo Huyền tầng sáu thôi sao, có gì mà không đơn giản? Chẳng lẽ một tên Đạo Huyền tầng sáu còn có thể lật trời?”  

             Hắc Mông nói: “Ngươi không phát hiện ra thái độ của Sa Nhất đối với Diệp Viễn sao? Thực lực của Sa Nhất cũng ngang cỡ ngươi! Nhưng Sa Nhất lại vô cùng kiêng nể người trẻ tuổi đó! Bọn họ trước sau tiến vào, theo ta thấy, chắc chắn ở bên ngoài Sa Nhất đã giao thủ cùng đám người đó rồi!”  

             “Giao thủ rồi thì làm sao chứ? Bọn họ có một cường giả Hư Huyền đỉnh phong, thua không phải rất bình thường sao?” Hồng Đào khinh thường nói.  

             “Hừ, nếu như thế, ta có gì phải sợ sệt chứ? Sa Nhất rất khờ khạo nhưng cũng không ngốc! Thái độ của gã với Diệp Viễn hoàn toàn là phát ra từ trong tâm. Nếu tên Long tộc đó thu phục gã thì chắc chắn gã sẽ không như thế với Diệp Viễn! Thế nên, rất có khả năng là gã đã bị đánh bại dưới tay người trẻ tuổi đó!” Hắc Mông phân tích.  

             “Hít…”  

             Đoàn Lăng Phong và Hồng Đào cùng hít một hơi lạnh, ánh mắt tràn đầy vẻ chấn động.  

             “Đạo Huyền tầng sáu đánh bại cường giả Hư Huyền? Điều này… điều này sao có thể chứ?” Đoàn Lăng Phong không dám tin nói.  

             “Dù ta cũng không tin, nhưng tính tình này của Sa Nhất, chắc chắn không giấu nổi qua mắt ta! Người trẻ tuổi này chắc chắn không đơn giản!” Hắc Mông nói.  

             Đoàn Lăng Phong và Hồng Đào kinh ngạc không thôi, nhưng bọn họ đều biết, Hắc Mông không chỉ có vũ lực vô cùng mạnh, mà suy nghĩ cẩn thận, chắc chắn không nhìn lầm được.  

          Chỉ là kết quả này khiến bọn họ không chấp nhận nổi.  

             “Nhị ca, chẳng lẽ… cứ tính như thế?” Đoàn Lăng Phong không cam lòng nói.  

             Hắc Mông cười nói: “Linh dược mà đại ca cần, cuối cùng lần này cũng có thể góp đủ rồi! Chỉ cần hắn có thể đột phá thì tên nhóc này có mạnh hơn nữa cũng không làm gì được! Thế nên, chỉ cần tên nhóc này không gây chuyện, cứ để hắn đợi trước đi! Theo ta thấy, chắc chắn là bọn chúng đến đảo còn có mục đích khác, sẽ không rời đi trong nhất thời.”  

             Nghe được lời này, cuối cùng đầu mày của hai người mới thả lỏng ra.  

             “Ha, vẫn là nhị ca tính toán kỹ càng. Tên Cừu Vũ Thu kia lại có thể tìm được đám linh dược Tử Linh Chi đó, thật sự là trời cao quan tâm mà!” Đoàn Lăng Phong cười lớn.  

             …  

             Dù có là Diệp Viễn thì cũng bị trân bảo rực rỡ muôn màu trên đảo làm ngây người.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận