“Đing!”
Tiếng sắt thép va vào nhau.
Diệp Viễn thấy hoa mắt, nhát kiếm chết người đã bị Cơ Thương Lan đỡ được!
Sau hai mươi năm xa cách, đây là lần đầu tiên huynh đệ bọn họ đối mặt cách nhau gần như vậy.
Nhưng, sắc mặt Diệp Viễn có chút thay đổi.
Thanh kiếm trên tay Cơ Thương Lan cũng là một Thần khí!
“Ha ha, ngươi có vẻ ngạc nhiên khi thấy trên tay ta cầm Thần khí?” Cơ Thương Lan mỉm cười nói.
“Coong!”
Nguyên lực hai người vừa rung động, cả hai tách ra.
Ba người Huyết Hồn đều thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa từ cõi chết trở về.
“Đa... đa tạ Thánh Tử đại nhân cứu giúp! Thuộc hạ vô dụng, để Thánh Tử đại nhân thất vọng!” Huyết Hồn xấu hổ, chắp tay nói.
Cơ Thương Lan lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Nếu không phải các ngươi còn chút hữu dụng, các ngươi nghĩ bổn tọa sẽ cứu các ngươi? Một đám vô dụng, khiến hắn bị thương một chút cũng không làm được!”
Cơ Thương Lan chuẩn bị nhiều hậu chiêu như vậy, cứ tưởng có thể đánh Diệp Viễn trọng thương.
Nào ngờ, ngoài việc khiến Diệp Viễn để lộ mấy con át chủ bài ra, thì chẳng gây thương tích gì cho Diệp Viễn.
Đám người Huyết Hồn không dám phản kháng, vội vàng lui ra.
Có Thánh Tử ra tay, dĩ nhiên không cần dùng đến bọn chúng.
Hơn nữa, Huyết Hồn cũng kinh hãi nhìn ra, bọn chúng căn bản không thể nhúng tay vào cuộc chiến này.
Diệp Viễn muốn tiêu diệt bọn chúng thì quá đơn giản.
Cơ thể bất tử đúng là một trò cười trước mặt Diệp Viễn.
Cơ Thương Lan vuốt ve thanh kiếm trên tay, vẻ mặt trầm tư nói: “Năm đó, không biết có bao nhiêu cường giả thần đạo chết dưới tay Thần Chủ, chỉ một thanh Thần kiếm mà thôi, không cần phải ngạc nhiên như vậy.”
Ánh mắt Diệp Viễn như ngưng tụ, hắn mở miệng nói: “Thần chủ mà ngươi nhắc đến chẳng lẽ là Ca Nặc của Thiên Ma Thần?”
Cơ Thương Lan cười nói: “Xem ra, ngươi biết cũng không ít. Chỉ có điều, Thánh Mẫu Ma Hoa cũng đã xuất thế, mặc dù bà ta bị Thần kiếm đánh trọng thương, nhưng chỉ cần bà ta bình phục lại thì sẽ liên thủ cùng Thần chủ. Đến lúc ấy, ngươi nghĩ ngươi còn hy vọng không?”
Diệp Viễn nhìn với ánh mắt thâm sâu, nói: “Ngươi... đang có ý muốn lôi kéo ta vào hội?”
Cơ Thương Lan cũng không có ý phủ nhận, nói: “Sư đệ, ngươi là người thông minh, hẳn phải biết đạo lý chim khôn chọn cành mà đậu. Không có cơ hội thắng trận, ngươi còn cố làm khó mình làm gì? ’
“Với những gì ngươi biết về ta, ngươi nghĩ những lời này nói ra có thừa thãi không? Ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý sao?” Diệp Viễn cười nói.
Cơ Thanh Lan nói: “Trước khác nay khác! Ngươi cũng đã tận mắt chứng kiến Thánh Mẫu Ma Hoa xuất thế, chắc cũng phải biết, ngươi hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng! Tuyệt Thiên còn có Giang Trần, cường giả của Quy Khư Thần Cảnh giúp sức. Còn ngươi? Ngươi có ai? Không có thần đạo, Ca Nặc Thần chủ và Thánh Mẫu Ma Hoa càng thêm vô địch!”
Diệp Viễn nghe vậy, không khỏi cau mày.
Cơ Thanh Lan nhìn thấy vậy, lại nói thêm: “Những ngày tháng sống cùng sư phụ và ngươi, ta cảm thấy rất vui. Nhưng, ta cũng là thân bất do kỷ! Tôn ti của Ma tộc, cũng như một vị hoàng đế phàm trần, lo cho sự sống, cái chết của dân chúng! Nói ra có thể ngươi không tin, Thần chủ đã phong ấn Thần Hồn của ta trong Thần Hồn của nhân loại, nên các ngươi mới không phát giác ra. Hơn nữa, sau bao nhiêu năm, ta đã bị Thần hồn của nhân loại ăn sâu. Có thể nói, ta bây giờ giống như một con quái vật nửa người nửa ma. Về chuyện của sư phụ, ta chỉ có thể nói... xin lỗi.”
