Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

“Lăng Thiên Thần Vương khiêu chiến Hắc Ám Thần Vương? Diệp Viễn điên rồi à? Chẳng lẽ hắn không biết, ở giữa đệ ngũ Thần Vương với đệ lục Thần Vương có một đạo hồng câu rất lớn?”  

             “Thoạt nhìn, giữa hai người bọn họ tựa hồ có mối hận không nhỏ! Xem ra lần trước tiến vào hố Thiên Sát, ở giữa hai người đã xuất hiện sự xung đột kịch liệt.”  

             “Đúng rồi, không phải Thiên Cơ Lâu đã nói, gần đây Thập Đại Thần Vương sẽ có chút biến động sao? Chẳng lẽ… đang nói về trận quyết đấu này của bọn họ?”  

             “Thiên Cơ Lâu thật đúng là đáng sợ, vậy mà ngay cả loại chuyện này cũng có thể đoán trước, không hổ hai chữ ‘Thiên Cơ’!”  

             …  

             Diệp Viễn và Tư Không Thương giương cung bạt kiếm, lập tức đưa tới rất nhiều sự suy đoán.  

             Phân bộ của Thiên Cơ Lâu trải rộng Thần Vực. Tuy rằng Loạn Ma Hải tương đối phong bế, nhưng cũng đã biết tin tức Thập Đại Thần Vương sẽ có biến động.  

             Hắc Ám Thần Vương thần bí khó lường, rất ít khi hiện sơn lộ thuỷ ở Thần Vực, ai cũng không biết thực lực của hắn mạnh như thế nào.  

             Nhưng là không thể nghi ngờ rằng, hắn có thể ổn định ở vị trí đệ ngũ, thực lực chắc chắn vô cùng đáng sợ.  

             Nghe được Tư Không Thương còn đang dòm ngó Thần Khí của mình, Diệp Viễn cười nói: “Thần Khí ở ngay chỗ này, chỉ cần ngươi có thể giết ta, tất cả đều là của ngươi.”  

             “Vậy thì… bổn tọa tới lấy vậy.”  

             Giọng nói nhàn nhạt của Tư Không Thương vang lên. Đột nhiên, sắc trời trở nên ảm đạm.  

             Thanh âm của lão bễ nghễ hết thảy, tựa như là chẳng có gì để hắn có thể xem ở trong mắt.  

             Mặc dù Diễp Viễn cũng cùng là Thập Đại Thần Vương, hắn cũng không hề để chuyện này ở trong lòng.  

             Không trung đỏ như máu, lúc này hoàn toàn bị bao trùm bởi bóng tối.  

             Rất nhanh, bốn phía đã hoàn toàn đen lại, duỗi tay không thấy năm ngón tay.  

             Đồng thời, cùng với vô số thanh âm hoảng sợ.  

             “Ta… cái gì ta cũng không nhìn thấy được!”  

             “Đây là có chuyện gì vậy? Ta… ta không cảm nhận được nguyên lực chung quanh.”  

             “Trời ạ, nguyên lực của ta đang bị trôi đi nhanh chóng!”  

             …  

             Tư Không Thương không hổ danh xưng “Hắc Ám”, vừa ra tay đã dường như muốn đoạt đi hết thảy.  

             Những tên võ giả đó mắt không thể thấy, hơn nữa khả năng cảm nhận được nguyên lực chung quanh bị cắt đứt hoàn toàn.  

             Không chỉ có như thế, tại giữa mảnh không gian hắc ám, nguyên lực của bọn họ đang nhanh chóng trôi đi, cho dù bọn họ không có vận dụng bất kỳ võ kỹ công pháp gì.  

             Loại đấu pháp này, quả thực đúng là hết sức vô lý.  

             Trong bóng tối truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Tư Không Thương.  

