Tất cả mọi người đều kinh ngạc vô cùng, một chưởng đáng sợ như thế mà lại bị người áo đen này hời hợt đỡ được rồi.
Xem ra thực lực của nam nhân hắc y kia không hề thua kém Ca Nặc!
“Quả nhiên là ngươi! Quả nhiên là ngươi chưa chết!” Ca Nặc trầm giọng noí.
Nam nhân hắc y kia thản nhiên nói: “Ngươi không chết, ta làm sao dám chết!”
“Hừ! Ngươi thật đúng là âm hồn bất tán!” Ca Nặc hừ lạnh nói.
" m hồn bất tán, hẳn là ngươi mới phải? Bị trấn áp nhiều lần như vậy rồi mà ngươi vẫn chấp nhất như vậy!” Hắc y nhân nói.
Sắc mặt Ca Nặc đen lại, nói: “Trấn áp bản thần thì phải dùng tánh mạng để trả giá! Cái Tiên Lâm Vực này, chung quy vẫn là của bản thần!”
“Ngươi đừng si tâm vọng tưởng nữa! Có ta ở đây thì ngươi nằm mơ mới thực hiện được. Huống hồ chỉ cần Diệp Viễn trưởng thành thì sợ rằng... không phải đơn giản chỉ là trấn áp như vậy nữa!” Nam nhân hắc y thản nhiên nói.
"Vậy thì cũng phải chờ hắn trưởng thành mới được!” Ca Nặc hừ lạnh đáp.
“Ngươi yên tâm, có ta ở đây, hắn sẽ phát triển!” Trong lời nói của hắc y nhân lộ ra sự tự tin nhàn nhạt.
Long Đằng không hề có cảm giác vui sướng được sống sót sau khi gặp nạn, mà lúc này cả người hắn giống như bị sét đánh, gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu đen trước mắt.
Lúc này Long Đằng đã bị kích động đến mức toàn thân run rẩy!
Tuy rằng nam nhân mặc hắc y đưa lưng về phía hắn, nhưng người này lại quá quen thuộc đối với hắn!
“Là… là ngươi sao?” Long Đằng run rẩy hỏi.
Cả người hắc y nhân đều bao phủ trong áo choàng màu đen, căn bản không thể nhìn thấy dung mạo của hắn.
Nhưng đây cũng không phải là chướng ngại đối với Long Đằng.
Hắc y nhân chậm rãi quay người lại, mở miệng nói: “Lão bằng hữu, những năm này đã vất vả cho ngươi rồi.”
Toàn thân Long Đằng chấn động, há to miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
Năm vạn năm trôi qua, hắn đã từng ôm lấy tâm lý hy vọng, cho rằng người này vẫn còn chưa chết, vẫn còn có thể trở lại sóng vai chiến đấu cùng với hắn.
Thế nhưng, Long Đằng đã yên lặng chờ đợi năm vạn năm mà hắn vẫn chưa trở về.
Cho đến khi Diệp Viễn xuất hiện, Long Đằng mới bắt đầu lại một cuộc sống mới.
Cùng Diệp Viễn sóng vai chiến đấu, hắn cảm thấy giống với lúc trước đã từng, làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào.
Long Đằng cho rằng, hắn ta đã chết thật rồi, sẽ không thể trở về được nữa.
Nhưng mà bây giờ, hắn lại xuất hiện như một màn kỳ tích.
Đáng tiếc... hiện tại Long Đằng chỉ là Khí Linh, căn bản là khóc không được.
Nếu không thì hắn thật sự rất muốn khóc lớn một trận.
“Chà chà, hôm nay thật là nhiều màn cảm động! Không tệ không tệ, huynh đệ các ngươi đã đoàn tụ rồi, vậy thì cùng nhau xuống dưới kia từ từ ôn chuyện cho thật tốt.” Ca Nặc làm vẻ mặt chế nhạo nói.
Hắc y nhân bình tĩnh nói với Long Đằng: "Sau này lại nói tiếp.”
Nói xong, hắc y nhân quay người sang nói với Ca Nặc: “Tướng bại trận thì làm sao có thể dũng cảm!”
Ca Nặc thản nhiên nói: “Tướng thua trận? Lời này mà ngươi cũng dám nói ra miệng! Trận đại chiến năm vạn năm trước vẫn là chưa phân thắng bại đấy! Hôm nay thực lực bản thần đã tăng mạnh, thật sự muốn ước lượng một chút xem xem thực lực của ngươi phải chăng đã đủ để chống lại bản thần?”
Hắc y nhân thản nhiên nói: “Như ngươi mong muốn.”
Ca Nặc nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của hắc y nhân thì trong nội tâm không khỏi trầm xuống.
Nhưng mà hắn cũng không phải là loại nhân vật chỉ bị hù dọa một chút là bỏ chạy.
Hôm nay cả Thần Vực cũng chỉ có người áo đen này có thể chống lại hắn.
Chỉ cần giết hắn ta thì trên đời này làm gì còn ai có thể ngăn cản được bước hắn thống nhất Thần Vực?
Hắc y nhân thò tay ra chộp một trảo, một đạo lực lượng quỷ dị lập tức xuyên thẳng qua hư không.
Thân hình Nguyệt Mộng Ly cùng Diệp Viễn bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.
