“Ngươi, lại đây! Xóa bỏ nhận chủ của nhẫn trữ vật, sau đó cút đi! Minh Nguyệt Thành giới nghiêm, bất cứ kẻ nào cũng không được đi vào!”
Bên ngoài Minh Nguyệt Thành, một võ giả Đạo Huyền Cảnh vừa mới từ trong truyền tống trận đi ra đã bị yêu cầu như thế.
Võ giả kia nghe vậy không khỏi giận tím mặt, nói: “Các ngươi không phải người của Minh Nguyệt Thành, rốt cuộc các ngươi là ai? Các ngươi làm vậy quả thực là chặn đường cướp bóc!”
Tên binh lính kia cười lạnh nói: “Chặn đường cướp bóc thì sao? Minh Nguyệt Thành đã xong đời rồi! Từ nay về sau Đại Tương Vực chỉ có Hạo Nhật Thành, không có Minh Nguyệt Thành! Nhìn thấy đống xác bên kia không? Phàm là kẻ không giao nộp nhẫn trữ vật, giết chết!”
Nhìn theo hướng chỉ của binh lính kia, võ giả biến sắc.
Bên ngoài, thi thể nằm tứ tung ngang dọc đầy đất. Rõ ràng đã có không ít người bị giết chết vì từ chối không giao nhẫn trữ vật.
Binh lính trông coi truyền tống trận vậy mà đều là cường giả Đạo Huyền Cảnh.
Cách đó không xa còn có hai hắc y nam tử ngồi đó thản nhiên uống trà, giống như không hề biết những chuyện này.
Võ giả Đạo Huyền Cảnh kia rơi vào đường cùng, đành phải nộp nhẫn trữ vật ra.
“Tin tức Minh Nguyệt Thành bị phong tỏa đã truyền đi, bây giờ người tới Minh Nguyệt Thành đã càng ngày càng ít. Ài, nguồn thu của các huynh đệ thoáng cái đã hụt mất rồi.”
“Thôi thôi, một vừa hai phải thôi! Hơn nửa tháng này chúng ta đã cướp đoạt được không biết bao nhiêu tài nguyên rồi. Tuy đến tay chúng ta rất ít nhưng cũng không kém chút nào đâu!”
“Ha ha, cũng đúng! Bề trên đối xử với chúng ta vẫn là rất không tệ, có những tài nguyên kia, tương lai năm năm tới chúng ta không cần sầu lo nữa rồi.”
“Ừ, chỉ là không biết khi nào Cơ Thanh Vân kia mới xuất hiện!”
“Xuất hiện? Đùa nhau à! Biết rõ nơi này là cái hố to, chẳng lẽ hắn còn dám tới chịu chết chắc?”
“Ha, vậy chưa chắc đâu! Nghe nói Cơ Thanh Vân là một kẻ si tình, vì người yêu, chắc chắn hắn sẽ đến đây!”
“Vậy lại tốt quá, chúng ta đang có bữa tiệc lớn chờ hắn đây!”
Hai gã binh lính nhìn nhau cười, ánh mắt lại không hẹn mà cùng mà liếc về phía hai hắc y nhân kia.
Bọn họ không rõ hai hắc y nhân kia rốt cuộc có địa vị gì.
Bọn họ chỉ biết hai người kia đều là Thánh Hoàng gì đó.
Nhưng có một chuyện không thể nghi ngờ, đó là hai người kia đều là nhân vật có thực lực cường đại tới cực điểm.
“Hử? Lại có đồ ăn tới cửa à, đi xem nào.”
Lúc này ánh sáng chợt lóe lên, một bóng người từ trong truyền tống trận bước ra.
“Phụt phụt…”
Mấy chục luồng kiếm khí trực tiếp bắn ra, giết chết toàn bộ binh lính Đạo Huyền Cảnh xung quanh!
Lúc này, hai gã hắc y nhân tùy tay phất một cái, trực tiếp xóa bỏ kiếm khí.
Hai người lại uống một ngụm trà, một người trong đó nói: “Huynh đệ, làm ăn tới cửa rồi, mau mau giải quyết đi!”
Dứt lời, hai người chậm rãi duỗi eo một cái, đủng đỉnh đứng lên, hoàn toàn không coi người tới ra gì.
Người kia tự nhiên không phải ai khác, đúng là Diệp Viễn một đường chạy như bay mà đến!
Dọc theo đường đi, hắn cưỡng ép trưng dụng mấy chục cái truyền tống trận, nhảy qua mấy chục đại vực mới chạy được tới Minh Nguyệt Thành trong vòng nửa tháng.
Chỉ là ở trên đường, Diệp Viễn vẫn là nghe được tin Minh Nguyệt Thành bị huỷ.
Trái tim hắn như rơi xuống tận đáy vực.
