“Vèo!”
Ban đêm, ngoài cửa sổ chợt truyền đến một tiếng vang nhỏ.
Hồng Đào đang tu luyện nghe thấy thì nhướn mày, lập tức phi ra ngoài.
Một bóng đen đang lao về phía sau núi.
“Người kia sao lại giống tiểu tử Diệp Viễn vậy nhỉ? Không xong rồi, tiểu tử này muốn lẻn vào hậu sơn!”
Hồng Đào không hề đắn đo lập tức vội vàng đuổi theo bóng đen kia.
Trong chớp mắt hai người đã đi được mười mấy dặm.
Tốc độ của bóng đen kia rõ ràng là kém Hồng Đào.
Nhìn nhìn, Hồng Đào đã sắp đuổi kịp bóng đen kia rồi.
Gã ta nở nụ cười khinh miệt, hô lên: “Đứng lại!”
Bóng đen phía trước khựng lại, không khỏi quay người.
Hồng Đào định thần nhìn lại, không phải Diệp Viễn thì còn là ai?
Nhưng đúng lúc này Hồng Đào kinh hãi phát hiện, ánh mắt Diệp Viễn đang nhìn thẳng vào gã.
“Ù ù!”
Hồng Đào chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó không còn biết gì nữa.
Hai bóng đen nhảy ra từ rừng cây bên cạnh, đi tới bên cạnh Diệp Viễn, chính là Ngao Khiên và Cừu Vũ Thu.
Nhìn bộ dạng ngây người như phỗng của Hồng Đào, Cừu Vũ Thu không khỏi nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt e dè, thở dài nói: “Thủ đoạn của Diệp lão đệ đúng là ùn ùn không dứt! Hồng Đào này dù gì cũng là cường giả Hư Huyền, vậy mà bị thần hồn của ngươi công kích lại không có chút lực đánh trả nào cả!”
Diệp Viễn cười nói: “Một chút tài mọn mà thôi, bêu xấu rồi.”
Cừu Vũ Thu giật giật khóe miệng, không nói thêm gì nữa.
Loại thủ đoạn này không phải chỉ bốn chữ 'một chút tài mọn' là có thể làm được!
Vừa rồi Diệp Viễn sử dụng đồng thời công kích thần hồn và Nhật Nguyệt Thiên Đồng, trong nháy mắt đã chế ngự được Hồng Đào.
Đối phó Hồng Đào là đề nghị của Cừu Vũ Thu.
Hắn ta nói Hồng Đào này là kẻ hữu dũng vô mưu nhất, thực lực cũng là yếu nhất trong số ba đảo chủ.
Nếu muốn tìm hiểu chuyện gì thì đối phó với gã ta là dễ nhất.
Nhưng Cừu Vũ Thu nằm mơ cũng không ngờ được Diệp Viễn lại khống chế Hồng Đào dễ dàng như vậy.
Lúc này hắn ta đang so sánh, nếu mình bị Diệp Viễn tập kích đột ngột như vậy thì có thể lui thân nguyên vẹn hay không.
Đáp án là... hoàn toàn không chắc chắn.
Diệp Viễn đi đến trước mặt Hồng Đào, mở miệng hỏi: “Ta hỏi ngươi, hơn hai mươi năm trước có một người thần bí đã đổi Ngân Nguyệt Thiên Minh ở đảo Cửu Phượng, ngươi có biết người đó đã đi đâu không?”
Dựa vào hồn lực của Diệp Viễn bây giờ mà bất ngờ triển khai công kích thần hồn, thần hồn của Hồng Đào lập tức bị thương nặng.
Lại phối hợp với ảo thuật Nhật Nguyệt Thiên Đồng, khống chế Hồng Đào là chuyện dễ như trở bàn tay.
Dĩ nhiên đó cũng là vì Hồng Đào vốn không chú tâm đến lời Hắc Mông, quá xem thường Diệp Viễn.
Nếu đổi lại là Đoàn Lăng Phong thì tuyệt đối sẽ không như vậy.
Hồng Đào đã bị Diệp Viễn khống chế hoàn toàn, ngây ngốc trả lời: “Biết... biết. Hắn đổi Ngân Nguyệt Thiên Minh xong thì... muốn quay về Ninh Dương Thành luôn, bị... bị ta chặn giết giữa đường, đoạt lại Ngân Nguyệt Thiên Minh.”
Nghe vậy, trái tim Diệp Viễn thắt lại.
Có một loại cảm xúc cực kỳ bi ai nháy mắt tràn đầy lồng ngực hắn.
Mặc dù hắn đã sớm biết Triệu Tinh Thần hẳn là đã dữ nhiều lành ít, nhưng từ tận đáy lòng hắn vẫn ngóng đợi một chút may mắn.
Biết đâu Triệu Tinh Thần chỉ bị giam giữ thì sao?
