“Phụt phụt...”
Máu bắn tung tóe lên khắp mặt Chu Gia.
Những giọt máu nóng hổi khiến hắn ta giật mình, chợt bừng tỉnh lại.
Hắn ta trừng lớn hai mắt, vẫn chưa thể tin được chuyện vừa xảy ra ngay trước mắt mình.
Huyết Vũ mạnh như thế mà vừa đối mặt đã bị giết chết?
Rõ ràng vừa nãy bọn hắn còn cười rất hả hê, Huyết Vũ còn nói có hắn ở đây thì sẽ không có chuyện gì.
Thế nhưng, tình huống này là thế nào đây?
“Ly Nhi! Ly Nhi ở đâu!”
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Viễn vang lên bên tai khiến Chu Gia lại rùng mình một cái.
Từng có lúc, hắn ta cho là mình đã đột phá được Hư Huyền thì hắn ta cũng có thể làm cho Hạo Nhật Thành xưng bá một phương rồi.
Vậy mà lúc ở trước mặt Diệp Viễn hắn ta vẫn yếu đuối hệt như một đứa bé đang tập tễnh học bước.
“Vụt!”
Chu Gia chỉ mới hơi ngập ngừng một lát mà Diệp Viễn đã chợt biết mất.
Hắn ta còn chưa kịp hiểu có chuyện gì đang xảy ra thì máu tươi đã bắn tung tóe lên tường thành Minh Nguyệt Thành!
“A!”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Huyết Vũ vừa chết, tất cả mọi người bỏ chạy tứ phía.
Khi Chu Gia nhận ra có chuyện gì xảy ra, lông tơ hắn ta dựng hết cả lên.
“Ngạn Nhi!” Chu Gia cảm thấy toàn thân mình như nhũn ra, khàn giọng thét.
Người đang đứng trên tường thành phía xa quan sát tình huống bên này đúng là con trai hắn ta – Chu Ngạn, là thiên kiêu của Thần Vực đã từng giẫm Diệp Viễn dưới chân, mà bây giờ lại chết ngay dưới kiếm của Diệp Viễn!
Chu Ngạn tự cho là mình ẩn nấp rất tốt, thế nhưng với Diệp Viễn, chung quanh không có chỗ nào có thể ẩn nấp được.
Mà Diệp Viễn hiện tại chỉ là một cỗ máy giết chóc, hoàn toàn hành động theo bản năng.
Một chút lý trí cuối cùng nói cho hắn biết, Chu Gia chính là người đã khởi xướng cuộc chiến tranh này, chắc chắn hắn ta biết tung tích của Ly Nhi.
Có lẽ, Ly Nhi còn chưa chết.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ trong tiềm thức.
Cho nên hắn giết Chu Ngạn theo bản năng, hắn cho rằng làm như thế sẽ khiến cho Chu Gia sợ hãi mà nói ra chân tướng, nhưng hắn căn bản không biết quan hệ của Chu Ngạn và Chu Gia.
Lúc này, trong mắt của Diệp Viễn, Chu Ngạn chỉ là một con giun dế.
Một con giun dế chỉ cần dùng một chân là đã có thể đạp chết!
Năm đó lúc Chu Ngạn tới Vô Biên Giới cứ luôn nói Diệp Viễn là một con giun dế.
Chắc chắn lúc đó hắn ta không ngờ được rằng, hôm nay hắn ta sẽ như một con giun dế bị Diệp Viễn tùy ý giẫm chết như vậy.
Đương nhiên, Diệp Viễn không hề nhận thức được như thế. Hắn khẽ di chuyển, lại quay về trước mặt Chu Gia.
“Nói cho ta biết Ly Nhi ở đâu!” Diệp Viễn lạnh lùng hỏi.
“Ly Nhi? Ngươi hỏi Ly Nhi à? Ha ha ha ha... Con tiện tỳ không biết điều đó đã chết rồi! Ngạn Nhi yêu nàng ta, thế mà nàng ta lại không động lòng chút nào! Trước khi chết, nàng ta còn bị Ngạn Nhi...”
Nói tới đây, Chu Gia im bặt, không thể nói tiếp được nữa!
Chu Ngạn đã chết rồi, Chu Gia không còn lưu luyến gì cuộc đời, hoàn toàn trở nên điên cuồng.
Diệp Viễn đã bị nhập ma thì để cho hắn bị nhập ma hoàn toàn luôn đi!
Chu Gia biết, lời mà hắn ta nói chính là cọng rơm cuối cùng khiến cho Diệp Viễn sụp đổ!
Từ nay về sau, vị thiên tài Cơ Thanh Vân sẽ hoàn toàn biến thành một cỗ máy giết chóc, thậm chí còn tàn bạo và khát máu hơn cả Ma tộc.
Trước khi chết, Chu Gia cười khẩy, đó là nụ cười vì gian kế của mình đã thành công!
“A... !”
Sát ý điên cuồng gần như ngưng tụ thành thực chất phóng lên tận trời cao như một cơn bão táp to lớn.
