"Người này là ai hả, lại dám kiêu ngạo trước mặt Dược Vương Điện ta như vậy?"
"Không biết nữa, người này rất lạ mặt! Nhưng mà thuộc cảnh giới Đạo Huyền tầng bảy mà dám đến trước cửa gọi tên điện chủ, này không phải là muốn chết sao?"
"Ngu xuẩn! Đó là Cơ Thanh Vân! Hắn ta… đã trở lại rồi!
"Cơ Thanh Vân? Hắn là Cơ Thanh Vân đoạt xá sống lại sao?"
"Ha ha, tên ngốc này, lại dám một mình lên Dược Vương Diện, thực sự là đâm đầu vào chỗ chết mà!"
…
Diệp Viễn gọi một tiếng, làm cho Dược Vương Điện đều sôi sục lên.
Quá kiêu ngạo rồi!
Quá bá đạo rồi!
Quá… ngốc rồi!
Một võ giả Đạo Huyền tầng bảy, lại dám giương oai với Dược Vương Điện?
Đoạt xá sống lại, não cũng bị rớt hỏng rồi sao?
Không phải vật cũng không phải người!
Bây giờ Dược Vương Điện không khôi phục được sự huy hoàng của ngày xưa nữa.
Liếc mắt nhìn lại, trước mắt là cảnh tang hoang tiêu điều, hoàn toàn trái ngược với thời kỳ hưng thịnh.
Có rất nhiều khuôn mặt như đã từng quen biết, nhưng mà bọn họ không còn là chính họ nữa rồi!
Chỗ đáng sợ của Ma tộc, đó chính là khả năng ma hóa của bọn họ.
Một khi bị ma hóa, bọn họ sẽ trở thành tay sai của ma chủ, không thể nào phản bội lại, cho đến tận lúc chết.
Những đặc tính của Ma tộc, Thiên Ly đã nói không ít với Diệp Viễn.
Ma tộc là một chủng tộc đáng sợ, có thể nói, lửa rừng đốt cũng không diệt, gió xuân vừa thổi lại hồi sinh!
Chỉ cần bọn họ không chết, bọn họ có thể không kiêng nể gì mà đồng hóa chủng tộc khác.
Nhưng mà đối với Nhân tộc mà nói, việc tiêu diệt Ma tộc có thể ung dung mà làm được.
Nhưng mà nếu như Ma tộc đã đạt đến Thần Cảnh thì bọn hắn gần như có một thân bất tử!
Muốn giết được bọn chúng, rất khó, rất khó!
Thực lực của Tuyệt Thiên thông thiên đến như vậy mà còn không thể nào tiêu diệt được hai đại thiên ma thần đó, chỉ có thể trấn áp họ lại.
Có thể nói, một khi Ma tộc đã biến chất đến Thần Cảnh thì gần như là một sự tồn tại bất tử!
Những người trước cửa Dược Vương Điện này, giờ đã trở thành ma nô rồi.
Ma nô có ý thức độc lập của mình, có thể tự mình tu luyện, nhưng bọn họ đối với chủ nhân của mình, lại phục tùng từ tận trong xương tủy.
Nói trắng ra chính là nô tính!
Diệp Viễn cảm nhận được sức mạnh rất cường đại, lúc này trong Dược Vương Điện có không ít sự tồn tại hùng mạnh.
Nhưng mà đối với Diệp Viễn bây giờ mà nói, hắn cũng không thèm để vào mắt.
"Ha ha ha, Cơ Thanh Vân, ngươi đến đúng lúc lắm! Nếu đã đến rồi thì ở lại đi!"
Một cường giả Thần Vương phóng lên cao, tiếp đón Diệp Viễn.
Cường giả Thần Vương này, Diệp Viễn cũng biết, đã từng là người trưởng lão khách khanh của Dược Vương Điện, Mã Hữu Đạo.
Nhưng mà bây giờ, Mã Hữu Đạo này rõ ràng đã bị ma hóa rồi.
Kiếp trước, quan hệ của Diệp Viễn và Mã Hữu Đạo này không tồi.
Tố chất của Mã Hữu Đạo bình thường, có thể đột phá đến Thần Vương đỉnh phong đều nhờ vào Diệp Viễn.
Từ nhỏ Mã Hữu Đạo đã nhìn Diệp Viễn mà lớn lên, yêu thương hắn như là con cháu của mình vậy.
Đáng tiếc là…
"Mã Hữu Đạo, lui ra đi, ta không muốn giết ông! Hôm nay bổn thiếu đến đây, chỉ để giết Cơ Thương Lan mà thôi!" Nhìn thấy Mã Hữu Đạo, trong lòng Diệp Viễn phức tạp nói.
Mặc dù có thể nói Diệp Viễn giết người không chớp mắt, nhưng hắn cũng là người thiện lương, cũng có những lúc sẽ không hạ thủ.
