Tử Cực Thần Vương!
Tất cả mọi người đều không ngờ được rằng Tử Cực Thần Vương trong số Thập Đại Thần Vương mới tấn thăng cũng đến khiêu chiến Diệp Viễn.
Phen này hay ho rồi đây.
“Xin mời về cho, không có hứng thú.”
Diệp Viễn thẳng thừng buông lại một câu rồi quay người bỏ đi.
Mặt Đoạn Chính Tiêu hằm hằm, lập tức hóa thành một luồng sáng màu tím lao vùn vụt về phía Diệp Viễn.
Đại Na Di!
Nhưng Đoạn Chính Tiêu đã tấn công hụt.
Diệp Viễn chau mày, lạnh lùng nói: “Bản thiếu không có thời gian chơi trò tỉ thí với các ngươi! Còn tiếp tục ép uổng người khác nữa thì đừng trách kiếm của bản thiếu vô tình!”
Diệp Viễn thật sự chán ngán những kẻ này.
Kiếp nạn của Ma tộc sắp bùng nổ mà những kẻ này vẫn tranh giành lẫn nhau vì những thứ phù phiếm, không biết rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
Một khi hai Thiên Ma Thần khôi phục lại được thực lực thì ngay như Gia Cát Thanh Hư cũng chẳng hơn con sâu cái kiến là bao.
Những người khác càng không đáng kể.
Đoạn Chính Tiêu lại cười nói: “Hà cớ gì Diệp huynh phải làm vậy, Đoạn mỗ chỉ muốn cọ xát với huynh một phen, đâu cần từ chối người ta thẳng thừng như thế? Phải chăng, ngoài thuật Đại Na Di ra thì những điều khác… đều chỉ là hư danh mà thôi? Hóa ra Lăng Thiên Thần Vương chỉ là Tẩu Thoát Thần Vương thôi à?”
Diệp Viễn nghe thấy vậy thì bật cười.
“Dùng kế khích tướng thấp kém thế này thì các hạ coi thường Diệp mỗ quá! Lăng Thiên Thần Vương gì chứ, chỉ có Thiên Cơ Tháp là nghĩ vậy thôi. Thứ mà Tử Cực Thần Vương huynh xem trọng chẳng là cái thá gì trong mắt của Diệp mỗ cả!”
“Hê hê, nói thì nhẹ nhàng đấy! Nếu như ngươi thật lòng không bận tâm thì tại sao ngay từ đầu không đứng ra phủ nhận ngay? Người khác mua danh cầu lợi, chỉ có ngươi tự nhận mình trong sạch thôi ư? Nực cười!” Đoạn Chính Tiêu chế giễu.
Diệp Viễn phát hiện ra mình không thể nào giao tiếp được với hạng người này.
Bản thân hắn ta có mưu đồ đen tối, nên nhìn ai cũng thấy mưu đồ đen tối.
Diệp Viễn không buồn đếm xỉa đến hắn, chỉ đáp lại dửng dưng: “Nếu điều đó làm ngươi vui! Ba ngày, ta cho các ngươi thời gian ba ngày. Nếu như vẫn tiếp tục ở đây gây ồn ào thì giết không tha. Ngao Khiên, chúng ta đi thôi!”
Nói rồi, Diệp Viễn dẫn theo Ngao Khiên trở về Long tộc.
Sắc mặt của Đoạn Chính Tiêu biến đổi khôn lường, nhưng hắn ta không dám đuổi theo.
Tuy thế lực của Long tộc suy yếu nhưng bất cứ ai có chút trải đời đều biết rằng một tộc lớn như vậy ắt có gốc gác thâm sâu, không thể gây sự với họ được.
Đoạn Chính Tiêu thực sự không có gan dám đánh giết tới tận Long tộc.
Nhưng hắn ta không hề đoái hoài gì đến lời đe dọa của Diệp Viễn.
Hắn ta quyết định đợi ba ngày bên ngoài Long tộc.
Hắn ta muốn xem xem Diệp Viễn có chỗ dựa thật hay chỉ là phô trương thanh thế.
Lời đã thốt ra.
Ba ngày sau, nếu như Diệp Viễn không dám ra ngoài thì chứng tỏ hắn chỉ là phường miệng hùm gan sứa, không việc gì phải sợ.
…
“Đại nhân, chẳng lẽ cứ để mặc cho đám người kia khiêu khích vậy sao?” Ngao Khiên bực bội lên tiếng.
Sau khi hồi sinh lại một cuộc đời mới, Ngao Khiên phát hiện ra thế giới đã hoàn toàn thay đổi.
Ngày hôm nay của hai vạn năm sau có quá nhiều kẻ mạnh.
Bất cứ ai cũng có thể tung chưởng đánh hắn ta suýt chết được.
May mắn thay, đại nhân đã trả thù giúp hắn ta.
Diệp Viễn chỉ khẽ thở dài và nói: “Nếu như không phải do ma kiếp sắp bùng nổ đến nơi thì chỉ riêng việc hắn ta muốn giết ngươi đã là tội chết rồi. Nhưng hiện tại, số cường giả nhân loại có thể tu luyện được đến cảnh giới đó quá ít. Có thể nói là giết đi một người là mất đi một người.”
Nghe Diệp Viễn nói vậy, Ngao Khiên mới biết được nỗi khổ tâm của hắn.
Cơn bực tức ban nãy cũng tan biến theo mây khói.