             “Bổn tọa biết ngươi là đệ lục Thần Vương mới lên. Nhưng mà đối bổn tọa mà nói, tất cả đều giống nhau cả! Lần trước là vì bổn tọa ở bế quan ở sâu bên trong hố Thiên Sát mới khiến ngươi may mắn chạy thoát. Không nghĩ tới lúc này đây, ngươi lại tự mình tới cửa tự tìm cái chết. Vậy thì… bổn tọa cũng không cần phải khách khí. Ở ngay trong bóng tối nơi đây, hãy tuyệt vọng mà chết đi!”  

             Bỗng nhiên, lực cắn nuốt đáng sợ trong bóng tối truyền đến, Diệp Viễn cảm giác được nguyên lực ở trong cơ thể của mình, vậy mà đang trôi đi nhanh chóng!  

             Ý cảnh hắc ám này, chính là thứ mang theo lực lượng của pháp tắc thần đạo, có thể cắn nuốt hết thảy.  

             Hết thảy sự liên hệ của nơi hắc ám này với bên ngoài đều bị cắt đứt hoàn toàn.  

             Trải qua sự hoảng loạn lúc ban đầu, cảm xúc của những võ giả đó rốt cuộc đã ổn định lại được.  

             Bọn họ biết, không phải là Hắc Ám Thần Vương đang nhằm vào bọn họ.  

             Thân đang ở trung tâm của bóng đêm như Diệp Viễn, lúc này mới phải tuyệt vọng.  

             “Quả nhiên không hổ là đệ ngũ Thần Vương, võ kỹ này của Hắc Ám Thần Vương quả đúng là quá vô lý.”  

             “Đúng vậy! Nhìn không thấy, sờ không được, nguyên lực còn bị cắn nuốt hết, thế này còn đánh như thế nào?”  

             “Lăng Thiên Thần Vương gặp nguy hiểm rồi. Hắn quá qua loa, cũng dám khiêu chiến đệ ngũ Thần Vương xếp hạng trước, đây không phải là muốn tìm chết à?”  

             “Xem ra lần biến động này của Thiên Cơ Lâu là muốn xoá tên Diệp Viễn.”  

             …  

             Không phải bọn họ khinh thường Diệp Viễn, mà là một chiêu này của Tư Không Thương thật sự quá đáng sợ.  

             Chưa từng có người nhìn thấy Hắc Ám Thần Vương ra tay, nhưng mà vừa ra tay đã làm chấn kinh thế nhân.  

             Ý cảnh Hắc Ám vốn chính là thứ ý cảnh rất khó lĩnh ngộ, Hắc Ám Thần Vương có thể lĩnh ngộ nó đến cảnh giới như thế, quả thực chính là nghe rợn cả người.  

             Cắt đứt nguyên lực, chẳng khác nào cắt đứt mạch máu của võ giả.  

             Tới cảnh giới cấp bậc Thần Vương này, luôn là dựa vào sự hiểu biết đối với thiên đạo, điều động nguyên lực trong trời đất để chiến đấu.  

             Đối với cường giả Thần Vương mà nói, không có cách nào điều động nguyên lực trong trời đất, chỉ dựa vào nguyên lực mà tự mình có đấu pháp lực với đối thủ thì đây quả thực chẳng khác tìm chết là bao.  

             Nhưng mà, Hắc Ám Thần Vương cứ ngang ngược vô lý như vậy mà cắt đứt toàn bộ tất cả nguyên lực!  

             Hơn nữa bóng tối này còn có thể gia tốc sự tiêu hao nguyên lực của võ giả. Dưới hoàn cảnh bên này giảm bên kia tăng, căn bản là không có biện pháp chiến đấu.  

             Theo cái nhìn của bọn họ, một chiêu này quả thực không chê vào đâu được.  

             E rằng ngay cả Định Thiên Thần Vương tiến đến, hẳn cũng sẽ phải đau đầu không thôi?  

             Thời gian một phút một giây qua đi, Diệp Viễn lại không hề có một chút động tĩnh.  

             Mà Hắc Ám Thần Vương tựa hồ cũng không nóng vội, cứ vẫn luôn ẩn núp ở bên trong bóng tối, không có ra tay.  

             Thế giới giống như lâm vào trong một mảnh tĩnh mịch.  

