"Cho dù là ba năm thì cũng quá tốt rồi!” Long Đằng làm vẻ mặt chờ mong nói.
Phương Thiên cũng có vẻ như tràn đầy sự mong đợi, hiện tại đại họa ma kiếp đang bộc phát, thực lực của Thiên Ma Thần Ca Nặc lại càng mạnh hơn trước kia, để cho hắn cứ như vậy mà chết đi thì hắn thật sự có chút không cam lòng.
Huống hồ hắn và Long Đằng đã năm vạn năm không gặp, thật vất vả lắm mới đoàn tụ, hắn cũng không muốn cứ như vậy mà âm dương cách biệt.
Diệp Viễn gật gật đầu nói: “Trên tay của ta có một đan phương tên là Thiên Hương Tục Mệnh Đan. Nếu là võ giả bình thường phục dụng thì có thể kéo dài tuổi thọ đến hai nghìn năm là không thành vấn đề. Nhưng mà trạng thái hiện tại của Phương Thiên tiền bối thì có lẽ hiệu quả sẽ cực kỳ bé nhỏ. Linh dược cần thiết cho đan dược này cũng vô cùng hiếm thấy, những linh dược khác trên tay của ta đã có, chỉ có một mặt thuốc chủ yếu trong đó là U Hồn Thiên Hương trăm vạn năm thì nhất thời khó có thể tìm được.”
Phương Thiên nghe vậy cười nói: “Những năm này, vì lão phu muốn kéo dài tánh mạng cho nên có thể nói là đã dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Linh dược thì ngược lại lão phu đã tìm được không ít, cái U Hồn Thiên Hương kia vừa vặn là lão phu có.”
Diệp Viễn không hề lộ ra biểu cảm ngoài ý muốn, vốn U Hồn Thiên Hương là dược liệu để kéo dài tính mạng, hắn cho rằng trên tay Phương Thiên có lẽ sẽ có cho nên mới nói ra.
Nếu không tìm thấy linh dược thì hắn nói ra những lời này, chẳng phải sẽ là một phen mừng hụt hay sao?
Phương Thiên nhìn thấy biểu cảm của Diệp Viễn thì trong nội tâm lập tức sáng tỏ, thầm nghĩ tâm trí của tiểu tử này thật là lợi hại!
Hắn vẫn một mực để ý đến Diệp Viễn, nhưng mà đối với việc hiểu rõ về Diệp Viễn thì nhiều lắm cũng chỉ cỡ mấy mặt giấy.
Hôm nay chính thức nhìn thấy Diệp Viễn, hắn mới biết được tiểu tử này thật sự rất khác biệt.
Diệp Viễn nhận lấy U Hồn Thiên Hương, sau đó cáo từ với hai người: "Hai vị cứ tạm thời ôn chuyện trước, Diệp Viễn đi một lát sẽ trở lại ngay!”
Nhìn thấy bóng lưng của Diệp Viễn rời đi, Phương Thiên cảm khái nói: “Lão bằng hữu, ta vẫn một mực tự cho rằng mình siêu phàm, thế nhưng khi nhìn thấy Diệp Viễn thì ta mới biết người giỏi sẽ còn có người giỏi hơn!”
Long Đằng cũng vuốt râu cười nói: “Ha ha, nói thật, ta vẫn một mực không tin rằng trong thiên hạ sẽ có người mạnh hơn cả ngươi, mãi cho đến khi ta gặp được Diệp Viễn! Ngươi không biết thời điểm ta và hắn xông pha Hạo Thiên Tháp lúc trước có bao nhiêu điên cuồng, vậy mà hết lần này tới lần khác ta lại không có cách nào nắm bắt được hắn. Tiểu tử này quả thực chính là một quái thai, một lần lại một lần đổi mới cách nhìn của ta về hắn. Cho dù đã tới bây giờ rồi mà ta cũng không dám nói rằng đã hoàn toàn hiểu rõ hắn.”
Phương Thiên nghe vậy thì thoải mái cười to nói: “Ha ha ha... có Diệp Viễn ở đây rồi, có lẽ Thần Vực ta thật sự có hi vọng cũng không chừng! Chỉ tiếc, hắn sinh ra không đúng thời điểm! Nếu như không phải thần đạo biến mất thì có lẽ hắn sẽ đạt tới trình độ kia như Tuyệt Thiên tiền bối!”
...
Hai ngày sau, Đan Kiếp hàng lâm.
Trong lúc Diệp Viễn đi ra từ phòng luyện đan lại khiến cho tất cả mọi người giật nảy mình.
Lúc này Diệp Viễn giống như lâm trọng bệnh, nhìn có vẻ vô cùng uể oải.
“Diệp Viễn, ngươi đây là...” Long Đằng kinh ngạc nói.
Diệp Viễn không thèm để ý đến chính mình, chỉ nhếch miệng cười nói: “Phẩm chất của Thiên Hương Tục Mệnh Đan này còn tốt hơn so với ta tưởng tượng một chút! Phương Thiên tiền bối mau ăn vào đi!”
