“Ý ngươi muốn nói rằng hai thước xung quanh cơ thể hắn là khu vực cấm ư?” Đồng chau mày lại hỏi.
Sa Nhất gật gù đáp: “Đúng như vậy ạ! Lúc mà Diệp đại sư độ kiếp có biết bao nhiêu là người chứng kiến! Uy lực thiên kiếp ngày hôm đó hoàn toàn có thể sánh ngang được với sức tấn công của cường giả Hư Huyền. Thế mà đến nơi cách cơ thể hắn hai thước thì thiên kiếp lại bỗng dưng biến mất.”
Đến tận lúc này đây, nhớ lại khu vực cấm dài hai thước giống như sát thần của Diệp Viễn khi ấy, Sa Nhất vẫn còn thấy kinh hãi.
Đồng nghe thấy vậy thì trầm tư hẳn.
Trước đó, hắn ta tung ra sức mạnh chèn ép cũng với mục đích muốn dò xét.
Nhưng đúng như lời mà Sa Nhất kể lại, khi khí cơ của hắn ta đến vị trí cách cơ thể của Diệp Viễn hai thước thì không thể nào tiến sâu thêm nữa.
Với thực lực của hắn ta, tình huống quái dị như vậy chưa từng xảy ra khi áp bức một Đạo Huyền tầng bảy.
“Này Sa Nhất, vậy thì theo ngươi, khả năng tên Diệp Viễn này luyện chế ra Tử Hư Khí Linh Đan có thể nắm chắc được mấy phần? Ngươi cũng biết tầm quan trọng của Tử Hư Khí Linh Đan với Tầm Nhi rồi đấy.” Đồng cất tiếng hỏi.
Sa Nhất nghe thấy vậy thì cười mếu máo: “Bẩm Vương thượng, nào ai có thể đảm bảo việc luyện đan? E là ngay đến các luyện dược sư của Hải tộc bọn ta cũng không kẻ nào dám mạnh miệng nói với Vương thượng như thế? Nhưng có điều, ta đã được tận mắt chứng kiến thuật luyện dược đạt đến đỉnh cao của Diệp đại sư. Riêng điều này thì Sa Nhị cũng có thể làm chứng.”
Sa Nhị nghe thấy vậy tức thì lên tiếng: “Bẩm Vương thượng, Sa Nhị có thể làm chứng rằng đan đạo của Diệp đại sư chắc chắn là hiếm thấy trên đời, Lê đại tư tế…”
Nói đến đây, Sa Nhị chợt nhận ra mình đã nhiều lời mới vội vàng im bặt.
Tất cả mọi người đều đã hiểu được ý của hắn ta.
So với Diệp Viễn đại sư thì Lê đại tư tế còn kém xa!
Lê đại tư tế là luyện dược sư lợi hại nhất của tộc Giao Nhân, thực lực đan đạo phi thường, cũng thuộc hàng có một không hai của cả Hải tộc.
Hiềm một nỗi… tính tình quá nóng nảy.
Đồng đã cố ý giấu ông ta chuyện mời Diệp Viễn đến luyện đan, sợ ông ta sẽ ra ngoài sinh sự.
Nghe thấy vậy, Đồng thở ngắn than dài: “Tuy nói thì nói vậy nhưng Tử Hư Khí Linh Đan đã là niềm hy vọng cuối cùng của Tầm Nhi rồi.”
Đồng cũng biết rằng Tử Hư Khí Linh Đan không dễ gì luyện được nhưng ngay lúc này đây lòng hắn đang rối như tơ vò.
Có được mấy luyện dược sư dám đảm bảo chắc chắn sẽ luyện chế ra được đan dược Huyền giai cơ chứ?
Tử Hư Khí Linh Đan nào đâu phải loại đan dược thông thường, ngay đến Diệp Viễn cũng chỉ từng xem qua trong điển tịch thì có thể thấy việc luyện chế khó khăn đến dường nào.
Các luyện dược sư của Hải tộc còn chẳng nắm chắc được một nửa khả năng thành công chứ chưa nói gì đến đảm bảo tuyệt đối.
Nghe Sa Nhất kể lại những điều mắt thấy tai nghe trên đảo Cửu Phượng, các cường giả của tộc Giao Nhân đều cảm thấy giống như một câu chuyện thần thoại.
Họ vẫn còn đang nửa tin nửa ngờ, một võ giả loài người ở cấp Đạo Huyền tầng bảy mà lại có được thực lực võ đạo và đan đạo khủng khiếp đến như vậy ư?
Chuyện này nghe thật sự vô cùng hoang đường!
Nhưng họ cũng chẳng lấy làm lo lắng, suy cho cùng thì việc luyện đan vẫn phải nhìn vào hành động thiết thực.
Nếu như bọn họ phát hiện thấy Diệp Viễn thực sự chỉ vì lệ châu nên mới đến lừa gạt họ thì chắc chắn kết cục của hắn sẽ rất thê thảm.
Cả đám người đang nghị sự ở chính điện thì bỗng nhiên một tên thuộc hạ hớt hải chạy vào báo.
“Bẩm Vương thượng, không xong rồi! Hỏng việc lớn rồi!”
Đồng sa sầm mặt xuống, nghiêm giọng răn đe: “Làm gì mà gào thét hét la lên như thế? Không thấy chúng ta đang thương nghị việc đại sự đây sao?”
Tên thuộc hạ kia bẩm lại: “Lê đại tư tế, ngài ấy… ngài ấy đã đi khiêu chiến với vị đại sư nhân loại rồi.”