             “Hình như ngươi một chút cũng không lo lắng.” Bỗng nhiên, Tư Không Thương phá vỡ sự yên lặng.  

             “Vì sao mà ta phải lo lắng? Chỉ bằng chiêu số rách nát này của ngươi sao?” Lời nói của Diệp Viễn lộ ra vẻ trào phúng sâu đậm.  

             “Ha ha, ngươi rất thú vị, khác hẳn với những người mà dĩ vãng ta đã giết.” Tư Không Thương không hề bực tức, bình tĩnh như cũ nói.  

             Diệp Viễn yên lặng, thật lâu sau mới nói: “Ngươi… giết U Vô Nhai, đáng chết!”  

             “Ngươi đang nói U Sát sao? Tiểu tử này thiên phú không tồi, được bổn tọa chọn lựa trở thành phân thân là vinh hạnh của hắn. Theo ta được biết, hình như ngươi không có liên quan với hắn?” Tư Không Thương rất hờ hững mà nói, tựa như đang nói một chuyện vốn rất bình thường.  

             Diệp Viễn lại yên lặng lần nữa, hắn đã phẫn nộ hoàn toàn với cái tên khốn máu lạnh này rồi.  

             Nhưng mà càng phẫn nộ thì hắn lại càng bình tĩnh đến đáng sợ.  

             “Hắn coi như là một nửa sư phụ của ta!” Diệp Viễn nói.  

             “Như vậy à, khó trách. Đáng tiếc, ngươi cũng muốn bước vào vết xe đổ của hắn. Được rồi, thời gian cũng đã được rồi, bổn tọa phải đưa ngươi lên đường. Lấy Thần Khí của ngươi ra đi, bằng không, không có cơ hội.” Tư Không Thương nhàn nhạt nói.  

             “Đối phó với ngươi, không cần Thần Khí làm gì.”  

             “Ha ha, thật đúng là người trẻ tuổi có lòng tự tin.”  

             Tư Không Thương cười trào phúng, ngang nhiên ra tay!  

             Trong bóng tối, một bàn tay to lặng yên không một tiếng động đánh về phía sau lưng Diệp Viễn.  

             Một chiêu này sát ý đọng lại mà không tiêu tan, ở trong bóng tối này không khác một mũi tên bắn lén, bởi vì trước đó không có nửa điểm dấu hiệu.  

             Diệp Viễn vẫn như không hề có cảm giác, vẫn cứ đưa lưng về phía một chưởng này.  

             Trong bóng đêm, khoé miệng Không Thương hiện lên một tia cười lạnh.  

       Quả nhiên, chỉ là biết khoác lác à?  

             “Vèo!”  

             Bỗng nhiên, nụ cười của Tư Không Thương cứng đờ ở trên mặt.  

             Một chưởng này, đánh hụt!  

             Ở ngay lúc vừa rồi, thân hình của Diệp Viễn lại quỷ dị mà dịch một góc độ khác, vậy mà lại rất là hiểm hóc tránh đi một kích này!  

             Nhất định chỉ do ăn may thôi!  

             Trong bóng đêm, Tư Không Thương điều chỉnh góc độ, lại chụp một chưởng về phía Diệp Viễn lần nữa.  

             Nhưng mà, lại thất bại!  

             “Ha ha, đường đường là Hắc Ám Thần Vương, vậy mà lại chỉ là một con chuột nhắt ám toán ở sau lưng người khác à?”  

             Trong bóng đêm, truyền đến câu nói trào phúng của Diệp Viễn.  

             Lần này, rốt cuộc Tư Không Thương đã biết, đây không phải là may mắn!  

             Diệp Viễn đúng thật là biết hắn xuất chưởng từ nơi nào!  

             “Ngươi có thể cảm nhận được ta?” Trong lời nói của Tư Không Thương, mang theo sự nghi hoặc sâu đậm.  

             Nơi bóng tối này là bóng tối tuyệt đối, căn bản không nhìn được một chút ánh sáng nào.   

Nhấn Mở Bình Luận