Diệp Viễn đứng lơ lửng trên bầu trời Hạo Nhật Thành.
Dưới thành, gia tộc Chu thị đã hoàn toàn diệt vong.
Lần này, hành động của Chu gia đã chạm phải vảy ngược của Diệp Viễn.
Vì thế Chu gia đương nhiên cũng không cần phải tồn tại nữa.
“Thiếu gia, bước tiếp theo người tính làm gì bây giờ?” Lục Nhi đứng phía sau Diệp Viễn có hơi lo lắng hỏi.
Diệp Viễn khoanh tay mà đứng, ngạo nghễ nói: “Hơn hai mươi năm, là lúc nên tính toán lại toàn bộ nợ nần rồi!”
Diệp Viễn nói vậy khiến tất cả mọi người đều kinh hãi trong lòng.
Ngày này, cuối cùng vẫn tới.
“Ngao Khiên!”
“Có thuộc hạ!”
“Những người ở đây giao hết cho ngươi! Ngươi đưa bọn họ về Long tộc, chờ tin tức của ta.”
Lời của Diệp Viễn khiến mọi người xám ngoét mặt mày!
Lục Nhi vội la lên: “Thiếu gia, ta muốn đi theo người!”
Ngao Khiên nói: “Đại nhân, không lẽ ngài định… một mình tới Dược Vương Điện sao? Vậy… như vậy quá tùy hứng rồi!”
“Đúng đấy đại nhân, biết đâu Dược Vương Điện kia chính là hang ổ của Ma tộc, ngài đi một mình như vậy quá nguy hiểm!” Khương Thái Thương nói.
Diệp Viễn nghe vậy cười nói: “Bọn chúng có nhiều người cũng đâu có ý nghĩa gì với ta. Các ngươi đi theo, ngược lại ta còn phải phân tâm để ý tới các ngươi.”
Diệp Viễn nói làm mọi người xụ mặt ra.
Ồn ào nhốn nháo bao lâu, hóa ra là Diệp Viễn ngại bọn họ làm vướng tay vướng chân.
Đặc biệt là Ngao Khiên, hắn ta đã từng là người mạnh nhất của Long tộc, cũng không chen nổi vào chuyện này.
Kết quả này khiến hắn ta cực kỳ xấu hổ.
Nhưng nghĩ kỹ lại, quả thật lúc này nhân số đã chẳng còn là gì đối với Diệp Viễn nữa rồi.
Thậm chí không cần tự kích phát Kiếm Chi Lãnh Vực, không có bất cứ kẻ nào có thể tới gần hắn trong vòng hai trượng.
“Được… được rồi! Thiếu gia, vậy người nhất định phải cẩn thận đấy!” Lục Nhi lo lắng nói.
“Yên tâm, giết cơ Thương Lan xong ta sẽ tới Long tộc hội họp với các ngươi.” Diệp Viễn nói.
Nhìn mọi người biến mất ở trong truyền tống trận, sát ý dần dần hiện rõ trên mặt Diệp Viễn.
Thù cũ chưa xong đã thêm hận mới!
Cơ Thương Lan, ngươi thật đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Biến cố Minh Nguyệt Thành khiến sát ý của Diệp Viễn đối với Cơ Thương Lan bùng lên ngập trời, cuối cùng không chịu đựng nổi nữa.
…
Mấy ngày sau, bên ngoài Minh Nguyệt Thành, một bóng hình xinh đẹp xuất hiện, đúng là Nguyệt Mộng Ly.
Nhìn cảnh tượng đổ nát của Minh Nguyệt Thành, cùng với thi thể nằm đầy đất, Nguyệt Mộng Ly cau mày lại.
“Xem ra, Viễn ca đã tới rồi!”
Nàng rất chắc chắn đây là do Diệp Viễn làm, chỉ là cảnh tượng thảm thiết như thế lại khiến Nguyệt Mộng Ly bắt đầu lo sợ bất an.
Nguyệt Mộng Ly động người một cái, biến mất tại chỗ.
…
Lúc này Dược Vương Điện lộ ra một loại không khí quỷ dị ở khắp mọi nơi.
Ở một chỗ bí ẩn trong lầu các, trận pháp bày ra dày đặc, ở giữa đặt một cái vại lớn.
Bốn phía xung quanh được bố trí trận pháp cực kỳ phức tạp.
Nhìn kỹ, vậy mà trong vại chứa toàn là máu, nhìn qua cực kỳ máu tanh kinh khủng.