Ngao Khiên đã từng trải qua tai họa lớn xảy ra năm vạn năm trước, tuy hắn ta không tham gia chiến đấu ở tiền tuyến nhưng vẫn còn nhớ như in thảm cảnh khốc liệt của chiến tranh.
Cho đến vài năm trước khi Long Đằng kể lại chuyện năm xưa, hắn ta mới biết trận đại chiến năm vạn năm trước nguy hiểm đến như thế nào.
“Đại nhân, tầm nhìn của Ngao Khiên hạn hẹp, đem lòng trách móc đại nhân, xin đại nhân trách phạt!” Ngao Khiên hổ thẹn đáp.
Diệp Viễn cười nói: “Ngươi có thể hiểu được là tốt, chuyện này không trách gì ngươi.”
…
Chớp mắt ba ngày đã trôi qua, đám cường giả thiên tài kia không hề rời đi, nhưng chúng cũng không dám tiến sát lại gần Long tộc, ai nấy đều tránh thật xa.
Diệp Viễn đã hoàn toàn đàn áp được đám người này bằng thực lực của mình.
Thế nhưng, chúng rất muốn xem xem giữa hai vị Thần Vương mới tấn thăng vào Thập Đại Thần Vương này, rốt cuộc ai mạnh ai yếu.
“Đến giờ mà Diệp Viễn vẫn chưa ra, lẽ nào hắn thực sự chỉ phô trương thanh thế?”
“Phô trương thanh thế? Ngươi không thấy sức mạnh ghê gớm của hắn lúc chặt tay Tào Vân Chi à? Dạng như hắn không còn là đối tượng mà ta và ngươi có thể dòm ngó nữa đâu.”
“Đúng là thế thật! Nhưng Tử Cực Thần Vương này xếp ngang hàng với Diệp Viễn. Dù có chêch lệch chắc cũng không lớn đâu nhỉ?”
“Ừ, cũng phải! Nếu như Diệp Viễn giành chiến thắng lớn trước Đoạn Chính Tiêu thì chứng tỏ thứ hạng của Thiên Cơ Tháp có lẽ không quá sai lệch, nhưng nếu như Diệp Viễn chỉ thắng suýt soát hoặc cầm hòa với Đoạn Chính Tiêu thì những thứ hạng này có mùi gian lận đây.”
Một đám người xì xầm bàn tán, trận quyết chiến giữa hai vị Thần Vương thực sự gây chú ý cho mọi người.
Những ngày qua, lại có không ít người lũ lượt kéo đến khiêu chiến với Diệp Viễn. Nhưng nhìn thấy cục diện này, còn ai dám hung hăng càn quấy nữa?
Lúc này ở bên ngoài Long tộc, chỉ có bóng dáng Đoạn Chính Tiêu lẻ loi trơ trọi.
“Xem ra ngươi vẫn chưa chịu bỏ cuộc.”
Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Viễn cất lên, hết thảy mọi người đều phấn chấn hẳn.
Trận đại chiến sắp bắt đầu!
Đoạn Chính Tiêu mỉm cười nói: “Đánh với ta một trận thì ta sẽ bỏ cuộc thôi.”
Diệp Viễn dửng dưng nhìn hắn ta, bảo: “Ta ra một chiêu, chỉ có sống chết, không có thắng thua.”
Gương mặt Đoạn Chính Tiêu lộ ra vẻ châm biếm, nói: “Lẽ nào Đoạn mỗ lại sợ hay sao? Ngươi cứ ra chiêu đi là được.”
Diệp Viễn lắc đầu ngao ngán, thở than: “Ngươi tu hành bao năm mới tiến vào được Thập Đại Thần Vương, ta thật lòng không nhẫn tâm nỡ để ngươi chưa ngồi ấm mông đã bỏ mạng. Nhưng ngươi đã một mực muốn chết thì bản thiếu sẽ tiễn ngươi đi một đoạn.”
Hiển nhiên, Đoạn Chính Tiêu coi những lời nói của Diệp Viễn như gió thổi bên tai.
Dứt lời, khí thế của Diệp Viễn đột nhiên thay đổi, hai luồng pháp tắc thần đạo khủng khiếp thình lình quét ngang cả bầu không gian.
Mặt Đoạn Chính Tiêu biến sắc, ánh sáng màu tím lập tức hừng hực lên.
Nhìn thấy uy lực đáng sợ của Diệp Viễn, Đoạn Chính Tiêu nào dám giấu nghề nữa, tử mang đáng sợ lập tức lan rộng ra giống như lãnh vực Thần Vương.
Tử mang nhìn vô cùng nguy hiểm, không phải ngẫu nhiên mà nó có thể đánh bật Nhất Huyền Thần Vương và Thiết Thương Thần Vương ra ngoài.
Thế nhưng Diệp Viễn hoàn toàn phớt lờ đi tử mang của Tử Cực Thần Vương.
Ở Kiếm Chi Lãnh Vực của hắn hoàn toàn không cần phải sợ tử mang.
“Lãnh vực thần đạo!” Đoạn Chính Tiêu hô to.
Lần này, hắn ta thật sự thấy kinh hoàng, thậm chí là hãi hùng.
Cuối cùng hắn ta đã biết không phải Diệp Viễn đang phô trương thanh thế mà là đang đùa cợt với hắn ta.
Quả thực, Diệp Viễn có khả năng giết chết hắn ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!