“Tử Cực Thần Vương khiêu chiến Lăng Thiên Thần Vương, đại bại quay về? Lăng Thiên Thần Vương đấu pháp với Đại Diễn Thần Vương, không mất một sợi tóc nào? Ngươi... Ngươi đang nói khoác à?”
“Hứ, ngày đó có hơn trăm vị cao thủ Hư Huyền ở đó, sao có thể là nói khoác được? Nghe nói Lăng Thiên Thần Vương suýt chút nữa đã một kiếm giết chết Tử Cực Thần Vương, nếu không nhờ Đại Diễn Thần Vương tới kịp thì e là Thập Đại Thần Vương lại phải đổi người rồi!”
“Hử... Nhưng mà sao một võ giả Đạo Huyền tầng tám lại mạnh như vậy được?”
“Tuy khó tin nhưng đấy là sự thật! Có thể được phong là “Lăng Thiên”, thực lực của Diệp Viễn chắc chắn không thể đo theo cách bình thường! Chẳng lẽ ngươi đã quên năm đó danh tiếng của Thập Đại Thần Vương bùng nổ là đi cùng với vô số thi cốt à? Lần này rõ ràng là đỡ hơn rất nhiều! Nếu hơn trăm cường giả Hư Huyền đó đầu óc có vấn đề thật thì sợ là Thần Vực này sẽ phải mất đi hơn trăm cường giả Hư Huyền rồi!”
...
Thập Đại Thần Vương vừa ra lò nóng hổi, vốn là chuyện khiến thế nhân chú ý.
Một trận đánh có nhiều thành viên Long tộc ở đây như vậy, tin tức này dĩ nhiên là không giấu được, cứ thế lan ra.
Kèm theo khiếp sợ, mọi người cũng nhận ra được một vấn đề, thực lực của Lăng Thiên Thần Vương thật sự rất rất đáng sợ!
Mặc dù có rất nhiều người không tin lời đồn một kiếm chém chết Tử Cực Thần Vương, nhưng Diệp Viễn có tư cách xếp vào Thập Đại Thần Vương hay không thì không còn ai dám nghi ngờ nữa.
Còn thứ hạng có chuẩn xác hay không thì lại mỗi người một ý.
Trừ phi Thập Đại Thần Vương làm một trận chiến xếp hạng với nhau, còn không thì không ai biết được mức độ chính xác của bảng xếp hạng này.
Trong lúc trận chiến ở Long tộc còn đang nóng hổi, Diệp Viễn đã bí mật xuất phát tới Nam Chiếu Vực ở phía Nam Thần Vực.
Khiếu Nguyệt Tông là một thánh địa lục phẩm ở Nam Chiếu Vực.
Diệp Viễn đi vào một tiệm thuốc trong Phong Nguyệt Hoàng thành, chưởng quầy cười tươi chào đón.
“Chào khách quan, cho hỏi ngài cần linh dược gì? Cửa hàng chúng ta tuy nhỏ nhưng có đủ mọi chủng loại linh dược.”
“Ta muốn một tờ giấy trắng, hai đồng Phiêu Linh Hoa, ba lượng Ô Đông Mai, bốn cân Liễu Nguyệt Trân, không biết trong tiệm các ngươi có không?” Diệp Viễn cười nhạt nói.
Đây là ám hiệu mà Linh Chá Thần Vương nói cho hắn biết, còn tiệm thuốc nhỏ này chính là nơi liên hệ.
Chưởng quầy kia nghe ám hiệu của Diệp Viễn không khỏi biến sắc, sau đó chợt lộ ra vẻ mặt nghi ngờ khinh bỉ.
“Tiểu điếm chẳng những có mấy thứ đó mà còn có năm cân Tư Đồng Nhân, sáu lượng Bạch Tâm Liên, bảy đồng Tố Hoàn Chân, chỉ thiếu mỗi tám cây Châm Diệt Hồn! Khách quan, xin mời vào trong! Tiểu Đồng, hôm nay ngừng buôn bán nửa ngày, đóng cửa.”
Dù lộ vẻ khinh thường ra mặt nhưng lão ta vẫn nói ám hiệu ra, còn mời Diệp Viễn vào trong nội đường.
Chưởng quầy lộ vẻ khinh thường là vì thấy Diệp Viễn chỉ có tu vi Thiên Khải Cảnh.
Cho nên lão ta rất buồn bực, bên trên phái tiểu tử này tới rốt cuộc là để làm gì?
Rất rõ ràng Đằng Quân không nói cho chưởng quầy biết người được phái tới lần này là ai.
Thế nên khi vừa thấy Diệp Viễn, lão ta không khỏi khinh thường.
Đi vào nội đường, chưởng quầy ôm quyền nói: “Lão hủ Cô Vĩnh Đường, không biết nên xưng hô với tiểu huynh đệ đây thế nào?”
“Diệp Viễn.” Diệp Viễn lạnh nhạt báo tên.
Chưởng quầy sửng sốt, sao cái tên này giống hệt với tên của Lăng Thiên Thần Vương tân nhiệm vậy?