Lúc này, trên người Diệp Viễn cuồng bạo sát ý, có làm thế nào cũng không che giấu được.
“Há há, ngươi chính là Cơ Thanh Vân sao? Thật đúng là một kẻ si tình, xem ra Thánh Tử đại nhân đoán không sai, quả nhiên ngươi đã tới rồi.”
“Không ngờ mới mấy ngày không gặp, tiểu tử này đã đột phá đến Đạo Huyền tầng bảy. Còn may Thánh Tử đại nhân phái hai chúng ta tới đây, nếu là phái một tên Thánh Vương tới, chỉ e là không còn trấn áp được hắn đâu!”
“Ha ha ha, tiểu tử, ngươi muốn tự mình khoanh tay chịu trói hay là muốn hai huynh đệ chúng ta ra tay đây?”
“Ồ, sát khí không nhỏ đâu! Tiểu tử, đừng tốn công vô ích nữa, ngươi không phải đối thủ của hai người chúng ta! Bọn ta là cường giả Thánh Hoàng, có thể so với Hư Huyền đỉnh phong đấy!”
Hai người bày ra vẻ mặt khinh miệt, hoàn toàn không để tâm tới Diệp Viễn.
Khí chất của Diệp Viễn lúc này đã trái ngược một trời một vực so với trước đây, tạo cho người ta một loại cảm giác lạnh thấu xương.
Dọc đường hắn nghe được không ít tin tức về chuyện Minh Nguyệt Thành bị huỷ, cũng không phân biệt được rõ ràng lắm đó là lời đồn hay là sự thật.
Nhưng không thể nghi ngờ, lúc này Ly Nhi đang ở trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm!
Có lẽ…
Diệp Viễn không dám nghĩ tiếp, hắn thật sự rất sợ hãi, tình huống bị mất đi tình cảm chân thành sẽ xảy ra với hắn lần thứ hai.
“Ta chỉ hỏi các ngươi một câu, hiện tại Ly Nhi đang ở đâu?” Diệp Viễn lạnh lùng hỏi.
Đối với thái độ của hai người kia, Diệp Viễn chỉ dửng dưng như không.
Lúc này hắn chỉ muốn biết Ly Nhi sao rồi, sống hay chết, là chạy trốn… hay là bị bắt.
“Ly Nhi? Ha ha, ngươi đang nói tới nha đầu Nguyệt gia kia à? Chết mất rồi!”
“Ha ha, ngươi yên tâm, không lâu nữa ngươi sẽ xuống đó đoàn tụ với nàng ta thôi.”
Hai người cười nói hi hi ha ha, lại khiến trái tim Diệp Viễn rơi thẳng xuống dưới!
Sát ý lạnh thấu xương gần như hóa thành thực chất, ập về phía hai cường giả Thánh Hoàng kia.
“Ồ, sát ý khá gớm nhỉ. Nhưng mà… Vô dụng!” Một người trong đó không thèm để ý mà cười nói.
Hai người đang cười, bỗng nhiên sắc mặt trở nên có chút kinh ngạc.
“Hử? Cái này… Thiên phú thật đáng sợ! Sát ý đang không ngừng tăng vọt mà còn có thể trực tiếp đột phá bình cảnh!” Một người khác kinh ngạc nói.
“Ra tay đi, đừng lãng phí thời gian nữa. Tiểu tử này quả thật có chút quỷ dị!”
“Nếu đã vậy, vậy các ngươi đều đi chết đi!”
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Viễn vang lên, thân hình bỗng nhiên biến mất không thấy!
“Đại Na Di!”
Hai đại Thánh Hoàng biến sắc, thế mới biết hiện tại Diệp Viễn đã không còn là Diệp Viễn mà bọn họ biết nữa rồi.
Trong khoảng thời gian một hai năm này, sự tiến bộ của Diệp Viễn quả thật có thể dùng từ đáng sợ để hình dung.
Thánh Tử gì kia, cuối cùng vẫn đánh giá sai thực lực của Diệp Viễn.
“Grào!”
Hai luồng hắc khí bùng nổ, khí thế của hai đại Thánh Hoàng nháy mắt tăng vọt lên một khoảng lớn.
Nhưng mà đối với Diệp Viễn thì lại không có chút tác dụng nào cả!
“Xẹt xẹt!”
Hàn quang chợt lóe, đầu mình hai nơi!
Kiếm khí từ Tru Tà Kiếm trực tiếp đập nát hai luồng ma khí.
“Lại là Ma tộc!”
Sát ý của Diệp Viễn bùng lên ngập trời, Sát Lục ý cảnh lại dần hướng tới đại viên mãn!
Tuy lãnh vực Thần Vương của Diệp Viễn đã vỡ nát nhưng không có nghĩa là hắn đã không còn chân ý vô thượng nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!