Biết đâu...
Nhưng không có biết đâu nữa rồi!
Khi chính miệng hung thủ là Hồng Đào nói ra, dù Diệp Viễn đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn đau lòng không nguôi.
“Đại… đại nhân xin nén bi thương!” Ngao Khiên khuyên nhủ.
Kể từ lúc đi theo Diệp Viễn, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy Diệp Viễn đau lòng như vậy.
Lúc này cả người Diệp Viễn đang run lên, rõ ràng là đã tức giận tột cùng.
Lòng đầy bi ai, lúc này đã hóa thành oán hận ngập trời.
Hắn hận không thể lôi Hồng Đào này đi nghiền thành tro bụi!
Một lúc lâu sau Diệp Viễn mới hơi tỉnh táo lại, mặt mũi âm u hỏi: “Các ngươi cướp Ngân Nguyệt Thiên Minh là để làm gì?”
Hồng Đào đã trúng ảo thuật không hề cảm giác được sự tức giận của Diệp Viễn, vẫn đần độn trả lời câu hỏi của Diệp Viễn như cũ.
“Đại… đại ca vô tình lấy được một đan phương thượng cổ, cần... cần rất nhiều linh dược trăm vạn năm. Cho... cho nên đại ca... nghĩ ra cách này, mở hội giao dịch trên đảo Cửu Phượng, hấp dẫn... mọi người tới đây giao dịch, như vậy... chúng ta có thể gom đủ... những linh dược kia rồi.”
Lúc này Diệp Viễn đã không chỉ là tức giận nữa rồi.
Mấy kẻ này quả là điên rồi, lại dùng cách này để thu thập linh dược.
Bản thân không hề chậm trễ việc tu luyện, dù sao cũng có người khác đi tìm linh dược thay bọn họ rồi.
Chờ người ta trao đổi xong rời đi, mấy kẻ này ỷ vào bản thân thực lực cao cường, ám sát những người giao dịch đó.
“Ta hỏi ngươi, một ngàn năm nay rốt cuộc các ngươi đã giết bao nhiêu người rồi?” Diệp Viễn gần như là gằn ra từng chữ.
“Chưa... chưa từng đếm, có... có khoảng hơn một ngàn người.”
Hồng Đào không hề có cảm giác, phun hết ra.
Ngao Khiên và Cừu Vũ Thu liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh hãi trong mắt đối phương.
Chẳng ai hay biết, trong khoảng thời gian một ngàn năm này đã có hơn một ngàn người im hơi lặng tiếng chết đi!
Cừu Vũ Thu tham gia hội giao dịch này cũng đã hơn trăm năm rồi.
Ngay cả hắn ta cũng không phát hiện hội giao dịch này đã chết nhiều người như vậy.
Xem ra mấy đảo chủ này đã lén lút vớt được không biết bao nhiêu đồ tốt!
Những tán tu đã chết trên đảo này, từng người từng người còn muốn mang ơn bọn chúng đấy!
“Vậy... hội giao dịch lần này các ngươi đã có mục tiêu chưa?” Diệp Viễn lại hỏi.
“Có... có, là Tử Linh Chi.”
Lời của Hồng Đào khiến Cừu Vũ Thu biến sắc.
Nếu giao dịch lần này hắn ta không đổi Tử Linh Chi kia đi, vậy chẳng phải mục tiêu của bọn chúng chính là hắn ta sao?
Nghĩ tới đây, cả người Cừu Vũ Thu không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Diệp Viễn đánh bậy đánh bạ lại cứu hắn ta một mạng sao?
Lúc này, ánh mắt Cừu Vũ Thu nhìn về phía Diệp Viễn đã khác đi.
Cả đời hắn ta đều độc lai độc vãng, chưa từng mang ơn bất cứ ai.
Nhưng lần này không phải chỉ là biết ơn.
Nếu không nhờ Diệp Viễn, đạo hạnh mấy ngàn năm của hắn ta chỉ e đã bị hủy trong nháy mắt rồi.
“Được, ta hỏi ngươi một câu cuối cùng! Đại ca của các ngươi, Thông Thiên đảo chủ, rốt cuộc là ai?” Diệp Viễn hỏi.
Hồng Đào há miệng đang muốn trả lời, một luồng khí thế đáng sợ bỗng vọt lên cao.
“Kẻ nào! Dám giương oai ở đảo Cửu Phượng ta!”
Giọng nói này chính là của Hắc Mông!
Xem ra lửa giận của Diệp Viễn lúc trước vẫn kinh động đến Hắc Mông.
Nhưng không sao cả.
Trận chiến này không thể tránh khỏi!
“Soạt!”
Một kiếm gọn gàng Hồng Đào đã đầu thân hai nơi, cũng coi như là báo thù cho lão hữu Triệu Tinh Thần.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!