Tâm Huyết Lai Triều!
Đây chắc chắn là Tâm Huyết Lai Triều!
Nhưng mà, chẳng lẽ ở nơi này có mối nguy hiểm có thể đe dọa đến hắn sao?
Bây giờ, ngoại trừ những nhân vật như Thập Đại Thần Vương ra thì chắc hẳn không có ai có thể đe dọa đến hắn.
Cho dù không đánh lại được, ít nhất cũng có thể bảo vệ cho tính mạng.
Thực lực của Đồng cùng lắm cũng chỉ ngang bằng với Khám Thanh Tử, vốn dĩ không uy hiếp được đến bản thân hắn.
Nhưng mà, tại sao lại có một loại cảm giác như sắp bị ngạt thở đến nơi vậy chứ?
“Ly Nhi?”
Toàn thân của Diệp Viễn run lên một cái, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng!
“Chẳng lẽ… Ly Nhi thật sự xảy ra chuyện rồi ư?” Trái tim của Diệp Viễn đột nhiên nhảy dựng lên.
“Diệp… Diệp đại sư, ngài không sao chứ?” Tầm lay lay Diệp Viễn, cảm thấy lo lắng nói.
Diệp Viễn bỗng nhiên tỉnh táo lại, nói một cách yếu ớt: “Ta không sao, đỡ ta đến giường nằm một chút là được rồi.”
Đồng tạ lỗi một tiếng rồi nói: “Diệp đại sư, kẻ địch đang ở trước mắt, ta sẽ để Tầm chăm sóc cho ngài trước, bản vương xin đi tiếp chiến với kẻ địch.”
Diệp Viễn cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, nhưng mà lúc này lại không còn sức lực để đứng dậy, chỉ có thể gật đầu nói: “Vương thượng nhanh chóng đi đi, ta nghỉ ngơi một chút là ổn rồi.”
Luyện Tử Hư Khí Linh Đan đã khiến cho Diệp Viễn cảm thấy hơi mất sức, lại thêm đợt Tâm Huyết Lai Triều này nên hắn càng cảm thấy mất sức hơn, khiến cho hắn đã không thể cử động được nữa.
“Đại nhân, ngài không sao chứ?”
Nghe tin Diệp Viễn không khỏe, nhóm người Ngao Khiên bọn họ chạy đến hỏi thăm, từng người một đều cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Nhìn thấy gương mặt của Diệp Viễn trắng bệch, bọn họ càng cảm thấy vô cùng lo lắng.
“Không sao, ta hồi phục một chút trước đã, các ngươi đi canh giữ ở ngoài cửa đi. Thái Thương, đi lấy lệ châu, chúng ta ngay lập tức rời khỏi đây!”
Nghỉ ngơi được một lúc, Diệp Viễn đã dần dần khôi phục được một chút sức lực, hắn bắt đầu ăn đan dược vào và khôi phục nguyên khí.
Lúc này Diệp Viễn vô cùng lo lắng, nhưng mà hắn biết rằng, trong lòng càng gấp gáp thì hắn càng phải giữ bình tĩnh.
Đoàn quân ở bên ngoài đang áp sát, nếu ngay cả sức mạnh cũng không hồi phục được, vậy thì có khác gì đi tìm chết đâu.
Một ngày sau, cuối cùng Diệp Viễn cũng đã hoàn toàn hồi phục.
Hắn ra khỏi cửa, Ngao Khiên đã canh giữ ở ngoài cửa được một ngày một đêm rồi.
Tầm cũng không còn ở đây nữa, e rằng hắn ta đang lo lắng về chiến sự ở bên ngoài nên đã đi tụ họp với những người trong tộc.
“Đại nhân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ngao Khiên đầy vẻ quan tâm hỏi.
Diệp Viễn cau mày nói: “Có thể Ly Nhi đã xảy ra chuyện rồi, chúng ta phải nhanh chóng quay về Minh Nguyệt Thành ngay, không thể chậm trễ!”
Nhóm người Ngao Khiên nghe thấy những lời này cũng ngay lập tức thay đổi sắc mặt, bọn họ biết được Diệp Viễn có cảm ứng của Tâm Huyết Lai Triều, e rằng những lời này không phải là không có căn cứ.
Lấy được lệ châu, Diệp Viễn trực tiếp dẫn theo nhóm người Ngao Khiên rời khỏi tộc Giao Nhân.
…
“Ha ha ha, Đồng, ngươi không thể ngờ được phải không? Năm đại vương tộc của Tàng Thiên Hải Vực, toàn bộ đều đã quy phục bản vương rồi! Bây giờ, chỉ thiếu tộc Giao Nhân nữa thôi! Ngày hôm nay, Hắc Ngộ ta phải thống nhất Tàng Thiên Hải Vực, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!”
Tộc Hắc Sa, cộng thêm ngũ đại vương tộc, đội quân khổng lồ được hợp lại thì sáu gia tộc lớn đã lấp đầy cả vùng biển đến nỗi con kiến cũng không lọt vào được.
Trước trận chiến, vương thượng của tộc Hắc Sa, Hắc Ngộ tỏ vẻ hăm hở mà không ngừng cười một cách điên cuồng.
Ở phía đối diện, Đồng đã bị thương nghiêm trọng.
Ở vùng Tàng Thiên Hải Vực này, tộc mạnh nhất chính là tộc Hắc Sa và tộc Giao Nhân, tiếp đến là bát đại vương tộc.
