Bỗng nhiên, Đại trưởng lão của bộ tộc Huyền Vũ nhớ ra cái gì đó, cả kinh kêu lên: “Ngươi... ngươi vừa rồi đó là Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết?”
Vừa nãy, rõ ràng hắn nhìn thấy trên người Diệp Viễn nổi lên một tầng hào quang màu vàng đất, loại đặc thù kia giống như đúc với Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết đã thất truyền của tộc Huyền Vũ!
Nếu như không có Bàn Long Phá Thiên Chưởng làm nền, e rằng đại trưởng lão tộc Huyền Vũ cũng không dám có suy nghĩ này.
Nhưng mà hiện tại, hắn cảm thấy vô cùng có khả năng!
Long Nham thì lại giật nảy cả mình, nói: “Kháng Vưu, ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết của tộc ngươi không phải đã thất truyền trăm vạn năm rồi hay sao? Tiểu tử này làm sao có khả năng học được?”
Nhưng mà, Diệp Viễn lại cười nhạt nói: “Các hạ vẫn còn có chút kiến thức. Không sai, đây chính là Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết!”
Trong nháy mắt sắc mặt đại của trưởng lão tộc Huyền Vũ trở nên cực kỳ đặc sắc.
Sự cường hãn của môn công pháp này không cần phải nhiều lời, tương truyền rằng một khi tu luyện môn công pháp này tới tầng thứ chín thì trên đời này sẽ không có người nào có thể phá tan được phòng ngự!
Cho dù là cường giả Quy Khư Thần Cảnh cũng không được!
Bộ tộc Huyền Vũ hiển nhiên rất tiếc nuối vì đã để thất truyền môn công pháp này từ lâu.
Nhưng mà không nghĩ rằng, môn công pháp này lại xuất hiện ở trên người một tiểu tử nhân tộc!
"Rốt cuộc tên tiểu tử nhân tộc này có lai lịch gì? Không chỉ biết võ kỹ thần đạo của Long tộc mà còn học được công pháp phòng ngự chí cao của tộc Huyền Vũ!”
“Nếu như nói Bàn Long Phá Thiên Chưởng là hắn học trộm, vậy thì Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết đã thất truyền trăm vạn năm nay, căn bản không thể nào học trộm được!”
“Cái tên này rốt cuộc từ đâu mà học được nhiều võ kỹ thần đạo như vậy? Hơn nữa, hắn còn là trò giỏi hơn thầy, bốn đại trưởng lão liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của hắn!”
...
Đại trưởng lão Huyền Vũ kinh ngạc thốt lên, khiến cho sự khiếp sợ của Tứ Tượng gia tộc lại tăng thêm một cấp độ.
Ngay cả võ kỹ chí cao thất truyền trăm vạn năm cũng xuất hiện trên người của tên tiểu tử nhân tộc trước mắt này, chuyện này... thật sự quá hoang đường.
Hiện tại bọn họ có cảm giác, thế giới này quá điên cuồng rồi.
Lần này, rốt cuộc Long Nham cũng đối mặt với sự cường hãn của Diệp Viễn, trầm mặt nói: “Tiểu tử, ngươi xông vào Thần Thú Vực, đến cùng là muốn như thế nào?”
Diệp Viễn nhún nhún vai, nói rằng: “Thiếu gia ta chỉ là đi nhầm vào rừng hoa đào, trong lúc vô tình xông vào Thần Thú Vực, ngươi hỏi ý ta muốn như thế nào... thiếu gia ta đây còn chưa nghĩ tới. Nhưng mà... hiện tại thiếu gia ta thật sự có chút hứng thú đối với nơi này. Diệp mỗ cùng Long tộc có ngọn nguồn không cạn, vị huynh đệ này của ta hiện tại cũng là gia chủ của tộc Bạch Hổ ở Thần Vực, trên người có thân thể Bạch Hổ hoàn mỹ, chỉ là không biết đến tột cùng các ngươi cùng Tứ Tượng gia tộc ở Thần Vực là mối quan hệ gì?”
Diệp Viễn nói ra lời này, mọi người mới chú ý đến Bạch Quang cách hắn không xa.
Hào quang của Diệp Viễn quá chói mắt, khiến cho mọi người không quan tâm đến Bạch Quang đang đứng phía sau hắn.
Nhưng mà bây giờ nghe được lời của Diệp Viễn, sắc mặt của mọi người nhất thời trở nên đặc sắc hẳn lên.
Thân thể Bạch Hổ Hoàn mỹ!
Chuyện này... còn để cho người ta sống nữa hay không?
Hai người huynh đệ này được sinh ra chính là để khiến người cho người ta cảm thấy tự ti mặc cảm hay sao?
Nhưng mà, sắc mặt của Long Nham lại trầm xuống, nói: “Không có bất cứ quan hệ gì! Được rồi, các ngươi có thể rời đi!”
Thái độ của Long Nham khiến cho Diệp Viễn có hơi chút bất ngờ, cũng có thêm nhiều điều suy nghĩ viển vông.
Người mù đều có thể nhìn ra, Thần Thú Vực này có liên quan sâu xa với Tứ Tượng gia tộc ở Thần Vực.
