Bên trong một dãy núi cách không gian Luyện Hồn Tông không xa, đầy nghịt bóng người, có mấy tên võ giả đang bị một con hoang thú truy sát.
“Tách nhau ra mà chạy! Tốc độ của con hoang thú này quá nhanh, một khi nó đuổi kịp chúng ta thì không một ai thoát được.” Bỗng nhiên, một người trong đó hô lên.
Khí thế của hoang thú kia hùng hổ, hơn nữa tốc độ rất kỳ quái, dùng mắt thường có thể thấy trong tức khắc sẽ đuổi kịp bọn họ.
Ngay lúc này, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, giống như có một bóng người vừa vọt qua bên cạnh.
“Ầm!”
Máu thịt bay tán loạn!
Mấy người kia kinh hãi đến mức biến sắc, phát hiện con hoang thú kia đã bị oanh thành thịt vụn.
Có một bóng người quay lưng với bọn họ, đang đứng chắp tay.
Vài tên võ giả không khỏi hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc với thân thủ của đối phương.
“Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp!” Mấy người kia khom người thi lễ nói.
Người kia chậm rãi xoay người lại, mọi người nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, sắc mặt đều đại biến!
“Định Thiên Thần Vương! Ngươi... ngươi vậy mà lại không chết!”
Mấy người kinh hãi đến biến sắc, người cứu bọn họ không phải ai khác, mà chính là Gia Cát Thanh Hư - người mà bọn họ cho rằng đã chết ở trong không gian Luyện Hồn Tông.
"Ha ha, dường như các ngươi... rất hi vọng bản tọa chết nhỉ?” Bỗng nhiên Gia Cát Thanh Hư cười thâm trầm nói.
Lúc này khí chất của Gia Cát Thanh Hư cùng với trước đó giống như hai người khác nhau.
Trước đây, tuy rằng Gia Cát Thanh Hư rất bá đạo, thế nhưng trên người hắn lại không hề có một chút cảm giác âm tà.
Nhưng mà hiện tại, chỉ riêng nụ cười này cũng đã khiến người ta sinh ra hàn ý trong lòng.
Liếc nhìn hắn một cái thôi cũng có loại cảm giác như rơi vào hầm băng.
“Không... tiểu nhân không có ý đó! Chúng ta nghe nói đại nhân gặp phải phiền phức lớn ở trong không gian Luyện Hồn Tông, còn tưởng rằng...”
Người kia muốn biện giải, lại bị Gia Cát Thanh Hư trực tiếp phất tay cắt lời.
“Bản tọa hỏi ngươi, hiện tại Diệp Viễn đang ở đâu!” Gia Cát Thanh Hư nói.
Mấy người biến sắc, gần như là đồng thời lắc lắc đầu cùng một lúc.
Lăng Thiên Thần Vương chính là ân nhân cứu mạng sư huynh đệ bọn họ, bọn họ làm sao có thể bán đứng Lăng Thiên Thần Vương được?
“Đại nhân, Lăng Thiên Thần Vương cũng tới đây sao? Tiểu nhân... chưa từng thấy hắn!” Người đứng đầu trong số mấy người kia nói.
"Hừ hừ, trước mặt bổn tọa mà còn dám làm trò vặt này sao? Nhìn dáng vẻ, hình như mấy người các ngươi là huynh đệ phải không? Đã như vậy...”
Trong lúc nói chuyện, Gia Cát Thanh Hư tiện tay điểm ra một ngón tay.
“Xì!”
Trên trán của một tên võ giả trực tiếp bị đục thủng một lỗ lớn, té ngã thẳng tắp trên mặt đất, ngay cả chống đối cũng không kịp làm.
“Tứ đệ!” Người đứng đầu kia nhìn thấy tình cảnh này, mắt như sắp nứt ra.
“Cho ngươi thời gian ba nhịp thở!” Gia Cát Thanh Hư nhàn nhạt nói.
Hai mắt của người đứng đầu kia hoàn toàn đỏ ngầu, quay lại trợn mắt nhìn Gia Cát Thanh Hư!
“Ba hơi thở cái đầu ngươi! Thứ thấp hèn như ngươi thì xách giày cho Lăng Thiên Thần Vương cũng không xứng! Ông trời thật sự không có mắt, vậy mà lại không để thứ con hoang như ngươi chết ở trong đó! Các huynh đệ, cho dù hôm nay chúng ta có bị diệt môn thì cũng không thể bán đứng Lăng Thiên Thần Vương! Theo ta cùng tiến lên, giết chết tên cẩu tặc kia!”
Nhóm này tổng cộng có năm người, bọn họ vốn là tán tu, vì cảm thấy tính tình hợp nhau cho nên kết làm huynh đệ, tên đại ca đã là cường giả Hư Huyền, mấy người khác cũng đều là cường giả cảnh giới Thần Vương.
Bọn họ vốn không mấy quan tâm đến việc Lăng Thiên Thần Vương cùng Định Thiên Thần Vương, thế nhưng tiến vào Thần Vẫn Sơn Mạch lần này, đầu tiên là bọn họ bị Gia Cát Thanh Hư xua đuổi làm con cờ thí, sau đó lại bị Diệp Viễn làm cho cảm phục.
Chưa nói đến việc thấu hiểu triệt để, thế nhưng kêu bọn họ bán đứng Diệp Viễn thì bọn họ không tình nguyện!
