Ca Nặc xuất hiện làm cho tất cả mọi người trở tay không kịp.
Lúc này, bản thân Diệp Viễn đã bị trọng thương, chỉ dựa vào một mình Long Mẫn, căn bản không thể nào là đối thủ của Ca Nặc.
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ cứ như vậy là hết rồi sao?” Long Đằng không cam lòng nói.
Dường như là phát giác được ánh mắt của Long Đằng, Ca Nặc lại nhìn về phía bên này.
“Ồ, lại là ngươi! Không nghĩ tới năm vạn năm trôi qua mà vẫn có thể gặp được người quen cũ. Không nghĩ tới... hắn còn bảo vệ được ngươi.” Hai mắt Ca Nặc mang theo ý cười, nói.
Long Đằng nghe vậy hừ lạnh: “Ai là người quen cũ của ngươi! Lão phu hận là không thể đem ngươi băm thây thành vạn đoạn!”
Ca Nặc cười nhạt nói: “Ha ha, ngay cả mấy tên Quy Khư Thần Cảnh còn không làm được, huống hồ chỉ dựa vào mấy tiểu tạp ngư các ngươi thì làm sao có thể làm được? Ngược lại, hôm nay các ngươi đều phải trở thành huyết thực cho bản thần!”
Trong Long tộc lúc này, lòng người đang bàng hoàng.
Căn bản bọn hắn không biết tên cường nhân năm đó là ai, thậm chí còn nhìn không thấu cảnh giới của hắn.
Nhưng bọn hắn biết rõ, người trẻ tuổi này rất cường hãn!
Một chiêu Long Ngạo Cửu Thiên kia của lão tộc trưởng Long Mẫn có uy năng bực nào?
Thế mà người trẻ tuổi kia chỉ tiện tay đánh một kích mà đã có thể hoàn toàn chôn vùi đạo công kích này.
"Thái... Thái Thượng trưởng lão, người trẻ tuổi kia là người như thế nào? Ở Thần Vực, người mạnh nhất không phải là Định Thiên Thần Vương hay sao? Vì sao ta lại có cảm giác... người trẻ tuổi này dường như còn cường hãn hơn so với Định Thiên Thần Vương ?” Một tên trưởng lão của Long tộc hỏi Ngao Vịnh.
Vốn Ngao Vịnh cũng không biết đến sự tồn tại của Thiên Ma Thần.
Thế nhưng, lần trước Long Đằng ở trong tộc đã đem chuyện năm đó nói hết cho bọn hắn nghe.
Vẻ mặt hắn ngưng trọng nhìn về phía Ca Nặc, nói: “Người trẻ tuổi này, chỉ sợ rằng chính là tên Thiên Ma Thần của Ma tộc kia! Hắn... đã từng là cường giả Thần Cảnh!”
"Cường giả Thần Cảnh! Điều này... Điều này sao có thể? Không phải tất cả cường giả Thần Cảnh đều mất tích hay sao?”
"Đây... quả nhiên là cường giả Thần Cảnh, khó trách thực lực lại mạnh đến như vậy! Nếu thế thì chẳng phải mặc dù hắn không đạt được cảnh giới Thần Cảnh nhưng lại có được cảm ngộ Thần Cảnh sao?”
“Ma... Ma tộc quả nhiên vẫn còn có cường giả đáng sợ như thế, đã từng là cường giả Thần Cảnh, vậy chẳng phải hắn chính là người mạnh nhất sau Thần Cảnh?”
Ngao Vịnh nhẹ gật đầu, nói: "Sợ rằng... đúng là như vậy! Xem ra, lời Long Đằng tiền bối nói là sự thật! Nhưng mà... năm vạn năm trước Phương Thiên tiền bối có thể áp chế được tên Thiên Ma thần này, hiện tại... làm gì còn ai đâu? Không lẽ... thật sự là trời muốn diệt Long tộc ta, diệt Thần Vực hay sao?”
Trên mặt Ngao Vịnh hiện ra vẻ tuyệt vọng, áp lực Ca Nặc mang đến cho hắn thật sự là quá lớn.
Lúc này, ánh mắt Ca Nặc nhìn về phía Diệp Viễn, cảm khái nói: “Diệp Viễn, ta không thể không thừa nhận, ngươi là một tên Thiên Mệnh Chi Tử khó giải quyết nhất mà bổn tọa từng gặp qua! Ngay cả Tuyệt Thiên năm đó, sợ rằng cũng không khó đối phó bằng ngươi. Nếu như cho ngươi thêm thời gian vài năm nữa thì có lẽ ngươi thật sự uy hiếp được bản thần! Nếu như Tiên Lâm Vực này không bị thiếu mất Thiên Đạo có lẽ ngươi sẽ trở thành một tồn tại còn cường đại hơn cả Tuyệt Thiên! Chỉ tiếc... cuối cùng vẫn là bản thần thắng!”
Diệp Viễn nhìn về phía Ca Nặc, ánh mắt phóng ra tia lửa.
Hắn giãy dụa muốn đứng lên, nhưng lại động đến thương thế nên phun ra một búng máu tươi.
Tên này, mới chính là đầu sỏ khiến cho mình nhà tan cửa nát!
Nhưng mà bây giờ, hắn lại không hề có một chút lực phản kháng!
