Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

"Chuyện này… chuyện này là do ta làm sao?"  

             Diệp Viễn nhìn thấy những thi thể chất đầy dưới đất, trong mắt tràn đầy sự không thể tin tưởng được.  

             Võ giả đầy thành này lại bị một mình hắn giết sạch!  

             Lúc này Minh Nguyệt Thành đã trở thành một tòa quỷ thành, ngay cả bóng người cũng không có, nhìn qua u ám không gì sánh được.  

             "Người nghe nói về tin tức liên quan đến Ly Nhi, tâm trạng liền như bị bóp nghẹt, đột nhiên nổi cơn điên. Đợi đến khi bọn ta tỉnh lại đã không thể ngăn lại được rồi."  

             "Đúng vậy, đại nhân, lúc đó người cứ như một sát thần vậy! Đối phương chỉ vừa xuất hiện đã bị người giết chết rồi, người thực sự không biết người dũng mãnh thế nào đâu!"  

             Hồi tưởng lại một màn huyết vũ đó, Khương Thái Thương kinh hãi không thôi.  

             Thiếu chút nữa đại nhân đã nhập ma, thực sự là vô cùng khủng khiếp.  

             Thậm chí hắn ta còn nghĩ, lúc đó bọn hắn mà lộ mặt ra, chỉ sợ là sẽ bị giết trong tích tắc!  

             Vỗ nhẹ lên tóc Lục Nhi, trong lòng Diệp Viễn tràn đầy tự trách.  

             "Haiz, xem ra là tâm trạng của ta vẫn không thể tu luyện được đến nơi đến chốn! Nếu như hôm nay thực sự động thủ với Lục Nhi, ta thực sự sẽ chết vì tự trách mất." Trong lòng Diệp Viễn hối hận không thôi.  

             Long Đằng nhìn thấy Diệp Viễn, vẻ mặt cũng tràn đầy đau lòng, than thở: "Việc này cũng không trách ngươi được! Ngươi đã phải chịu cảm giác mất đi người thân nhất, không ngờ được hôm nay lại xảy ra biến cố như vậy, đột nhiên nghe được tin buồn, ai cũng không tránh khỏi tâm tình bị tổn hại được."  

             Diệp Viễn trở nên trầm mặc, thật lâu sau, hắn bỗng nhiên nói: "Tiền bối, ngài nói Ly Nhi, nàng…"  

             Cho dù là giờ đã khôi phục lại bình thường, Diệp Viễn vẫn không dám nghĩ đến chuyện này.  

             Hắn đã quan tâm thì sẽ loạn, bởi vì quá để tâm đến Ly Nhi, dọc đường đi có tầng tầng lớp lớp tâm sự.  

             Đột nhiên nghe được tin dữ của Ly Nhi, tâm trạng Diễm Viễn đã chịu đả kích rất lớn, nhất thời mới không thể khống chế được, suýt chút nữa đã nhập ma.  

             Kế hoạch của Thánh Tử kia, quả nhiên là âm hiểm độc ác.  

             Mạnh như Diệp Viễn, cũng thiếu chút nữa xong rồi.  

             Nhưng mà, sinh tử của Ly Nhi bây giờ lại trở thành một chuyện không thể giải quyết được.  

             Đám người này vô cùng cường đại, thực lực của tên Huyết Vũ kia, thậm chí còn mạnh hơn so với đám Hám Thanh Tử.  

             Có phải là Ly Nhi vẫn còn sống không, Diệp Viễn thực sự có chút không đoán được.  

             Long Đằng nghe vậy, nói: "Ta hiểu ngươi đang nghĩ cái gì, nhưng mà… Bây giờ vẫn chưa đến lúc tuyệt vọng đâu! Chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta đều không được bỏ qua, không phải sao? Chí ít lần này, chúng ta không hề thấy Ly Nhi đâu, đây cũng là một tin tốt. Ngươi cũng biết đấy, năng khiếu bẩm sinh của Ly Nhi, Chiến Hồn Chi Thể vô cùng mạnh, có lẽ thực sự đã chạy thoát cũng không chừng?"  

             Diệp Viễn nghe vậy thở dài nói: "Giờ cũng chỉ có thể nghĩ như vậy! Nhưng mà… Hạo Nhật Thành dám làm ra chuyện đoạn tuyệt như vậy, từ nay về sau, bọn họ cũng không cần phải sống nữa!"  

             Nói đến sau này, giọng điệu của Diệp Viễn trở nên đằng đằng sát khí.  

             Giết phụ tử Chu Gia, không những Diệp Viễn không ân hận, ngược lại còn cực kỳ sảng khoái.  

             Mặc dù Hạo Nhật Thành không phải là kẻ chủ mưu của biến cố ở Minh Nguyệt, nhưng bọn họ lại nối giáo cho giặc, đương nhiên Diệp Viễn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.  

             Nhất là Chu Gia, những gì hắn ta nói trước lúc chết lại càng đáng chết!  

             Hai tên này, rõ ràng là đang dẫn dụ cho mình nhập ma!  

             "Thiếu… thiếu gia, người không sao chứ?"  

             Lúc này, Lục Nhi trong lòng Diệp Viễn đã tỉnh lại, nhưng điều nàng quan tâm đầu tiên lại là Diệp Viễn.  

             Trong mắt nàng, tính mạng của thiếu gia quan trọng hơn so với tính mạng của mình nhiều.  

             Diệp Viễn tràn đầy thương yêu mà nói: "Đương nhiên không sao rồi! May mà có Lục Nhi của ta, bằng không, thiếu gia đã vĩnh viễn rơi vào cảnh khổ rồi!"  