Nguyệt Mộng Ly không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, vậy mà lại quay về chỗ cũ!
Sự cả kinh này không phải nói chơi!
“Long Đằng tiền bối, đây... đây là đang xảy ra chuyện gì?” Nguyệt Mộng Ly nói với Long Đằng.
Long Đằng nhìn thấy chiêu thức đó của Phương Thiên, hai mắt cũng tỏa sáng.
Dường như... thực lực của Phương Thiên đã mạnh hơn so với trước kia rồi!
Nhìn thấy một màn này, tâm của Long Đằng cũng thả lỏng không ít.
“Không cần hoảng sợ, là Phương huynh dùng đại thần thông chuyển dời bọn ngươi về lại! Cục diện hôm nay đã có cơ hội chuyển biến!” Long Đằng cười nói.
“Phương huynh?” Nguyệt Mộng Ly làm vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Hắc y nhân.
“Đúng vậy, hắn chính là Phương Thiên, chủ nhân đời trước của Hạo Thiên Tháp!” Long Đằng cười nói.
Khuôn mặt Nguyệt Mộng Ly tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng, không dám tin nói: “Hắn... chính là phương Thiên tiền bối? Hắn... hắn vậy mà lại còn sống!”
Lúc này, Phương Thiên vẫy tay, bia đá Hạo Thiên chủ động rời khỏi Diệp Viễn, bay đến trong tay của hắn.
Trong nội tâm của Ca Nặc có cảm giác càng lúc càng không ổn, hắn đã nhận được Ma Nguyên Châu, mặc dù thực lực chưa khôi phục đến trạng thái đỉnh phong nhưng cũng đã khôi phục đến bảy thành.
Hắn hiện tại còn mạnh hơn thời điểm năm đó gặp được Phương Thiên!
Chẳng lẽ, năm vạn năm qua, thực lực của Phương Thiên cũng tăng lên một mảng lớn?
Thế nhưng... nơi này là niên đại không thể nào đột phá đến Thần Cảnh, vậy thì làm sao có thể?
“Ầm ầm...”
Đột nhiên, trên người Ca Nặc ma khí cuồn cuộn, một viên châu màu đen như ẩn như hiện trên trán của hắn.
Khí tức đáng sợ lập tức quét qua từng ngóc ngách.
Hai đại cường giả chí cao đấu pháp, tất cả mọi người đều phải nhượng bộ lui binh.
Dưới sự quỷ dị của ma khí, Phương Thiên lại khí định thần nhàn.
Cũng không hề thấy hắn có động tác gì, bỗng nhiên bia đá Hạo Thiên phát ra hào quang rực rỡ!
Chỉ riêng phần khí thế này thì đã mạnh hơn rất nhiều khi nó ở trên tay của Diệp Viễn.
“Hừ! Năm vạn năm không gặp, ngươi vẫn sử dụng một chiêu này sao? Xem ra, ngươi cũng chẳng có kỹ năng gì mới mẻ cả!” Ca Nặc hừ lạnh nói.
Phương Thiên nghe vậy thì thản nhiên nói: “Đối phó với ngươi thì một chiêu này là đủ rồi!”
“Vậy sao? Vậy thì ta sẽ cho ngươi nếm thử thủ đoạn của bản Ma Thần sau khi thực lực đại trướng! Huyết Ma Phong Bạo!”
Hai tay Ca Nặc bấm niệm pháp quyết, phong bạo đáng sợ lập tức bao phủ thân hình Phương Thiên lại.
Lập tức, đầy trời đều là một mảnh huyết vũ tinh phong!
Những huyết vũ này có năng lực ăn mòn xuyên thấu cực kỳ đáng sợ, những võ giả thông thường bị dính vào một chút cũng sẽ lập tức bị hồn phi phách tán.
Nhưng mà, Phương Thiên ở ngay giữa trung tâm lại được vầng hào quang của bia đá Hạo Thiên phát ra bao phủ xung quanh.
Mặc cho ngươi có bão táp mưa sa, thì ta vẫn cứ sừng sững bất động!
"Cú Ném Càn Khôn!”
Đúng lúc này, Hạo Thiên Thạch Bi trên tay Phương Thiên bỗng nhiên biến mất không thấy gì nữa.
Đồng tử của Ca Nặc bỗng co lại, lập tức đánh ra một đạo huyết chưởng cự đại để ngăn cản một cú ném bia đá Hạo Thiên kinh thiên kia lại.
“Phanh!”
Va chạm đáng sợ, không biết còn kịch liệt hơn gấp bao nhiêu lần so với trận chiến của Diệp Viễn và Gia Cát Thanh Hư trước đó.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều trịnh trọng nhìn về phía hai thân ảnh trên bầu trời kia, ngay cả hô hấp cũng đều ngưng lại.
Bởi vì thắng bại của hai người này chính là quyết định hướng đi trong tương lai của Thần Vực, chứ không phải do bọn hắn không nóng ruột nóng gan.
“Ầm ầm...”
Bỗng nhiên Huyết Ma Phong Bạo tiêu tán, thân hình Ca Nặc lập tức bay ngược ra ngoài.
Trong giây lát ma khí của Ca Nặc đã suy giảm đi rất nhiều.
Nhìn thấy một màn này, trên mặt tất cả người của Long tộc đều lộ ra tinh thần phấn chấn!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!