Lúc này, một nam tử áo đen hướng về phía vại máu để nói chuyện.
“Chuyện của Minh Nguyệt Thành đã xử lý ổn thỏa, tuy rằng có một đoạn nhạc đệm nho nhỏ nhưng cuối cùng Cơ Thanh Vân vẫn nhập ma rồi!” Nam tử áo đen nói.
Lúc này, bên trong vại máu kia thế mà lại phát ra âm thanh.
“Ngươi làm chuyện này rất tốt! Thiên mệnh chi tử nhập ma, không còn ai có thể ngăn cản Ma tộc ta nữa!”
Giọng nói bên trong vại máu rõ ràng rất vui mừng, thậm chí có loại cảm giác hăm hở.
Nam tử áo đen nói: “Chỉ là không ngờ ngay cả Huyết Vũ cũng chết trong tay hắn! Thiên mệnh chi tử quả nhiên là danh bất hư truyền, tốc độ tiến bộ quá mức dọa người rồi.”
“Đó là đương nhiên, bổn tọa đối đầu với bao nhiêu thiên mệnh chi tử, có kẻ nào là không phải nhân vật kinh thiên động địa? Thủ đoạn của bổn tọa như thế mà vẫn còn khó khăn, cho tới hôm nay vẫn chưa khôi phục lại.”
“Chỉ là… Tôn Mạn bên kia vẫn chưa truyền đến tin tức gì, thuộc hạ có hơi lo lắng.”
“Thiên mệnh chi tử nhập ma, đại cục đã định. Một tiểu nha đầu mà thôi, không có gì ghê gớm cả. Chuẩn bị Huyết Hồn Châu tới đâu rồi?”
Nam tử áo đen nói: “Đã chuẩn bị xong hết rồi, tổng cộng là năm vạn tám ngàn viên. Đã phái Huyết Sát dẫn người tới Thần Vũ Điện, vài ngày nữa sẽ tới.”
Huyết Hồn Châu kia chính là thứ luyện chế ở Vô Biên Giới ngày đó.
Võ giả của Vô Biên Giới và Cuồng Phong Giới tử vong hàng tỷ người mới ngưng tụ được một viên!
Năm vạn tám ngàn viên, thật là không biết có bao nhiêu sinh linh đồ thán.
“Ừ, ngươi làm rất tốt, không uổng công bổn tọa năm đó hao tâm tốn sức bồi dưỡng được ngươi.” Chủ thần nói.
Nam tử áo đen khom người nói: “Chủ thần nói quá lời rồi, ngài là sự tồn tại chí cao vô thượng, vì ngài cống hiến sức lực chính là bổn phận của Mạc Lan.”
“Ha ha, bổn tọa dùng phương pháp rút ra hồn phách, phong ấn thần hồn của ngươi vào trong hồn phách nhân tộc, từ đó mới giấu diếm được tai mắt của cường giả Nhân tộc. Nhưng điều duy nhất ta lo lắng chính là ý thức của ngươi sẽ bị hồn phách nhân loại ăn mòn. Hiện tại xem ra, bổn tọa lo lắng… thừa rồi.” Chủ thần cười nói.
Hóa ra, tên thật của Cơ Thương Lan chính là Mạc Lan.
Mà bản lĩnh cao cường của chủ thần, thật sự là quỷ thần khó lường.
Chỉ là loại thủ đoạn này không khỏi quá mức tàn nhẫn.
Cơ Thương Lan cung kính nói: “Chủ thần đại nhân minh giám, Mạc Lan vĩnh viễn là con dân trung thành nhất của ngài!”
“Ừ, ngươi không phải là con dân, ngươi là Thánh Tử bổn tọa đã chọn! Dưới một người, trên vạn người! Chỉ cần ngươi tận tâm làm việc cho bổn tọa, tương lai Thần Vực này ắt sẽ thuộc về ngươi!” Chủ thần nói.
“Dạ, chủ thần đại nhân!” Cơ Thương Lan ngông cuồng lúc này lại cực kỳ cung kính.
“Cơ… Thương… Lan!”
Đúng lúc này, một âm thanh như sấm xuyên thấu toàn bộ Dược Vương Điện.
Cơ Thương Lan kinh hãi trong lòng, hắn quá quen thuộc với giọng nói này rồi!
Cơ Thanh Vân!
Nhưng chẳng phải Cơ Thanh Vân đã nhập ma rồi sao?
“Hử? Là khí tức của thiên mệnh chi tử! Mạc Lan, có phải ngươi… nên cho ta một lời giải thích không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!