“Ha ha ha..., có phải ngươi đang cảm thấy rất tuyệt vọng hay không? Cừu nhân giết cha đang trước mặt của ngươi, nhưng ngươi chỉ có thể yên lặng chờ đối phương giết chết. Loại cảm giác này, rất kỳ diệu đi? Nhưng mà... bổn tọa chứng kiến được ánh mắt như thế này của ngươi thì rất hưng phấn đấy! Ha ha...”
Ca Nặc phá lên cười giống như bị thần kinh.
Đây là một hồi âm mưu giằng co hơn năm trăm năm, vô số lần Ca Nặc muốn đưa Diệp Viễn vào chỗ chết, nhưng lại không thành công.
Ca Nặc khiêu chiến thiên đạo, thế nhưng mà hắn đã thất bại.
Diệp Viễn giống như sao chổi quật khởi, tạo áp lực cực lớn cho Ca Nặc.
Diệp Viễn quá mạnh mẽ!
Khi hắn nghe Nguyệt Cơ nói, thiếu chút nữa thì bị Diệp Viễn đánh chết, Ca Nặc không chút do dự nào nữa, quyết định sớm xuất thế!
Hắn không thể tiếp tục cho Diệp Viễn thời gian để phát triển.
Tên Thiên Mệnh Chi Tử này, dường như khác với những tên lúc trước hắn đụng phải.
“Ly Nhi, mang Diệp Viễn rời đi trước! Ở đây giao lại cho lão phu!” Bỗng nhiên Long Đằng thở ra một hơi thật dài, bình tĩnh nói với Nguyệt Mộng Ly.
Toàn thân Diệp Viễn cùng Nguyệt Mộng Ly đều chấn động, bọn hắn biết rõ Long Đằng như vậy là muốn lấy cái chết để hỗ trợ rồi.
“Không! Ta không đi!” Diệp Viễn dùng hết khí lực toàn thân hô lên.
Long Đằng quay đầu lại nói với Diệp Viễn: “Diệp Viễn, lão phu có thể gặp được ngươi, nhìn thấy ngươi phát triển, cuộc đời này như vậy đã đủ rồi! Ngươi chính sự kiêu ngạo cả đời này của lão phu! Lưu được núi xanh thì sợ gì không có củi đốt. Bộ xương già này của ta đã vô dụng rồi, chỉ cần ngươi còn tồn tại thì không thể tính là Ca Nặc hắn thắng, Thần Vực cũng sẽ không bị diệt vong!”
Diệp Viễn nước mắt tràn mi, hắn nắm chặt nắm đấm, dùng hết khí lực toàn thân muốn đứng lên.
Thế nhưng hắn làm không được!
Một trận chiến với Gia Cát Thanh Hư đã khiến hắn dốc hết sức lực.
“Tiền bối!”
“Ly Nhi, còn chờ gì nữa!” Long Đằng quát lạnh.
Hai hàng nước mắt của Nguyệt Mộng Ly rơi xuống từ khóe mắt, nàng làm sao cam lòng để Long Đằng lại?
Thế nhưng lúc này dường như nàng đã không còn nhiều sự lựa chọn nữa.
“Tiền bối, người... hãy bảo trọng!”
Dứt lời, Nguyệt Mộng Ly cắn răng một cái, mang theo Diệp Viễn bay khỏi.
“Ly Nhi, ta không đi! Không được dẫn ta đi!” Diệp Viễn gào thét nói.
“Viễn ca... thật, thật sự xin lỗi!” Nguyệt Mộng Ly rưng rưng nói.
“Long Mẫn, cho dù hôm nay Long tộc có bị diệt sạch thì cũng phải bảo vệ Diệp Viễn rời đi!” Đây là tiếng hét cuối cùng của Long Đằng.
"Xin tiền bối yên tâm, Long tộc ta đứng ngạo nghễ trong thiên địa, quyết không thỏa hiệp!” Long Mẫn biến sắc, trịnh trọng trả lời.
“Ha ha, thật là một màn cảm động lòng người, chỉ tiếc... hôm nay, ai trong các ngươi cũng không thể rời đi!”
Ca Nặc hời hợt đánh ra một chưởng, một bàn tay huyết sắc cực lớn lâm không bay thẳng đến Diệp Viễn.
Lúc này Gia Cát Thanh Hư cách Ca Nặc cũng không xa, chứng kiến uy lực của một chưởng này, ánh mắt lập tức ngưng trọng.
Một chưởng này thật là đáng sợ!
Thời kỳ đỉnh phong của hắn cũng tuyệt đối không có cách nào tiếp được một chưởng này!
Thân hình Long Đằng khẽ động, trực tiếp ngăn tầm cự chưởng đang hướng tới Diệp Viễn, bỗng nhiên đánh ra một chiêu!
Bàn Long Phá Thiên Chưởng!
Năm đó, là hắn truyền một chiêu này cho Diệp Viễn.
Hiện tại, Diệp Viễn cũng đã trở nên trò giỏi hơn thầy.
Chỉ là, Long Đằng không có thân thể thì làm sao có thể là đối thủ của Ca Nặc?
Cảm nhận được một chưởng đáng sợ sau lưng kia, Diệp Viễn quay đầu lại nhìn, ánh mắt không khỏi muốn nứt ra!
“Không!”
Một cỗ cảm xúc phẫn uất tới cực điểm đọng lại trước ngực Diệp Viễn, nộ ý công kích vào tâm, hai mắt Diệp Viễn tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
“Ha ha, châu chấu đá xe!”
Vẻ mặt Ca Nặc cười khẽ, căn bản là không để Long Đằng vào mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!