Diệp Viễn… đang hoàn toàn sa ngã thành một ma đầu!
Lúc này, một bóng người màu xanh lục xuất hiện.
“Thiếu gia!” Sự lo lắng hiện rõ trong giọng nói của Lục Nhi.
Diệp Viễn chợt quay đầu lại, sát ý lạnh buốt tràn ngập trong mắt hắn!
Đôi mắt đỏ rực đó quá xa lạ với Lục Nhi.
Đây... đây là thiếu gia tràn đầy dịu dàng hòa nhã đấy sao?
“Thiếu gia, người tỉnh lại đi, thiếu gia!” Lục Nhi rưng rưng nói.
Không ngờ lúc đối mặt với Lục Nhi, Diệp Viễn lại không nổi sát ý!
Hiện tại hắn đang ở điểm giới hạn nhập ma, sâu trong đáy lòng hắn vẫn còn sót lại một chút lý trí cuối cùng.
Lục Nhi là người thân mà Diệp Viễn che chở nhất cho tới nay.
Dường như việc bảo vệ nàng là một bản năng của Diệp Viễn.
Cho nên, hắn không ra tay với nàng.
Nhưng nỗi sát ý chân thực của hắn khiến cho Lục Nhi gần như không thể thở nổi.
“Vụt!”
Thân hình Diệp Viễn lại biến mất không còn tăm hơi, sau một khắc, thanh kiếm Tru Tà đã đặt ngay trên cổ Lục Nhi.
“Tách tách!”
Một giọt máu tươi chảy ra từ làn da trắng ngần của Lục Nhi và chảy xuống theo thân thanh kiếm Tru Tà.
Trên gương mặt dữ tợn của Diệp Viễn hiện lên vẻ giằng co.
Hiển nhiên là bản năng của hắn đang chiến đấu với tâm ma.
Nếu hắn di chuyển thanh kiếm Tru Tà thêm một chút thì Lục Nhi sẽ lập tức bị giết chết!
Thời gian dần trôi qua từng giây từng phút, lại như đã ngừng lại.
Vẻ mặt của Lục Nhi vẫn không thay đổi, từ đầu tới cuối, ánh mắt của nàng không hề rời khỏi gương mặt Diệp Viễn.
Nàng tin tưởng thiếu gia, nàng tin tưởng Diệp Viễn sẽ không giết mình, dù Diệp Viễn đã nhập ma!
“Thiếu gia, ta là Lục Nhi đây!”
“Thiếu gia, người quên người đã dạy Lục Nhi Thiên Huyễn Băng Phách sao?”
“Thiếu gia, người quên năm đó vì cứu Lục Nhi mà người đã giết Lâm Thiên Thành và xông vào Cửu Thiên Lộ sao?”
...
Lục Nhi kể lại những chuyện trong quá khứ, chờ đợi có thể kéo lý trí của Diệp Viễn về.
Thanh kiếm Tru Tà vẫn đâm vào cái cổ trắng ngần, càng ngày máu chảy càng nhiều.
Thế nhưng, hắn lại giống như chưa tỉnh táo lại.
“Thiếu gia, sao người lại hồ đồ như vậy chứ! Bọn hắn đánh lén Minh Nguyệt Thành, chắc chắn mục tiêu của bọn hắn là người! Nếu như bọn hắn thật sự đã bắt được Ly Nhi tỷ tỷ thì sao lại không lợi dụng tỷ ấy để đối phó với người chứ? Người còn chưa tận mắt thấy Ly Nhi tỷ tỷ thì sao có thể kết luận được là tỷ ấy đã chết được? Nếu như tỷ ấy không sao mà người lại nhập ma thì chẳng phải là tỷ ấy sẽ đau lòng tới chết sao?”
“Thiếu gia, người quan tâm thiếu gia không phải chỉ có mỗi Ly Nhi tỷ tỷ. Ta, Long Đằng gia gia, Ngao Khiên, Khương Thái Thương.... Mỗi người chúng ta đều rất quan tâm người. Người... không thể để mặc cho bản thân sa ngã như thế này được!”
...
Từng câu từng chữ đánh thẳng vào trong lòng Diệp Viễn.
Bản năng giết chóc và bản tâm của hắn đang chiến đấu kịch liệt.
Dần dần, rốt cuộc sát ý cuồn cuộn của hắn cũng giảm bớt.
Mà hai con ngươi đỏ ngầu của hắn dần dần cũng trở lại bình thường.
“Lục... Lục Nhi?” Diệp Viễn khàn giọng gọi.
Lục Nhi thấy cuối cùng thiếu gia cũng khôi phục thần trí, lệ tuôn như suối.
“Thiếu... thiếu gia, rốt... rốt cuộc người cũng tỉnh táo lại rồi!”
“Vừa... vừa nãy ta làm sao vậy?”
Diệp Viễn chợt phát hiện kiếm của mình đang đè vào cổ Lục Nhi.
Cổ Lục Nhi đã bị kiếm của hắn đâm vào tới mức máu tươi chảy ròng ròng, trông rất đáng sợ, không thể coi thường được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!