             Lục Nhi nghe thấy vậy, không khỏi vui mừng mà khóc, vừa khóc vừa nói: "Quá… quá tốt rồi! Thiếu gia, hôm nay người… thực sự là dọa chết Lục Nhi."  

             Lục Nhi bộc lộ tâm tình, lại càng làm cho Diệp Viễn tự trách mình không ngớt, thở dài: "Nha đầu ngốc! Ngươi có biết là, hôm nay thiếu gia đã suýt giết chết ngươi không?"  

             Lục Nhi cũng vừa khóc vừa cười nói: "Ta biết là thiếu gia thương Lục Nhi nhất, cho dù người thực sự nhập ma, cũng chắc chắn không giết Lục Nhi đâu! Cho dù… Người thực sự giết Lục Nhi, Lục Nhi cũng không oán không hận! Tính mạng này của Lục Nhi chính là do thiếu gia ban cho!"  

             Nghe xong Lục Nhi nói, Diệp Viễn rơi vào cảm động.  

             Giữa hắn và Lục Nhi, đã không cần bất cứ lời nói gì để chứng minh nữa.  

             Quan hệ giữa bọn họ, còn thân hơn cả người thân.  

             "Nha đầu ngốc!" Diệp Viễn ôm chặt nàng vào trong lòng.  

             …  

             Bắc Lăng Vực, phía Tây Bắc Đại Tương Vực.  

             Lúc này, cánh đồng hoang ở Bắc Lăng Vực, hơn mười bóng đen đang vây quanh một người nữ tử xinh đẹp.  

             "Ha ha, nha đầu Nguyệt gia, lần này, ngươi còn muốn chạy đi đâu? Ngoan ngoãn chịu trói đi!" Người đang nói là Tôn Mạn.  

             Nữ tử sắc đẹp tuyệt trần đang bị bọn họ vây quanh chính là Nguyệt Mộng Ly!  

             Nói đến trận chiến ở Minh Nguyệt Thành, cũng là Nguyệt Mộng Ly nhanh chân, đưa theo người Nguyệt gia phá giải vòng vây.  

             Lúc đó, Tôn Mạn tưởng rằng sẽ xử lý được Nguyệt Mộng Ly.  

             Hắn làm sao có thể nghĩ đến, thực lực của Nguyệt Mộng Ly lại bất ngờ mạnh như vậy, lại có thể đánh với hắn ta bất phân thắng bại.  

             Nhất là chiến hồn phía sau nàng, vô cùng khó chơi.  

             Từ lúc thức tỉnh Chiến Hồn Chi Thể, thực lực của Nguyệt Mộng Ly một ngày đã đi vạn dặm, vừa mới đột phá cảnh giới Thần Vương.  

             Mà lúc này, uy lực chiến hồn của nàng, cuối cùng cũng bạo phát!  

             Nàng ta vừa mới đột phá Thần Vương, thế mà lại có thể đánh bất phân thắng bại với Tôn Mạn.  

             Nguyệt Mộng Ly che chở cho người Nguyệt gia, vừa đánh vừa lui, rời khỏi Minh Nguyệt Thành.  

             Đương nhiên, trong quá trình này, người Nguyệt gia vẫn không thể tránh khỏi việc bị thương.  

             Cũng may còn có một Võ La thuộc cảnh giới Hư Huyền mới có thể miễn cưỡng bảo vệ chu đáo cho người nhà Nguyệt gia.  

       Lại nói tiếp, cũng may là Dược Vương Điện đã đánh giá sai thực lực của nàng, cho rằng phái một Tôn Mạn đến là có thể bắt được.  

             Bọn họ căn bản không ngờ tới, thực lực của Nguyệt Mộng Ly lại mạnh như vậy.  

             Đợi đến khi Huyết Vũ đến Minh Nguyệt Thành, hắn muốn trấn thủ để đợi Diệp Viễn đến.  

             Như vậy, Nguyệt Mộng Ly mới có thể chạy trốn được đến bây giờ.  

             Trên đường, Nguyệt Mộng Ly phát hiện ra mục tiêu của họ lại là chính mình, vì vậy bảo Võ La đưa những người khác đến Yêu Vực để trốn, còn chính mình dẫn dắt cường giả Tôn Mạn chạy đi.  

             Sau khi trải qua ma hóa của Thánh Mẫu Ma Hoa thì thực lực của Tôn Mạn đã thăng cấp trên diện rộng.  

             Mà những người hắn mang đến, đều toàn là cường giả Hư Huyền.  

             Trong mắt hắn, Nguyệt Mộng Ly đã là cá trong chậu.  

             Vì bảo toàn người Nguyệt gia mà Nguyệt Mộng Ly đã đầy vết thương rồi.  

             Lúc này xem ra, thực sự là không còn sức để đánh lại nữa.  

             Nguyệt Mộng Ly nhìn Tôn Mạn một cái, hỏi ngược lại: "Các người trù tính như vậy, là muốn đối phó với Viễn ca sao?"  

             "Hừ, đó là đương nhiên rồi! Ngươi, chính là mạng của Cơ Thanh Vân kia! Nắm chắc ngươi trong tay, đương nhiên cũng là nắm mạng của hắn ta trong tay! Thiên mệnh chi tử cũng sẽ không tồn tại nữa! Nhưng mà… có lẽ lúc này, nói không chừng hắn ta đã rơi vào ma đạo rồi! Ha ha ha…"  

             Nói đến chỗ đắc ý, Tôn Mạn không khỏi cười lên điên cuồng.  

             Nguyệt Mộng Ly nhíu máy, hít sâu một hơi, nói: "Được, nếu đã như vậy, có thể tiễn các ngươi lên đường được rồi!"   

Nhấn Mở Bình Luận