“Ngươi phải biết rằng, số mệnh cuối cùng của Thiên mệnh chi tử là cái chết! Tuyệt Thiên cũng vậy, Phương Thiên của năm vạn năm trước cũng tương tự. Xét về thành tựu vĩ đại trong lịch sử loài người, ai có thể sánh được với Thiên mệnh chi tử? Nhưng ngươi nhìn xem, những Thiên mệnh chi tử ngươi biết, còn có ai?”
Những lời này của Cơ Thương Lan có thể nói là cảm động lòng người.
Nghe xong, Diệp Viễn chần chừ một lúc.
Hắn cũng không nói gì đến chuyện xưng bá Thần Vực, duy ngã độc tôn các loại, bởi vì hắn biết, Diệp Viễn căn bản cũng không có hứng thú với những chuyện đó.
Động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý, mới là biện pháp tốt nhất để lôi kéo Diệp Viễn.
Tuy nhiên, Long Đằng trong Hạo Thiên Tháp thấy bộ dạng do dự không quyết của Diệp Viễn, lại có chút hoảng hồn.
“Diệp Viễn, không được tin Ma tộc! Tên Cơ Thương Lan lòng lang dạ sói, ngươi không được mắc mưu hắn!” Long Đằng lo lắng nói.
“Sư đệ, chúng ta đã là đồng môn năm trăm năm, năm trăm năm qua, đối với con quái vật nửa người nửa ma như ta, đúng là ấm lòng. Nhưng còn Ca Nặc? Kể từ ngày ta ra đời, đã bị hắn ta phong ấn, biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ! Ta có thể nói cho ngươi một bí mật, Thần Vực thiếu hụt Thiên đạo như ngày nay là do Ca Nặc đã hết hứng thú với nó. Sau khi chinh phục được, hắn còn muốn nghĩ cách quay trở lại nơi mình đã sinh ra! Đến lúc đó, chúng ta sẽ xây dựng lại trật tự Thần Vực, duy trì trạng thái, chẳng lẽ không tốt sao?” Cơ Thương Lan từng bước nói rõ.
Nghe xong, Long Đằng càng lo lắng, nói: “Diệp Viễn, không được nghe hắn sàm ngôn! Hắn...”
“Ngươi cầm miệng lại cho bổn thiếu gia!” Diệp Viễn đột ngột quát lớn.
Cơ Thương Lan nghe vậy sững sờ, nhìn Diệp Viễn lấy ra Hạo Thiên Tháp, tiện tay xuất mấy đạo pháp quyết, tiếng của Long Đằng không còn truyền được ra ngoài nữa.
Long Dằng thấy vậy, càng lo lắng, giống như kiến trên chảo nóng.
Nhưng bây giờ Diệp Viễn đã hoàn toàn điều khiển được Hạo Thiên Tháp, khí linh như hắn cũng vô tác dụng.
Cơ Thương Lan thấy vậy, không khỏi vui mừng trong lòng.
Xem ra, lời khuyên của mình đã có hiệu quả!
“Ngươi vừa nói, hắn sẽ nghĩ cách quay trở về nguồn cội của mình? Điều này... có ý gì?” Diệp Viễn trầm giọng hỏi.
Cơ Thương Lan nói: “Ma tộc vốn không phải chủng tộc của Thần Vực! Về chuyện chúng làm sao tới được, xin lỗi, ta cũng không biết.”
Diệp Viễn cau mày trầm tư, đây đúng là tin tức kinh thiên động địa đối với hắn.
“Nhưng... ta nghe Ca Nặc từng nói, chúng...”
Hào quang chợt lóe, Cơ Thương Lan đột nhiên trở nên dữ dội!
Hắn ta nói đến đây, chính là đợi cơ hội để Diệp Viễn thất thần.
Hắn căn bản không trông cậy vào việc Diệp Viễn sẽ quy thuận Ma tộc, nhưng hắn ta biết, Diệp Viễn rất có hứng thú với lai lịch của Ma tộc.
Cho nên, hắn từng bước đào một cái hố, chờ đợi cơ hội Diệp Viễn thất thần.
Cao thủ xuất chiêu, chỉ trong nháy mắt là đủ!
Yên lặng như thiếu nữ, nhanh nhẹn như thỏ chạy!
Một kiếm của Cơ Thương Lan nhanh đến cực hạn!
Cũng không thua kém gì so với Đại Na Di của Diệp Viên.
Chỉ là Cơ Thương Lan không ngờ, cơ hồ cùng một lúc, Diệp Viễn cũng ra tay.
“Coong!”
“Coong!”
Hai thanh trường kiếm vừa chạm vào nhau, lại lập tức tách ra!
Đứng đằng xa, đám người Huyết Hồn không nhịn được “Ực” một tiếng, nuốt nước miếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!