Lời bẩm báo của tên thuộc hạ khiến cho ai nấy đều biến sắc.
Đồng hằm hằm nói: “Chẳng phải là ta đã dặn không một người nào được phép báo cho ông ta biết rồi hay sao? Các ngươi làm thế nào vậy? Kẻ nào đã lỡ mồm, đánh chết hắn cho ta!”
“Xin Vương thượng hãy khoan! Lê đại tư tế đã muốn khiêu chiến với hắn ta, vậy thì chi bằng… chúng ta hãy cứ thuận theo đà đó để mà tìm hiểu thực lực đan đạo của hắn ta.” Lúc này, một vị trưởng lão đã ngăn Đồng lại.
Mắt Đồng sáng rỡ, cho rằng đây là một cách hay.
Sa Nhất đứng kế bên thì lại biến sắc.
Nhưng nhìn dáng vẻ hừng hực khí thế của Vương thượng, hắn ta biết điều ngậm miệng lại.
Hắn ta hiểu rằng nếu không để họ thấy được thực lực của Diệp đại sư thì bọn họ sẽ không từ bỏ.
…
Sau khi đến nơi, Diệp Viễn đang vùi đầu vào nghiên cứu Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết.
Quả thực, môn công pháp này vô cùng ghê gớm, nếu như hắn có thể tu luyện Nhân Đạo Thiên đến cảnh giới cấp chín đại viên mãn thì gươm đao gần như khó có thể làm hắn bị thương được.
Nếu không phải là bậc cường giả nắm vững pháp tắc thần đạo như Thập Đại Thần Vương thì cho dù hắn có đứng yên bất động đi chăng nữa, có lẽ những võ giả thông thường cũng không phá được lớp phòng ngự của hắn.
Sức mạnh phòng ngự của tộc Huyền Vũ thực sự mạnh đến mức khiến cho người ta phải tuyệt vọng.
Thế nhưng môn công pháp này lại cực kỳ khó tu luyện.
Dẫu cho Diệp Viễn có tầm nhìn cực cao, nền tảng cực tốt thì cũng chỉ có thể tu luyện được đến tầng năm, còn cách tầng chín một khoảng cách xa vời vợi.
“Cốc cốc cốc…”
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập làm hỗn loạn dòng suy nghĩ của Diệp Viễn.
Diệp Viễn chau mày lại, tỏ vẻ bất mãn ra mặt với kiểu quấy nhiễu này.
Mở cửa phòng ra nhìn thì lại thấy một tiểu cô nương tộc Giao Nhân.
Khác với vẻ ngoài xấu xí của đám nam nhân tộc Giao Nhân, nữ nhân của tộc người này đẹp tựa tiên sa, thậm chí còn xinh đẹp hơn đại đa số nữ nhân loài người.
Tiểu cô nương trước mặt tên là Liễm Thu, chính là cô gái mà Sa Nhất đã sắp xếp phụ trách lo việc nơi ăn chốn ở cho hắn.
Diệp Viễn rất vừa lòng với tiểu cô nương thông minh lanh lợi, xinh đẹp khéo léo và vô cùng ngoan ngoãn này.
Chính hắn đã dặn nàng ta đừng đến làm phiền, không lẽ đã có chuyện gì hay sao?
Diệp Viễn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Liễm Thu lôi xềnh xệch ra bên ngoài, nàng ta vừa chạy, vừa cất lời giải thích: “Bẩm đại nhân, ngài hãy đi mau! Lê đại tư tế đã nổi trận lôi đình khi nghe nói Vương thượng mời một vị luyện dược sư nhân loại tới, đang trên đường tới đây đòi đánh đòi giết rồi. Tu vi võ đạo của quan đại tư tế vô cùng lợi hại, mà tính khí thì hung dữ, ta sợ ngài ấy sẽ làm ngài bị thương mất, ngài hãy mau chóng ra ngoài từ phía cửa sau đi!”
Diệp Viễn nghe thấy vậy thì cảm thấy vui vẻ.
Không ngờ cô nàng thị nữ này lại quan tâm lo lắng cho hắn như vậy.
Diệp Viễn dừng khựng lại, Liễm Thu nào phải đối thủ ngang tầm với Diệp Viễn, nàng ta bất ngờ bị bật ngược ra đằng sau và đâm sầm vào vòng tay Diệp Viễn.
Một mùi hương nam tính ập tới làm cho Liễm Thu đỏ bừng mặt.
Diệp Viễn cười hỏi: “Ta chỉ là một nhân loại, tại sao nàng lại muốn giúp ta?”
Liễm Thu nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt trong veo, thắc mắc hỏi lại: “Ta… Sa Nhất đại nhân dặn ta chăm sóc ngài, dĩ… dĩ nhiên là ta không thể để ngài gặp bất trắc gì được chứ sao.”
Nói đến đây, nàng ta đột nhiên sực nhớ ra, lại kéo tay Diệp Viễn định lôi đi, rối rít bảo: “Ôi chao đại nhân ơi, không kịp nữa mất, mau đi thôi! Quan đại tư tế sắp đến nơi rồi!”
Thế nhưng Diệp Viễn không chịu đi, hắn nở nụ cười điềm tĩnh và nói: “Ha ha, nếu như ta chẳng sánh được bằng quan đại tư tế của tộc các nàng thì nàng cho rằng Sa Nhất sẽ mời ta tới đây ư? Nàng hãy yên tâm, nể tình nàng, ta sẽ không so đo tính toán với ông ta đâu.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!