Phương Thiên tiếp nhận đan dược, vẻ mặt cảm động nói: “Diệp Viễn, cảm ơn ngươi!”
Dựa vào cảnh giới hiện nay của Diệp Viễn mà luyện đan đến nỗi tự luyện mình thành như vậy thì có thể biết được hắn đã bỏ ra biết bao nhiêu tinh lực vào đó.
Chỉ sợ là khi tự luyện đan cho chính hắn thì Diệp Viễn cũng sẽ không tận tâm đến như vậy?
Phương Thiên biết rằng, đây là Diệp Viễn đang báo đáp cho mình, cũng là từ sự kính trọng đối với mình.
Đương nhiên, cũng có khả năng là vì nể mặt Long Đằng.
Nhưng không hề nghi ngờ gì nữa, Diệp Viễn đã để chữ “Nghĩa” lên hàng đầu!
Người như vậy, rất đáng giá để phó thác!
“Ha ha, tiền bối khách khí rồi! Người vì để kéo dài tính mạng đến bây giờ đã phải nhận lấy sự thống khổ mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi, tất cả cũng là vì Thần Vực. Tiền bối làm nên việc kinh thiên đại sự mà không màng đến tiếng tăm, cũng không màng danh lợi, Diệp Viễn hết sức kính trọng! Chỉ tiếc là Diệp Viễn không có năng lực xoay chuyển thiên địa.” Diệp Viễn tiếc nuối nói.
Có lẽ sau khi tu luyện đan đạo tới cảnh giới nào đó thì thật sự có thể nghịch thiên, nhưng hiển nhiên hiện tại Diệp Viễn không có được thực lực như vậy.
Một ngày sau, Phương Thiên đã luyện hóa hoàn toàn dược lực.
Chờ đến lúc hắn xuất quan, Long Đằng và Diệp Viễn đều nhìn hắn với vẻ mặt chờ mong.
Lúc này khí sắc của Phương Thiên đã tốt hơn nhiều so với vài ngày trước.
Vẻ mặt gần giống như là cương thi đúng là đã hồng hào hơn một chút!
“Phương huynh, như thế nào rồi?” Long Đằng có chút khẩn trương hỏi thăm.
Đan dược có hiệu quả cụ thể như thế nào, cũng chỉ có sau khi Phương Thiên ăn vào mới có thể biết được.
Phương Thiên lúc này cười thần bí, nhưng lại vươn ra ba ngón tay.
Nhìn thấy một màn này, trên mặt Diệp Viễn lộ ra thần sắc thất vọng, cười khổ nói: "Rốt cuộc cũng chỉ có thể là ba năm thôi sao?”
Long Đằng cũng thoáng buồn bực một chút, nhưng cũng rất nhanh bình thường trở lại, vỗ vỗ Diệp Viễn nói: “Diệp Viễn, ngươi đã làm hết sức lực rồi! Với tình huống thân thể của Phương huynh thì có thể kéo dài thêm ba năm cũng đã là kỳ tích.”
Diệp Viễn thở dài nói: "Haiz, ta cho rằng đạt được Thông Huyền rồi thì... sẽ khá hơn một chút!”
Nhưng Phương Thiên lại cười ha ha, vui vẻ nói: "Có ai nói cho các ngươi biết là ba năm rồi hay sao? Ba mươi năm! Ha ha ha... Diệp Viễn, luyện dược thuật của ngươi quả thực là nghịch thiên! Bộ dạng thân hình rách rưới này của lão phu mà ngươi cũng có thể làm cho khởi tử hồi sinh, thật sự đã khiến cho ta mở rộng tầm mắt !”
Nghe xong lời này, chính Diệp Viễn cũng sững sờ.
Vốn Long Đằng đang sững sờ, chợt vui mừng hớn hở nói: “Phương huynh, thật là vậy sao? Ngươi không được nói đùa giống lão phu đấy!”
Phương Thiên cười nói: “Lừa gạt ngươi làm gì! Lúc trước Diệp Viễn cũng chỉ nói thời gian ba năm mà thôi, cho nên ta cũng không có ôm hi vọng lớn như vậy, cảm thấy có thể sống thêm một hai năm cũng đã rất tốt rồi. Không nghĩ tới càng luyện hóa đan dược, lại càng giật mình không thôi! Cái Thiên Hương Tục Mệnh Đan này quả thực là tạo hóa của thiên địa. Chẳng những chữa trị hết một thân nội thương của ta đến bảy tám phần mà còn tăng thêm ba mươi năm tuổi thọ! Đã bao nhiêu năm rồi, lão phu luôn một mực chịu đựng đủ loại tra tấn, hiện tại những thống khổ này, đúng là quét qua là hết! Với tuổi tác này của lão phu mà vừa rồi cũng thiếu chút nữa là nhảy dựng lên!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!