“Vậy là… thất bại sao?”
“Tiếc quá đi mất! Rõ ràng đã thắp sáng được năm ngôi sao rồi, nếu chín ngôi sao đều sáng thì chắc là thành công rồi nhỉ?”
“Tiếc cái gì mà tiếc! Mới có năm ngôi sao thôi, còn kém xa lắm! Diệp đại sư gì kia lúc trước cứ tâng bốc lên tận trời, bây giờ nhìn lại cũng chỉ thế thôi!”
“Haiz! Chẳng lẽ Tầm thiếu chủ thật sự không qua được ải này sao? Rõ ràng thiếu chủ nhân tốt như vậy mà, đúng là không cam tâm!”
...
Cửu tinh trận đồ vỡ tan, những người ở đó cũng lộ vẻ thất vọng.
Mà trên mặt Đồng càng thêm tuyệt vọng.
Thất bại một lần cũng có nghĩa cái mạng của Tầm mất đi một nửa.
Nếu Diệp Viễn ngưng tụ được cửu tinh đến thất tinh, thậm chí bát tinh thì hắn ta cũng không tuyệt vọng như thế.
Dù sao như thế đã cách thành công rất gần rồi.
Nhưng Diệp Viễn lại chỉ ngưng tụ được ngũ tinh!
Cửu tinh trận đồ, dù là người ngu cũng nhận ra được phải sáng cả chín ngôi sao thì mới có thể thành đan.
Ngũ tinh, miễn cưỡng mới chỉ được hơn nửa.
Nhìn thấy kết quả này, Đồng không ngồi yên được nữa.
Hắn ta đang muốn đi lên lại bị Lê kéo lại.
Lê nhìn Đồng lắc đầu một cái, sau đó hạ giọng nói với những người khác: “Câm miệng hết cho bổn tọa!”
Nghe ông ta quát vậy, tất cả mọi người đều hiểu là bọn họ không được quấy rầy Diệp Viễn.
Lúc này, Diệp Viễn đang khoanh chân ngồi xuống, tay tựa lên đầu gối mà chống cằm, bắt đầu ngồi đờ ra.
Chỉ là mọi người đều biết đương nhiên hắn không ngẩn người thật.
“Đại tư tế, kia...” Đồng khó hiểu nhỏ giọng hỏi.
Lê lắc đầu nói: “Ta cũng không biết! Nhưng bây giờ tốt nhất là đừng làm phiền đến hắn. Nhìn bộ dạng kia chắc hắn muốn luyện chế tiếp!”
“Tiếp tục luyện chế!”
Đồng không nhịn được cất cao giọng, làm rất nhiều người nhìn qua, nhưng hắn ta nhanh chóng nhận thấy làm vậy không tốt, lại hạ giọng nói: “Chẳng phải lúc này nên tổng kết kinh nghiệm thất bại, chờ mấy ngày nữa lại luyện chế sao?”
Lê nói: “Lý thuyết thì là như vậy, nhưng mà... ta thật sự không đoán nổi Diệp Viễn này. Có điều bất kể ra sao, hy vọng duy nhất của chúng ta đều phụ thuộc vào hắn!”
Hai người đang nói chuyện, Diệp Viễn chợt nhếch mép đứng bật lên.
Lần này, tất cả mọi người đều bùng nổ!
“Diệp đại sư muốn làm gì vậy? Mới được bao lâu chứ, chẳng lẽ hắn muốn luyện chế tiếp sao?”
“Hắn… chắc không phải là tự sa ngã chứ?”
“Đúng đấy, bậy bạ quá đi mất! Bây giờ sao mà luyện chế tiếp được chứ?”
Vậy mà Diệp Viễn lại hoàn toàn coi bọn họ thành không khí, chỉ sống trong thế giới của mình.
Từ đầu tới đuôi đều không nghe được một câu thảo luận nào của người bên cạnh.
Diệp Viễn không hề do dự trực tiếp bắt đầu tinh luyện một nửa dược phôi còn lại, sau đó ném vào trong Long Hoàng Đỉnh.
Cửu tinh trận đồ mở ra lần nữa!
Vẫn nước chảy mây trôi, váng đầu hoa mắt như cũ!
Chẳng qua sự tin tưởng của mọi người cho hắn không còn nhiều như trước.
Đồng trầm giọng nói: “Tên này quá xằng bậy! Nếu vì hắn tự đại mà để lãng phí cơ hội cuối cùng này, bổn vương nhất định sẽ không tha cho hắn!”
Lê nhìn Đồng một cái, chỉ cười khổ.
