Nhậm Hồng Lăng không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy, tên tiểu tử này suốt ngày ớ bên ngoài gây chuyện thị phi, lòng của bà muốn nát ra rồi nhưng cũng không nghe thấy nó nói một câu nhẹ nhàng. Hôm nay xảy ra chuyện gì thế?
Lẽ nào Viễn nhi trải qua chuyện này, đột nhiên giác ngộ rồi?
Sau một chút thất thần, Nhậm Hồng Lăng vui mừng khôn xiết, đôi mắt bà rơm rớm: “Chỉ cần con không sao là tốt rồi”.
Ngay lúc này, một tiếng “két” vang lên, cửa phòng mở ra.
“Cái tên tiểu tử này lại có thể không chết, làm lão tử lo muốn chết biết không?”
Một tiếng quát to truyền đến, làm cho Diệp Viễn thấy đau cả màng nhĩ. Mặc dù những lời này rất khó nghe nhưng bất cứ ai cũng nghe ra được niềm vui và sự quan tâm trong câu nói đó. Không cần phải nói, Diệp Hàng – gia chủ của Diệp Gia đến rồi.
Sự thô lỗ này của Diệp Hàng khiến người khác không thể hình dung được ông với dược sư cao quý là một người, mà giống như một người đàn ông dân dã thô lỗ.
Nhậm Hồng Lăng nghe thấy những lời nói này của phu quân, liếc nhìn chuyển qua quở trách: “Viễn nhi vừa mới từ CÕI chết trở về, ông không thế nói lời nào dễ nghe hơn được à?”
Diệp Hàng cũng không đế ý, ông liếc nhìn ngụm máu đen trên mặt đất, trong lòng thấy nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Xem ra con trai của Diệp Hàng ta phúc lớn mệnh lớn, một chút chuyện vặt sao làm nó chết được, ha ha ha. Nào, mau lấy viên giải dược này ăn đi, để nó hóa giải độc trong cơ thể, sau đó thì không còn trở ngại gì nữa.”
Diệp Hàng lấy viên thuốc ra và đưa đến bên miệng của Diệp Viễn.
Diệp Viễn thấy hình dạng của viên thuốc thì bị dọa một trận, nhanh chóng trượt xuống giường.
“Thứ này cũng có thể ăn ư?” Diệp Viễn kêu lên.
Diệp Hàng trừng mắt nhìn, tức giận nói: “Tên tiểu tử hỗn đản này, không phải độc dược đem não ngươi cũng độc hỏng luôn rồi chứ? Lẽ nào ngươi quên phụ thân ngươi có bao nhiêu lợi hại rồi ha?”
Nhậm Hồng Lăng cũng vì sợ Diệp Viễn xảy ra chuyện, nhanh chóng nói: “Viễn Nhi, cha con là đại dược sư, không tính hoàng thượng gặp phụ thân con còn phải nể ông ba phần, thì ông ấy cũng là phụ thân của con, sao lại hại con được?”
Diệp Viễn khịt mũi, không tỏ ý kiến gì.
Tất nhiên hắn biết viên thuốc này là giải dược nhưng chất lượng quá kém. Cha của Thanh Vân hắn cũng là một dược sư, từ nhỏ hắn ăn đan dược mà lớn lên, làm sao lại không nhận biết được giải dược với độc dược chứ.
Mặc dù thứ này ăn xuống có thể kiếm soát được độc tố trong người nhưng hiệu quả không cao, căn bản không thể loại bỏ được hoàn toàn độc tố trong cơ thể.
Những chất độc này với trình độ của dược sư cấp thấp căn bản là không nhìn ra được. Chất độc này đối với thân thế của Diệp Viễn cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Chỉ có điều khi nó ở lâu trong cơ thể sẽ trớ thành gánh nặng, ảnh hưởng đến bước tiến sau này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!