Trong lòng bọn họ, Diệp Viễn chính là anh hùng của Nhân tộc, là hy vọng duy nhất.
Bán đứng Diệp Viễn thì không khác gì tự tay mai táng Nhân tộc.
Gia Cát Thanh Hư giết chết lão tứ, không chỉ không khiến cho huynh đệ bọn họ sợ hãi mà trái lại còn kích phát huyết tình từ trong xương tủy của bọn họ!
Chỉ là, thực lực của bọn họ ở trong mắt Gia Cát Thanh Hư lại căn bản không đáng để nhắc tới.
Thấy bốn người phát điên, Gia Cát Thanh Hư cười lạnh một tiếng, tiện tay điểm ra một chỉ, giết chết bốn người chỉ như bẻ một cành cây khô.
"Hắc hắc, thủ đoạn của tên tiểu tử kia thật là lợi hại, giống như là đã đánh thuốc mê cho những người này. Cảm giác này... giống như là Tuyệt Thiên năm đó! Chỉ có điều ngươi còn kém xa... so với hắn.”
Bỗng nhiên, lời Gia Cát Thanh Hư nói ra, trở nên quái gở.
Một khắc sau, hắn lại khôi phục ngữ khí vốn có, hừ lạnh nói: “Mắc mớ gì tới ngươi! Ngươi năm đó cũng chỉ là một con chó bị Tuyệt Thiên đẩy đến Thần Vẫn Sơn Mạch mà thôi!”
"Hắc hắc, dáng vẻ vô sỉ của ngươi rất giống phong độ của Tả Tông năm đó! Hiện tại ngươi và ta đã cùng một thể, tên tiểu tử kia là kẻ thù chung của chúng ta, ngươi không nên tự chửi chính mình rồi. Nếu không có bản thần thì ngươi không thể nào giết được hắn!”
“Hừ! Ngươi thành thật một chút cho bản tọa! Bằng không, bản tọa cũng không ngại đồng quy vu tận cùng với ngươi!”
“Dẹp dẹp! Loại người như ngươi, bản thần hiểu rất rõ! Ngươi sẽ không bao giờ đồng quy vu tận cùng với ta! Đừng nói nhảm nữa, sợ rằng tên tiểu tử kia hiện tại đã sắp tiến vào Thần Cấm Lãnh Địa rồi! Ngươi để bản tọa đến khống chế thân thể, triển khai đại pháp huyết độn để lần theo thì may ra còn có thể tìm kiếm được tung tích của tên tiểu tử kia.”
“Ngươi có biện pháp lần theo vì sao lại không nói sớm?”
"Hắc hắc, ngươi cũng không có hỏi ta mà! Thủ đoạn của bản thần, há là thứ mà bực phàm nhân này như ngươi có thể suy đoán được? Ngay cả Tả Tông năm đó cũng phải sợ hãi bản thần đến ba phần!”
“...”
Thì ra, ngày đó Gia Cát Thanh Hư đại chiến một phen với Lý Khôi, trực tiếp đánh đổ nát không gian.
Vốn thực lực của Lý Khôi thâm sâu hơn một bậc.
Nhưng đến thời khắc mấu chốt, bởi vì Bất Tử Quỷ Sát của Lý Khôi chưa hoàn thành mà dẫn đến thần hồn của hắn có thiếu hụt trí mạng, bị Gia Cát Thanh Hư nắm được thời cơ, cuối cùng lại rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương.
Nhưng mà, thủ đoạn của Lý Khôi thật sự không thể nào tưởng tượng nổi, hắn mang theo một tia tàn hồn, vọt thẳng vào trong thân thể của Gia Cát Thanh Hư, ý định muốn đoạt xá.
Hai người ở trong thân thể của Gia Cát Thanh Hư lại tiếp tục đại chiến một phen.
Kết quả, người này cũng không thể làm gì được người kia.
Ai ngờ, cuối cùng thần hồn của hai người lại quấn quýt lấy nhau.
Hiện tại, khiến cho hai người dùng chung một thân thể.
Định Thiên Thần Vương, bây giờ đã biến thành một bộ dạng người không ra người mà quỷ cũng không ra quỷ.
...
"Thành công rồi!”
Ở Thần Thú Vực, Diệp Viễn vui mừng một trận không thôi.
Trên đầu ngón tay của hắn tươm ra một giọt máu tươi.
“Nhanh, mau nhỏ Thánh Tổ Tinh Huyết lên Thánh Long Lệnh!” Lão tổ tông vội vàng nói.
Diệp Viễn gật gù, nhỏ giọt tinh huyết kia lên Thánh Long Lệnh.
“Ầm!”
Một luồng Long uy đáng sợ phóng lên trời, tiếng Long ngâm vang vọng khắp nơi.
Diệp Viễn có cảm giác máu thịt của chính mình, rốt cuộc cũng đã sản sinh ra một tia cộng hưởng với Thánh Long Lệnh.
Nhưng mà, cũng chỉ có từng tia một mà thôi.
Uy lực của Thiên Thần khí, dựa vào thực lực bây giờ của hắn, căn bản không cách nào phát huy hết được.
Ngay cả khi ở niên đại thần đạo thì Thiên Thần Khí cũng cực kỳ hiếm thấy.
Muốn khởi động được Thánh Long Lệnh thì cần phải lấy bí pháp thần đạo cô đọng ra Thánh Tổ Tinh Huyết, sau đó nhỏ lên Thánh Long Lệnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!