Mặc dù hắn biết, người này sớm đã bị ma hóa rồi.
Thực lực của Diệp Viễn, chỉ có những người trên cao của Dược Vương Điện mới hiểu rõ, Mã Hữu Đạo vẫn luôn ở lại Dược Vương Điện, vì vậy căn bản không biết được.
Bây giờ suy nghĩ của lão ta chính là bắt lấy Diệp Viễn, giành công với chủ thần của lão.
Trong mắt lão ta, Diệp Viễn chỉ là một con chim nhỏ Đạo Huyền tầng bảy mà thôi.
"Ha ha, giết ta? Các người có nghe thấy không, tên tiểu tử này mới Đạo Huyền tầng bảy, lại dám nói giết ta!"
Lời nói của Mã Hữu Đạo làm cho mọi người đều chế nhạo.
"Ha ha ha, tên tiểu tử này, năm đó cũng không có đùa thế đâu! Đạo Huyền tầng bảy đối phó với Thần Vương đỉnh phong? Hắn ta đang kể chuyện cười sao?"
"Mã Hữu Đạo, đừng nhiều lời với tên tiểu tử này. Công trạng này tặng cho ngươi đấy, mau bắt hắn ta đi."
…
Mã Hữu Đạo dương dương tự đắc: "Cơ Thanh Vân, không ngờ được sau khi ngươi đoạt xá trọng sinh, lại trở nên tự cao tự đại như vậy. Hôm nay Mã Hữu Đạo ta đây lại muốn xem xem, ngươi sẽ giết ta như thế nào.
Mã Hữu Đạo cười to, đột nhiên đánh một chưởng về phía Diệp Viễn.
"Phụt!"
Một chưởng rất mạnh kia tiêu tán ngay trước chỗ Diệp Viễn đứng hai trượng.
Mã Hữu Đạo biến sắc, sắc mặt mọi người đại biến!
Đây là chuyện gì vậy?
Diệp Viễn thở dài nói: "Được rồi là ta tự mình đa tình rồi."
Mã Hữu Đạo ngẩn người ra, còn chưa hiểu là chuyện gì, đã cảm giác được trước mắt tối om, cứ thế hôn mê bất tỉnh.
Lòng bàn tay Diệp Viễn khẽ đưa ra, đưa Mã hữu Đạo đến một ngôi nhà trên sườn núi, nhưng không giết lão ta.
Diệp Viễn không ra tay.
"Chuyện này… rốt cuộc hồi nãy đã xảy ra chuyện gì vậy? Một chưởng của Mã Hữu Đạo lại không hiểu ra sao mà biến mất rồi!"
"Đúng vậy, căn bản còn chưa nhìn thấy Cơ Thanh Vân động thủ, ngay cả một chút nguyên lực cũng không dùng!"
"Chẳng lẽ là Mã Hữu Đạo tự mình ngã ngựa trước? Nhưng mà, chuyện này làm sao có thể được?"
"Không đúng nha, Cơ Thanh Vân này, hình như có chút kỳ lạ!"
…
"Vèo vèo vèo…"
Diệp Viễn vừa thu thập xong Mã Hữu Đạo, hơn mười thân ảnh bay từ trên trời xuống.
Đảo mắt một cái, những người này đã từng là trưởng bối của Diệp Viễn!
Mặc dù thực lực của bọn họ kém xa Diệp Viễn, nhưng mà đều là những người đã nhìn Diệp Viễn trưởng thành.
Hơn nữa quan hệ với Diệp Viễn cũng không tồi.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, làm sao Diệp Viễn còn không hiểu được chuyện gì xảy ra?
Tên Cơ Thương Lan này, quả nhiên là vô sỉ đến cực điểm, lại muốn dùng loại thủ đoạn này để dọa nạt mình.
Nhưng mà, chỉ đơn giản vậy thôi sao?
"Vèo!"
Hồn lực của Diệp Viễn trực tiếp công kích vào thức hải của mười người kia.
Công kích thần hồn!
Với cảnh giới thần hồn hiện tại của Diệp Viễn, việc công kích thần hồn của những người này, bọn họ căn bản không có năng lực phản kháng.
"Cơ Thương Lan, đừng uổng phí tâm tư nữa! Vô dụng thôi! Cho ngươi một cơ hội cuối cùng! Xuất hiện ứng chiến đi!" Diệp Viễn cao giọng nói.
Một thân ảnh màu đen chậm rãi đi ra khỏi Dược Vương Điện, nhíu mày nói: "Ngươi lại không nhập ma sao? Những người trở về từ Minh Nguyệt Thành rõ ràng đã nói chứng kiến ngươi nhập ma rồi!"
Đợt thăm dò vừa nãy, là để hắn xác nhận rằng, Diệp Viễn không bị nhập ma.
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Có vẻ ngươi rất thất vọng nhỉ? Vì ta, ngươi thực sự đã hao tâm tổn huyết rồi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!