Trong khoảng thời gian này, sự chú ý của Đồng đều tập trung vào Tử Hư Khí Linh Đan, đến nỗi đã lơ là những hành động tiếp theo của tộc Hắc Sa.
Không ngờ rằng, vậy mà hắn ta đã thừa cơ thu phục được ngũ đại vương tộc trong bát đại vương tộc rồi, hơn nữa dùng cách đánh lén mà bao vây tộc Giao Nhân một cách chặt chẽ.
Sau cuộc chiến đẫm máu, Đồng và những cường giả của tộc Giao Nhân đều đã bị thương nặng.
Vốn dĩ tộc Hắc Sa đã vô cùng cường đại lại cộng thêm ngũ đại vương tộc, số cường giả càng không thể đếm được.
Tộc Giao Nhân làm sao có thể chống đỡ được đợt tấn công như thế này được?
“Kết trận!”
Đồng ra lệnh một tiếng, những chiến sĩ của tộc Giao Nhân đều tự ra chiêu của riêng mình, tụ lại thành một trận pháp vô cùng lớn mạnh, bảo vệ tất cả mọi người ở bên trong.
Hắc Sa nhìn thấy vậy, không khỏi lớn tiếng cười lên mà nói: “Đã đến lúc này rồi, ngươi còn muốn giãy dụa trước khi chết sao? Cho dù ta không tấn công trận pháp của ngươi, yêu nguyên của các ngươi có thể chống đỡ được bao lâu chứ?”
Đồng nghiêm mặt nói: “Hắc Ngộ, tên tiểu nhân bỉ ổi nhà ngươi! Lúc trước đánh lén con trai của ta, bây giờ lại mưu ma chước quỷ khiến cho tộc Bát Trảo Chương Ngư phải chịu khuất phục. Ngày hôm nay cho dù có chết, bản vương cũng phải kéo ngươi xuống nước!”
Trước khi ra trận Đồng cũng không hề nghĩ đến chiến sự lần này lại trở nên khốc liệt đến như vậy.
Hắc Ngộ có thể xem là vô cùng nhọc lòng vì ngày hôm nay.
Đầu tiên là đánh lén Tầm, chuyển hướng sự chú ý của tộc Giao Nhân. Lại tính kế để bắt lấy thiếu chủ của tộc Bát Trảo Chương Ngư, khiến cho tộc Bát Trảo Chương Ngư muốn đánh lại nhưng lại e ngại, chỉ có thể gia nhập vào đội quân của bọn họ.
Cuối cùng, Hắc Ngộ lại dùng thủ đoạn lừa gạt giấu giếm, tránh khỏi ba vương tộc khác, trực tiếp đánh vào đại doanh của tộc Giao Nhân.
Tất cả những tính toán này, đều vô cùng chi tiết và ăn khớp.
Đợi đến khi Đồng phản ứng trở lại đã không còn kịp nữa rồi.
“Ha ha, loài người không phải có một câu nói, gọi là binh bất yếm trá sao? Đợi đến khi bản vương thống nhất Tàng Thiên Hải Vực, còn có người nào dám nói bản vương bỉ ổi nữa không? Đồng à, ngươi muốn kết trận đợi ba tộc khác đến tiếp viện sao? Ha ha, ngươi nghĩ rằng, bản vương sẽ cho ngươi cơ hội này ư?” Hắc Ngộ cười lên một cách điên cuồng.
Vẻ mặt của Đồng khi nghe thấy vậy thì lập tức thay đổi, không ngờ rằng lại bị Hắc Ngộ nhìn thấu rồi.
Hắn ta đang có ý định này.
Lúc này, chắc hẳn tam đại vương tộc khác đã nhận được tin và đang chạy đến đây rồi.
Chỉ cần bọn họ đuổi đến kịp, không chừng có thể vượt qua được mối nguy hiểm khó khăn này.
“Ha ha ha, đều lên cho ta, phá vỡ trận pháp của bọn họ! Trái lại ta muốn xem thử, bọn họ có thể chống đỡ được bao lâu!” Hắc Ngộ ra lệnh.
Toàn bộ một đám Hải tộc đen ngòm cùng xông về phía tộc Giao Nhân.
Khí thế này thật sự là long trời lở đất.
Thế nhưng ngay vào lúc bọn họ đang tiến gần, một bóng người chầm chậm đi ra từ trong đại trận pháp của tộc Giao Nhân.
Hắc Ngộ nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cảm thấy hơi kinh ngạc mà nói: “Nhân loại? Ha, tiểu tử, nếu như không muốn chết thì mau cút ra cho bản vương!”
Nhìn thấy bóng người này, nhóm người Đồng không khỏi giật mình, cũng vô cùng bất ngờ mà nói: “Diệp… Diệp đại sư?”
Tầm vừa mới khôi phục lại, nhìn thấy Diệp Viễn, không khỏi kinh ngạc, hét lớn nói: “Diệp đại sư, nguy hiểm, mau quay về trong trận pháp ngay!”
Diệp Viễn giống như bị điếc vậy, không thèm nghe đến tiếng hét của Tầm, vẫn như cũ mà không nhanh không chậm đi về phía Hắc Ngộ.
“Phụ thân, Diệp đại sư chính là ân nhân cứu mạng của con, chúng ta không thể thấy chết không cứu được!” Tầm gấp gáp nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!