Nói thật, ông ta cũng không hiểu hành động này của Diệp Viễn.
Có thể thắp sáng được năm ngôi sao đã khiến Lê rất kinh ngạc rồi.
Lê cảm thấy chỉ cần trấn tĩnh lại, suy diễn đan phương một lần nữa, có lẽ thật sự sẽ có hi vọng luyện chế thành công.
Nhưng Diệp Viễn lại chỉ chống cằm suy nghĩ được một khắc đã bắt đầu luyện chế tiếp.
Một khắc thì làm được gì chứ?
Chỉ là Diệp Viễn cứ làm lơ hết thảy mà luyện chế.
Nhất tinh, nhị tinh, tam tinh...
Từng ngôi sao dần dần được thắp sáng lên.
Lúc đến ngôi sao thứ năm, tất cả mọi người đều ngừng thở, nhìn chằm chằm vào Cửu tinh trận đồ.
Lần luyện chế trước Diệp Viễn đã thất bại đúng chỗ này.
Lần này liệu có mắc kẹt đúng chỗ này nữa không?
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, những cường giả Giao nhân kia còn không dám thở mạnh.
Bọn họ cảm thấy đây quả thực là dày vò.
Cuối cùng, một tia sáng từ trong Long Hoàng Đỉnh xông thẳng vào Cửu tinh trận đồ, ngôi sao thứ sáu được thắp sáng lên!
Nhìn thấy cảnh này, mọi người không hẹn mà cùng thở nhẹ ra một hơi.
Luyện chế này kích thích quá đi mất.
Lê cũng đen mặt, thấp giọng mắng: “Các ngươi kích động cái gì? Bắt đầu từ lúc này mới là giai đoạn khó nhất! Hắn có thể thất bại bất cứ lúc nào! Các ngươi khóa chặt miệng vào cho bổn tọa, nếu vì các ngươi mà hắn luyện chế thất bại, coi chừng ta làm thịt các ngươi!”
Mọi người nghe vậy đều thức thời ngậm chặt miệng, không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Nhưng giai đoạn luyện chế phía sau lại thuận lợi ngoài dự đoán của mọi người.
Thất tinh, bát tinh, cửu tinh!
"Cửu tinh trận đồ, thu!"
Diệp Viễn quát khẽ một tiếng, Cửu tinh trận đồ trực tiếp thu vào trong Hoàng Long Đỉnh!
“Ngưng!”
Ánh sáng biến mất, tất cả mọi người xúm xít lại gần.
Đồng lo được lo mất hỏi Diệp Viễn: “Diệp đại sư, sa... sao rồi? Liệu có... đạt tới hạ phẩm không?”
“Hạ phẩm?” Diệp Viễn trố mắt ngẩn người.
Thấy biểu cảm của Diệp Viễn, Đồng thất vọng nói: “Chẳng lẽ.... Chỉ là tàn thứ phẩm thôi sao?”
Mặc dù hắn ta không quá để tâm tới phẩm cấp của Tử Hư Khí Linh Đan nhưng dù sao hạ phẩm và tàn thứ phẩm vẫn có sự khác biệt.
Nếu là tàn thứ phẩm, về cơ bản cũng đồng nghĩa với việc Tầm bị phế bỏ rồi.
Nếu là hạ phẩm, vậy thì đời này Tầm vẫn có hi vọng khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Diệp Viễn chỉ cười khẽ nói: “Các người coi thường Diệp mỗ quá rồi! Tự xem đi!”
Nói xong, Diệp Viễn mở lò, vung tay lên, một viên đan dược bay vụt ra rơi xuống bàn ngọc.
Toàn trường lặng ngắt như tờ!
Bọn họ xúm lại trước bàn, từng người kinh ngạc tới không khép được miệng.
Một lúc lâu sau Lê mới hồi hồn, lắp bắp nói: “Si... siê... siêu phẩm! Sao... sao mà thế được?”
Bây giờ ông ta vẫn không hiểu, lần luyện chế đầu tiên Diệp Viễn đã thất bại, tại sao tới lần thứ hai đã luyện ra được Tử Hư Khí Linh Đan siêu phẩm chứ.
Đây chính là Tử Hư Khí Linh Đan đấy!
Lần đầu tiên luyện chế đan dược, còn là đan dược Huyền giai, thế mà lại luyện ra được siêu phẩm!
Cái này... sao lại thế được?
Diệp Viễn cười hỏi ngược lại: “Được hay không, chẳng phải tự ngươi thấy rồi sao?”
Lê há miệng muốn nói, lại không biết phải nói gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!