Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

"Diệp Thanh, ngươi không sao chứ?" Mạnh Quảng thấy vẻ mặt tái nhợt của Diệp Viễn, vô cùng ân cần mà hỏi.  

             Còn chấp sự đại nhân, là một cường giả Vô Tướng Cảnh, chắc là... sẽ không sao đâu?  

             Những người khác đều là vẻ mặt hoang mang, không biết là nên khiếp sợ vì uy lực của Khiếu Nguyệt Thiên Vịnh Quyết hay là nên khiếp sợ vì chấp sự đại nhân bị đánh bay.  

             Diệp Viễn che ngực nói: "Đương nhiên có chuyện rồi! Một chưởng của chấp sự đại nhân, làm sao có thể không có việc gì?"  

             Nói đùa!  

             Mặc dù thân thể cấp chín hậu kỳ của hắn không dùng tới bất kỳ nguyên lực nào, cũng không phải để cho một Vô Tướng Cảnh nho nhỏ có thể phá vỡ.  

             Hơn nữa, đối với một kẻ Ma tộc, Diệp Viễn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.  

             Một chưởng vừa rồi, Diệp Viễn vận dụng Long Ba linh cấp hậu kỳ trong lực phản chấn, một ám kình đã lặng lẽ tiến vào lục phủ ngũ tạng của chấp sự.  

             Trong vòng bảy ngày, sức chấn động này sẽ phát tác, chấn động đến nỗi khiến chấp sự thịt nát xương tan!  

             Chấp sự lẩm bẩm đứng lên, ánh mắt giận không kìm được mà nhìn Diệp Viễn!  

             "Tiểu tử, bản tọa thủ hạ lưu tình, ngươi lại dám ám toán ta?" Chấp sự giận dữ nói.  

             Hắn ta muốn lập uy với Diệp Viễn, nào biết lại bị quăng ngã, mặt mũi đều mất hết.  

             Tuy nói sớm muộn gì những kẻ này cũng chết, thế nhưng… mặt mũi hắn ta phải để đâu?  

             Diệp Viễn vội vàng nói: "Chấp sự đại nhân, sao lại nói như vậy? Đệ tử là bị ngài đả thương mà!"  

             Chấp sự sửng sốt, lúc này mới nhìn thấy vết máu loang lổ trước ngực Diệp Viễn, hiển nhiên là đã bị thương.  

             Như vậy, hắn ta thật sự khó mà tiếp tục làm lớn chuyện.  

             Hắn ta trừng mắt, cả giận nói: "Đều thành thật một chút cho bản tọa! Bản tọa cảnh cáo các ngươi, trong tông môn có một số địa phương quan trọng, đều là cấm chế trùng điệp, nếu như các ngươi dám chạy loạn, một ngày đụng phải cấm chế, ngay cả chút cặn cũng không còn đâu!"  

             Dứt lời, chấp sự phẩy tay áo bỏ đi.  

             Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy chẳng hiểu ra sao cả, không thể làm gì khác hơn là tan rã trong không vui.  

             ...  

             Mỗi người trở lại nơi ở, Mạnh Quảng quan tâm Diệp Viễn, tới cửa đi thăm hắn.  

             "Diệp Thanh, thương thế của ngươi khỏi nhanh như vậy à?" Mạnh Quảng nhìn Diệp Viễn, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.  

             Lúc này sắc mặt Diệp Viễn hồng nhuận sáng láng, nào có chút dáng vẻ bị thương?  

             Diệp Viễn cười nói: "Trên người ta có đan dược, một chút thương thế nhỏ, không đáng ngại."  

             Mạnh Quảng híp hai mắt, trầm giọng nói: "Diệp Thanh, lão ca mấy năm qua vẫn có chút trải đời! Một chưởng của chấp sự nếu như đánh vào trên người ta, dù không đến mức muốn lấy mạng, sợ rằng cũng phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng, lai lịch của ngươi, sợ rằng không đơn giản nhỉ?"  

             Tuổi của Mạnh Quảng không nhỏ, đã giãy giụa ở tầng chót hồi lâu, nhìn người vẫn có chút nhãn lực.  

             Chính vì vậy, hắn ta mới chủ động đến gần Diệp Viễn.  

             Tạo quan hệ tốt với những đệ tử có tiềm lực trước, về sau con đường ở tông môn cũng sẽ thông thuận hơn.  

             Nhưng bây giờ xem ra, Diệp Thanh này, sợ rằng không chỉ đơn giản là có thiên phú.  

             Diệp Viễn cười nói: "Mạnh huynh, vốn ta không tính nói cho huynh, nhưng huynh cao thượng như vậy, Diệp mỗ không ngại nhắc nhở huynh vài câu. Khiếu Nguyệt Tông này đối với huynh mà nói là đầm rồng hang hổ! Mấy ngày này, mọi chuyện Mạnh huynh đều phải hành sự cẩn thận, hiểu không?"  