Nhưng lão ta cũng không nhận ra Diệp Viễn này chính là Diệp Viễn kia.
Thập Đại Thần Vương sao có thể là một tên gà mờ Thiên Khải Cảnh được chứ?
“Diệp tiểu huynh đệ, không phải là Cô mỗ coi thường ngươi, nhưng tu vi này của ngươi... tới Khiếu Nguyệt Tông thì làm được gì chứ?” Cô Vĩnh Đường cau mày nói.
Diệp Viễn cười bâng quơ, chỉ móc ra một tấm lệnh bài.
Cô Vĩnh Đường nhìn thấy lệnh bài, mặt mũi không khỏi tái mét.
“Lệnh bài Huyền cấp! Thuộc hạ Cô Vĩnh Đường bái kiến Huyền chủ đại nhân!” Cô Vĩnh Đường vội vàng cúi người bái lạy.
Lệnh bài ấy là Đằng Quân cho hắn, nhưng lại không nói cho hắn biết tác dụng của nó là gì, chỉ bảo tới nơi thì giơ ra là được.
Bây giờ nhìn lại, lệnh bài này có vẻ tốt đấy, có thể khiến một cường giả Hư Huyền đỉnh phong phải cúi đầu xưng thần.
Nói đi nói lại, thậm chí đến tận lúc này Diệp Viễn vẫn chưa biết tổ chức này gọi là gì.
Bộ dạng thần thần bí bí của Đằng Quân khiến Diệp Viễn không sao hiểu được.
“Đứng lên đi, một cường giả Hư Huyền đỉnh phong ẩn thân trong Phong Nguyệt Hoàng thành này lại có thể sống tới giờ mà vẫn chưa chết, chỉ có thể nói là ngươi may mắn thật đấy.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Cô Vĩnh Đường sửng sốt, hơi không hiểu mô tê gì nói: “Không biết Huyền chủ đại nhân nói vậy... là có ý gì?”
Diệp Viễn cười nói: “Mặc dù ngươi đã áp chế cảnh giới nhưng chỉ cần là người có thực lực cao cường thì liếc một cái đã thấy ngay lai lịch của ngươi rồi. Chỉ là tiểu điếm này của ngươi không bắt mắt nên mới bị ngó lơ thôi. Chẳng qua hành động của ngươi hơi rầy rà đấy.”
Cô Vĩnh Đường nghe vậy không khỏi đờ ra, lão ta biết Diệp Viễn nói không sai.
Bởi vì cảnh giới của lão ta quá cao, rất nhiều chuyện chỉ có thể hỏi lén lút chứ không thể ngang nhiên tra xét.
Lúc hành động đúng là không quá dễ dàng.
Cường giả Ma tộc thật sự chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận rõ hư thực của lão ta.
Loại chuyện áp chế cảnh giới thế này chỉ có thể lừa gạt tay mơ.
“Đây là Phong Nguyên Đan, ăn nó vào rồi, chỉ cần ngươi không cố tình điều động nguyên lực vượt qua cảnh giới thì sẽ không bị lộ. Dù là cường giả Hư Huyền đỉnh phong của Ma tộc tới đây cũng không phát hiện ra được!” Diệp Viễn tiện tay ném một viên đan dược ra, nói.
Cô Vĩnh Đường cầm lòng không đậu mà đón lấy đan dược, nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt khiếp sợ không thôi.
Rốt cuộc lão ta đã hiểu tại sao người trước mắt này chỉ là một võ giả Thiên Khải Cảnh nhỏ bé!
Kết hợp với lệnh bài Huyền cấp mà đoán, ra được một đáp án khiến Cô Vĩnh Đường phải hết hồn.
“Không lẽ Huyền chủ đại nhân là... Lăng Thiên Thần Vương tân nhiệm?” Cô Vĩnh Đường hỏi dò.
Người có thể luyện chế đan dược Phong Nguyên Đan trên cả cấp chín này, tên là Diệp Viễn, còn có lệnh bài Huyền cấp, ngoài Lăng Thiên Thần Vương thì còn là ai được nữa?
Diệp Viễn cũng không phủ nhận, gật đầu đáp: “Phải.”
Cô Vĩnh Đường vội vàng nói: “Thuộc hạ thất lễ, kính xin Lăng Thiên Thần Vương đừng chê trách!”
Diệp Viễn xua tay: “Không sao, nói thử tin tức ngươi điều tra được đi.”
Cô Vĩnh Đường gật đầu một cái, bắt đầu báo ra những gì mình điều tra được ở nơi này.
Phong Nguyệt vương quốc này lệ thuộc vào Khiếu Nguyệt Tông, cả hoàng thất đã sớm bị Ma tộc thao túng.
Còn về Khiếu Nguyệt Tông, chẳng qua là Cô Vĩnh Đường tình cờ bắt đúng một kẻ tình báo, phát hiện kẻ đó là Ma tộc nên mới bắt đầu nghi ngờ Khiếu Nguyệt Tông.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!