Long Nham không phải người mù, vậy thì chỉ có khả năng là hắn trợn mắt nói bừa.
Diệp Viễn nhún nhún vai, nói: “Thiếu gia ta cũng muốn rời đi, thế nhưng cái mảnh rừng hoa đào kia ta lại không đi ra được.”
Long Nham lạnh lùng nói: “Đó là chuyện của ngươi, liên quan gì đến bản tọa! Nơi này không hoan nghênh ngươi!”
Diệp Viễn cười ha ha nói: “Thiếu gia ta nể tình vì có ngọn nguồn với Tứ Tượng gia tộc, cho nên đã ba lần bốn lượt hạ thủ lưu tình. Chẳng lẽ... các ngươi thật sự cho rằng thiếu gia ta dễ bắt nạt như vậy sao?”
Một luồng khí tức ngút trời chậm rãi toả ra, sát ý như có như không kia khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy rùng mình.
Xem ra, vị tiểu gia này thật sự nổi giận rồi!
Bỗng nhiên, Diệp Viễn nhíu mày lại, nói: “Nếu đã đến rồi, vì sao lại không hiện thân gặp mặt?”
Trong lúc tất cả mọi người đang mờ mịt khó hiểu thì có một bóng người chậm rãi bước ra từ hư không.
Bốn đại trưởng lão thấy người đến thì đều biến sắc, khom người thi lễ nói: "Bái kiến tộc trưởng!”
Thật khác với dự liệu của Diệp Viễn, tộc trưởng lại là một người trung niên, sắc mặt hồng hào, tinh lực dồi dào.
Nhìn dáng vẻ, hẳn là một tráng niên chính trực.
Tộc trưởng đánh giá Diệp Viễn một lượt, dường như muốn nhìn thấu Diệp Viễn.
Nhưng mà, hắn đã thất vọng rồi.
Diệp Viễn giống như một cái vực sâu, nhìn kiểu gì cũng không thấy đáy.
Rõ ràng chỉ là một người trẻ tuổi chỉ mới chừng ba mươi tuổi, nhưng khi nhìn qua lại có sự trầm ổn của một người trung niên.
Diệp Viễn cũng đang quan sát đối phương, không biết vì sao người này lại cho Diệp Viễn một loại cảm giác giống như đã từng quen biết.
Nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn đến cái Thần Thú Vực này.
“Ngao Lệ.” Người trung niên kia bỗng nhiên mở miệng nói.
Diệp Viễn cũng không do dự, nhàn nhạt đáp: “Diệp Viễn.”
"Tất cả yêu cầu của các hạ thật khiến cho người khác khó chịu. Cái rừng hoa đào kia chỉ có một mình lão tổ mới có thể quay trở về Thần Vực. Nếu như ngươi muốn đi ra ngoài, bản tọa có thể đưa ngươi rời đi từ hạ giới.” Ngao Lệ nhàn nhạt nói.
Một lời này đã làm cho hết thảy tộc nhân đều sợ hãi kinh ngạc.
Lời này nghe không ra cái gì, nhưng kỳ thực đã biểu đạt thái độ của tộc trưởng.
Hắn không muốn trêu chọc đến Diệp Viễn!
Dựa vào thực lực của tộc trưởng mà cũng kiêng kỵ Diệp Viễn như vậy!
Theo bọn họ thấy, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Thần Thú Vực.
Nào ngờ Diệp Viễn lại lắc lắc đầu, nói: "Thời gian của Diệp mỗ cấp bách, không đủ khả năng để làm điều đó. Nếu như chỉ có một mình lão tổ mới có thể làm được, vậy có thể cầu xin hắn xuống núi?”
Dựa vào thực lực hiện tại của Diệp Viễn, nếu trở về hạ giới xác thực không phí bao nhiêu sức lực.
Thậm chí, hắn còn có thể về Vô Biên Giới để gặp cha mẹ mình một lần.
Nhưng mà tung hoành một phen như vậy thì ít nhất cũng phải mất hơn nửa năm, thậm chí cả một năm mới có thể trở về lại Thần Vẫn Sơn Mạch.
Hắn thật sự không thể chờ đợi được!
Nghe xong lời này, Ngao Lệ sầm mặt lại, nói: “Các hạ như vậy thật khiến người khác khó xử, thật sự cho rằng Ngao Mỗ sợ ngươi hay sao?”
Diệp Viễn khẽ thở dài một cái nói: “Cũng không phải là Diệp mỗ muốn làm cho người khác khó xử, thực sự là chuyện bất đắc dĩ, kính xin Ngao tộc trưởng thứ lỗi.”
Khí thế trên người Ngao Lệ đột nhiên bộc phát, một luồng Long uy đáng sợ trong nháy mắt khóa chặt Diệp Viễn.
“Xem ra, ngươi muốn ép Ngao Mỗ ra tay!”
Nhưng Diệp Viễn dường như không cảm thấy gì, nhàn nhạt nói: “Không phải buộc ngươi ra tay, nếu như thật sự chỉ có một mình lão tổ có thể làm được, vậy thì Diệp mỗ cũng chỉ đành ép hắn đi ra thôi!”
“Hít...”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!