             Trong lòng Mạnh Quảng rùng mình, lại có chút không rõ vì sao Diệp Viễn nói như thế.  

             Có điều hắn ta tâm tư cẩn thận, rất nhanh nắm được ý bên trong lời của Diệp Viễn, nhíu mày hỏi: "Với ta mà nói là đầm rồng hang hổ, vậy... đối với ngươi mà nói thì không phải sao?"  

             Diệp Viễn cười nói: "Mạnh huynh hiểu là tốt rồi! Nhưng chuyện này, còn hy vọng Mạnh huynh thay ta giữ bí mật, nếu không tuồng hay này, có thể sẽ hát không nổi nữa. Huynh yên tâm trong vòng bảy ngày, tất cả sẽ lộ diện hết."  

             Bảy ngày sau đó, chính là lúc Diệp Viễn và Đằng Quân hẹn nhau ra tay.  

             Bởi vì hắn điều tra bí mật của Khiếu Nguyệt Tông nên mới tới trước.  

             Mạnh Quảng nghe Diệp Viễn nói xong, trong lòng đầy phức tạp.  

             Hắn ta từng trải trên giang hồ, có thể nhìn ra, bởi vì hành động trước kia của hắn ta, nên Diệp Viễn mới có thể nói với hắn ta những lời này.  

             Mạnh Quảng hít sâu một hơi nói: "Ngươi yên tâm, chút nhân phẩm này Mạnh mỗ vẫn phải có."  

             Sắc mặt Diệp Viễn nghiêm túc gật đầu nói: "Huynh hãy làm như không biết gì, ngàn vạn lần đừng khinh cử vọng động. Nếu không ngay cả ta cũng không có cách nào cứu huynh đâu."  

             Trong lòng Mạnh Quảng run rẩy, trịnh trọng gật đầu.  

             ...  

             Ban đêm, Diệp Viễn đang lĩnh ngộ Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết bỗng có một mùi thơm quỷ dị chui vào mũi của hắn ta.  

             Mùi thơm này vô cùng ma mị, khiến người ta có cảm giác hỗn loạn.  

             Diệp Viễn nhướng mày, theo bản năng mà cảnh giác.  

             "Ma khí thật mạnh! Lẽ nào, có người đang tu luyện ma công?" Diệp Viễn thầm nghĩ.  

             Diệp Viễn không dám đánh rắn động cỏ, vì vậy để thần thức tản mát ra.  

             Sau một lúc, Diệp Viễn phát hiện, những căn phòng bên cạnh có động tĩnh.  

             Sau đó, mấy bóng người chậm rãi đi qua phía trước cửa sổ của hắn, ẩn vào sâu trong bóng đêm.  

             Trong lòng Diệp Viễn đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn bỏ qua.  

             Hắn biết, mấy người này chỉ sợ là có đi không trở lại.  

             Không phải hắn máu lạnh, mà là hắn cứu những người này đương nhiên sẽ đánh rắn động cỏ.  

             So với việc tìm được chỗ đóng quân của Ma tộc, mấy người này chỉ là nhỏ bé không đáng kể.  

             Hắn không phải là kẻ vọng động, hắn sẽ không bởi những việc nhỏ mà làm lỡ chuyện lớn.  

             Huống chi những người này căn bản là loại vô tình.  

          Ban ngày chấp sự muốn lấy mình ra oai, những người này ở bên cạnh hò hét, vẻ mặt kích động.  

             Người như vậy, cho dù hắn có cứu họ thì họ cũng chưa chắc sẽ cảm kích.  

             "Xem ra, mùi thơm này... có liên quan tới việc Khiếu Nguyệt Tông chiêu mộ đệ tử nhiều lần. Tối hôm nay tổng cộng bị dụ bốn người, một nhóm tổng cộng khoảng một trăm người. Thời gian ba tháng không cách biệt lắm vừa trùng khớp. Sợ rằng là Thánh Hoàng muốn mượn người sống để luyện cộng rồi." Diệp Viễn cho ra suy đoán.  

             Quả nhiên như Diệp Viễn dự đoán, sau khi mấy người này rời khỏi thì không trở lại nữa.  

             Sáng sớm hôm sau, Mạnh Quảng liền thần thần bí bí tới phòng của Diệp Viễn.  

             Sau khi hắn ta đi vào, thò đầu ra hết nhìn đông tới nhìn tây một lần, mới yên tâm đóng cửa lại.  

             "Diệp Thanh, ngươi có phát hiện hay không, đêm qua dường như có gì đó không đúng?" Mạnh Quảng nói.  

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận