“Phù...”
Giờ khắc này, Diệp Viễn cảm thấy như lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, vô cùng nhẹ nhõm.
Cuối cùng tảng đá lớn đè ép trong lòng hắn hơn hai mươi năm nay cũng bị đập nát!
Giết Cơ Thương Lan chính là một đáp án cho bản thân hắn, cũng là một đáp án cho người phụ thân đã dùng tính mạng mình để bảo vệ hắn.
Trên con đường này có biết bao nhiêu chông gai thử thách, may mà cuối cùng hắn đã hoàn thành!
Nhưng đúng như phụ thân Cơ Chính Dương nói, Cơ Thương Lan chỉ là một quân cờ bị đẩy lên sàn đấu, còn kẻ thật sự điều khiển phía sau chính là Thiên Ma Thần Ca Nặc!
Chuyến đi tới Dược Vương Điện lần này đã giúp Diệp Viễn biết một vài tin tức liên quan tới Ma Thần Ca Nặc.
Mặc dù chỉ một chút, nhưng thứ khiến cho Diệp Viễn quan tâm nhất chính là rốt cuộc cái tông môn thần bí - Thần Vũ Điện ở đâu!
Ma Thần Ca Nặc sắp xuất thế rồi, nếu như không thể tìm thấy Ca Nặc trước lúc đó và đả thương, thậm chí là giết chết hắn ta thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Những thủ đoạn của Ca Nặc cho tới nay đều khó bề tưởng tượng nổi.
Kẻ đối thủ này còn đáng sợ gấp trăm lần so với Cơ Thương Lan!
Dù sao đó cũng là sự tồn tại của Quy Khư Thần Cảnh có thể sánh với Tuyệt Thiên đạo nhân.
Trừ phi... hắn có thể đột phá Thần Cảnh!
Nhưng đây lại là một nhiệm vụ bất khả thi.
“Viễn ca!”
Nguyệt Mộng Ly chạy tới trước mặt Diệp Viễn, vẻ mặt kích động.
Nhìn thấy Nguyệt Mộng Ly, Diệp Viễn rất vui mừng.
“Ly Nhi, nàng... nàng không sao thật là tốt!” Diệp Viễn kéo Ly Nhi vào trong lòng mình và nói đầy chân tình.
Diệp Viễn rất ít khi bộc lộ tình cảm của mình, đối với hắn, Ly Nhi quả thực là một người rất đặc biệt.
Cho dù là Mộ Linh Tuyết thì cũng chưa từng được Diệp Viễn đối xử như thế.
Nguyệt Mộng Ly bị Diệp Viễn ôm vào trong ngực, nàng nhìn thấy Diệp Viễn thể hiện tấm chân tình của mình thì rất vui, trái tim đập thình thịch.
Đi theo Diệp Viễn đã lâu, Nguyệt Mộng Ly biết rất rõ những áp lực đang đè nặng trên vai Diệp Viễn.
Đối với một người đã trọng sinh như Diệp Viễn mà nói, Dược Vương Điện chính là một con quái vật khổng lồ.
Từ một thiếu niên dưới hạ giới không có chút nền móng nào cho đến khi trở thành một cường giả Thần Vực như bây giờ, chỉ có Nguyệt Mộng Ly hiểu rõ hắn đã phải vất vả nỗ lực như thế nào.
Nếu như chỉ với thân phận của Diệp Viễn thì có thể nói nàng là người đã nhìn Diệp Viễn trưởng thành.
Hiện tại, Diệp Viễn đã tự tay giết chết Cơ Thương Lan, cuối cùng cũng đã dỡ bỏ được gánh nặng trên vai, hơn nữa hắn còn thấy dưới tình huống khó khăn mà nàng vẫn không sao nên mới để lộ tình cảm của mình như thế.
“Viễn ca, chúc mừng huynh đã báo được thù! Mấy năm nay huynh đã khổ cực rồi! Chính Dương Tử đại nhân trên trời linh thiêng, hẳn là ngài ấy sẽ cảm thấy rất được an ủi.” Nguyệt Mộng Ly dịu dàng nói.
Diệp Viễn đang ôm Nguyệt Mộng Ly, nghe thấy nàng nói thế, lòng hắn khẽ xao động, nước mắt rơi xuống.
Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc đau lòng!
Việc Cơ Thương Lan phản bội từng khiến Diệp Viễn phẫn nộ và không hiểu.
Bây giờ chân tướng đã bị phơi bày, Cơ Thương Lan đúng là nội ứng của Ma tộc.
Nhưng cho dù như thế thì hắn cũng đã từng làm sư huynh đệ với cái người của Ma tộc này năm trăm năm.
Tâm tình lúc này của Diệp Viễn, không thể nói là không phức tạp.
Một hồi lâu sau, tâm trạng của Diệp Viễn mới dần ổn định lại.
Lúc này, hắn lại quay về là một Diệp Viễn vân đạm phong khinh, nhưng sự quan tâm của hắn dành cho Nguyệt Mộng Ly vẫn không giảm chút nào.
“Ly Nhi, ta tưởng là...”
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Nguyệt Mộng Ly cũng trở nên buồn bã.
Dù sao thì Nguyệt gia đã thương vong vô cùng nặng nề trong biến cố này, thậm chí suýt chút nữa toàn quân đã bị diệt.
Nguyệt Mộng Ly kể lại tình hình sự thay đổi của Minh Nguyệt Thành hôm đó và những chuyện sau đó cho hắn, Diệp Viễn nghe thấy thế cũng thầm nói thật may mắn.
Hắn không ngờ, Tiên Thiên Chiến Hồn Chi Thể lại mạnh như vậy.
“Bọn chúng nói, huynh... huynh sẽ rơi vào ma đạo, trên đường tới đây, Ly Nhi đã rất lo lắng!” Nguyệt Mộng Ly sợ hãi nói.
Diệp Viễn cười nói: “Bọn chúng nói không sai đâu, chỉ một chút nữa thôi là ngay cả nàng ta cũng không nhận ra!”
Nguyệt Mộng Ly khẽ giật mình trong lòng, giờ nàng mới nhận ra hóa ra Tôn Mạn không nói láo.
Không ngờ sự thay đổi của Minh Nguyệt Thành lại mang lại nguy hiểm cho Diệp Viễn như thế.
Nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Nguyệt Mộng Ly, Diệp Viễn cười nói: “Nha đầu này, nàng bày cái vẻ mặt này ra làm gì? Chẳng lẽ ta ngu xuẩn tới mức trách móc nàng chuyện này sao? Cơ Thương Lan và ta quá hiểu rõ đối phương, cho nên hắn ta mới có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế để kích thích ta nhập ma.”
Đang nói chuyện, Diệp Viễn chợt nhíu mày lại.
Nguyệt Mộng Ly phát hiện Diệp Viễn có gì đó khác thường, còn tưởng rằng lúc nãy Diệp Viễn chiến đấu đã để lại di chứng, vội vàng hỏi: “Huynh sao vậy, không sao chứ?”
Diệp Viễn lắc đầu và nói: “Không sao, chỉ là... muội đã không sao rồi nhưng sao trong lòng ta vẫn còn bị một lớp bóng mờ che phủ chứ?”
“Có... có phải là vì chuyện Ma tộc không?” Ly Nhi nói.
Diệp Viễn lắc đầu: “Muội không biết đấy thôi, ta đã lĩnh ngộ Tâm Huyết Lai Triều rồi, tuy chuyện của Ma tộc nghiêm trọng, nhưng vẫn chưa đến mức khiến cho Tâm Huyết Lai Triều sinh phản ứng. Sở dĩ ta có thể chạy tới Minh Nguyệt Thành cũng là vì nổi Tâm Huyết Lai Triều lên, nhưng bây giờ...”
Cơ Thương Lan đã chết, Ly Nhi bình yên vô sự, theo lý thuyết thì hẳn là Tâm Huyết Lai Triều đã được giải trừ rồi, thế nhưng bóng mờ trong lòng Diệp Viễn vẫn không thể tản đi.
“Không được, chúng ta mau quay về xem thử đi!” Diệp Viễn nóng lòng nói.
...
Sau nửa tháng, lúc mấy người Ngao Khiên nhìn thấy Diệp Viễn, rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng cũng được buông xuống.
“Thiếu gia, cuối cùng người cũng về rồi!”
Lục Nhi nhìn thấy Diệp Viễn, tâm tình trở nên kích động, lập tức nhào vào trong ngực Diệp Viễn.
Ly Nhi biết quan hệ của Diệp Viễn và Lục Nhi, nhìn ở góc độ khác thì thậm chí còn thân thiết với hắn hơn cả nàng.
Mà tính tình Lục Nhi rất lãnh đạm, đương nhiên sẽ không có suy nghĩ gì dư thừa.
Ngược lại, Nguyệt Mộng Ly lại rất cảm kích Lục Nhi.
Nếu không có Lục Nhi thì e là Diệp Viễn đã nhập ma từ lâu rồi.
“Đại nhân, may mà người không sao! Mấy ngày này chúng ta lo lắng sắp chết rồi!” Ngao Khiên tiến lên nói.
Những người Nguyệt gia còn sót lại đã về tới Long tộc dưới sự dẫn đầu của Võ La.
Buông Lục Nhi ra, Diệp Viễn quét mắt nhìn tất cả mọi người, lông mày nhíu lại.
Những người hắn quen và quan tâm đều ở đây, không thiếu một ai.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!