Trên tay Diệp Viễn đang cầm một khối tinh thể nhỏ màu xám tro nhạt.
Tinh thể này rất nhỏ, đặt trong một đống đá vụn bên thì không dễ thấy một chút nào.
Hỗn độn cùng với đống đá vụn kia, căn bản không thể nhìn ra được chúng có cái gì khác biệt nhau.
Nếu như không nhìn kỹ thì không có cách nào thấy được.
Bọn người Thạch Dũng nhìn thấy cảnh này, từng tên một sợ hãi không ngớt, cũng không dám tiến lên nữa.
“Ha ha, vì sao lại không lên nữa? Vừa nãy không phải còn rất dũng mãnh hay sao?”
Diệp Viễn ra vẻ cười cợt nhìn về phía Thạch Dũng, bỗng nhiên thay đổi một bộ dạng kinh ngạc nói: “Ồ, vì sao lần này hắn không phục sinh lại?”
Đám người Thạch Dũng trầm mặc xuống, bọn họ đều là Thạch Nhân, trên mặt cũng chẳng có bao nhiêu vẻ phong phú.
Nhưng mà rất hiển nhiên, một loại tâm tình ngột ngạt đến cực điểm đang lan tràn trong đám Thạch Nhân này.
“Đều không nói lời nào sao? Không biết nếu ta bóp nát nó thì sẽ có kết quả gì đây? Hình như, vừa nãy có người nói mấy người bọn họ là giết mà không chết.”
Dứt lời, nguyên lực trên người Diệp Viễn chuyển động, ra vẻ muốn bóp nát khối tinh thể này.
Thạch Dũng kinh hãi biến sắc, vội vàng nói: “Không được! Ta... chúng ta chịu thua!”
Lời này của hắn, chẳng khác nào là đang thừa nhận cái tinh thể này chính là nhược điểm của bọn họ.
Kỳ thực, Thạch Dũng có thừa nhận hay không đã không còn quan trọng nữa.
Diệp Viễn cười nói: “Ha ha, thế mới đúng chứ! Nếu như ta đoán không sai, đây chính là nhược điểm trí mạng của các ngươi phải không? Cái gì mà giết cũng không chết, khoác lác cũng không biết ngượng.”
Người khác không tìm được kẽ hở của Thạch Nhân là bởi vì bọn họ không có thực lực đó.
Phải đánh những người đá này thành mảnh vỡ đến mấy lần, còn phải tìm được kẽ hở của bọn họ từ trong đó, điều này không phải việc mà người bình thường có thể làm được.
Những Thạch Nhân này, mỗi một tên đều là tồn tại có thể so sánh với Thập Đại Thần Vương.
Thực lực của Thạch Dũng lại càng là tồn tại đứng đầu trong Thập Đại Thần Vương.
Muốn làm đến một bước này, nói nghe dễ dàng đến vậy sao?
Trong quá trình giao chiến trước đó, Diệp Viễn đã thu hết mỗi một chi tiết nhỏ trong cuộc chiến vào đáy mắt.
Đừng cho rằng động tác của hắn lơ lửng không cố định, kỳ thực những Thạch Nhân bị đánh nát vụn kia luôn bị vây khoá.
Cuối cùng hắn đã phát hiện, cho dù hắn có đánh giết như thế nào thì những hòn đá kia đều sẽ quay chung quanh cái hạt tinh thể màu xám tro nhạt này để tụ lại.
Như vậy, khối tinh thể này hiển nhiên chính là điểm mấu chốt để bọn họ phục sinh.
Chỉ cần đánh nát cái tinh thể này thì sợ rằng bọn họ có phục sinh lại cũng không sống nổi.
“Ngươi... vì sao ngươi lại phát hiện ra được? Ta dám khẳng định, hiện tại Thần Vực này đã không có ai biết được nhược điểm của tộc Thạch Nhân chúng ta rồi!” Thạch Dũng buồn phiền nói.
Bộ tộc Thạch Nhân đã tuyệt tích ở Thần Vực, hẳn là không thể có người nào biết được nhược điểm của bọn họ mới phải.
Nhưng mà... tên nhân loại trước mắt lại thật sự tìm ra được rồi!
Điều này làm cho hắn vô cùng phiền muộn, vô cùng mờ mịt.
“Ha ha, các ngươi đều có sinh mệnh, đã có sinh mệnh, vậy thì sẽ có nhược điểm. Chỉ cần để tâm tìm kiếm thì cuối cùng cũng sẽ tìm được thôi. Hiện tại, ngươi nên trả lời vấn đề của thiếu gia ta, tinh thể này là cái gì? Ta có cảm giác nó chút khác thường.”
Diệp Viễn nắm khối tinh thể nhỏ kia trong tay, phát hiện ra trong đó lại mơ hồ truyền ra từng cỗ gợn sóng kỳ quái.
Gợn sóng này lại giống như là trái tim của nhân loại vậy,
Không ngừng nhảy lên.
E rằng, đây chính là căn nguyên giúp cho Thạch Nhân có thể không ngừng phục sinh.
“Chuyện này...”
Nghe được câu hỏi của Diệp Viễn, Thạch Dũng vẫn cứ chần chờ.
“Xem ra, ngươi cũng không để ý đến sinh mệnh của tộc nhân chút nào. Đã như vậy...”
“Khoan đã! Ta nói! Ta nói! Đây... đây chính là Thạch Chi Tâm, cũng là năng lượng bổn nguyên của Thạch Nhân chúng ta. Có nó ở đây thì chúng ta thì có được năng lượng cuồn cuộn không ngừng.” Thạch Dũng nói.
“A... là Thạch Chi Tâm? Ngược lại cũng đúng. Nhưng mà... không phải chỉ riêng vậy thôi đấy chứ?” Diệp Viễn cười như không cười nói.
Tuy rằng những Thạch Nhân này có thực lực cao cường, thế nhưng hiển nhiên tính tình cũng vô cùng ngay thẳng, căn bản không có bao nhiêu tâm địa gian xảo.
Thạch Dũng có chu đáo một chút, tuy nhiên cũng rất có hạn.
So sánh với Nhân tộc thì bọn họ quá mức thật thà.
Mặc dù không có cách nào thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, thế nhưng từ sự rung động của bọn họ thì cũng đã có thể phát hiện được rất nhiều thứ.
Thạch Dũng không muốn nói ra Thạch Chi Tâm, hiển nhiên là có sự lo lắng khác.
Cũng chính bởi vì điểm này nên Diệp Viễn mới không hạ sát thủ.
Hắn có cảm giác, dường như những Thạch Nhân này có oán hận rất lớn đối với Nhân loại cho nên mới phải ra tay với mình.
Bằng không, với tính cách của Diệp Viễn thì đã sớm bóp nát khối Thạch Chi Tâm này, làm gì có chuyện phí lời với Thạch Dũng nhiều như vậy?
“Tiểu... tiểu huynh đệ, Thạch Dũng sai rồi! Thạch Dũng không nên đối địch với ngươi! Cầu... cầu xin ngươi thả Thạch Cảm ra, chúng ta... chúng ta hộ tống ngươi đi ra ngoài!”
Thạch Dũng hoàn toàn nhận lỗi, hắn không muốn nói ra bí mật của Thạch Chi Tâm này, nhưng cũng sẽ không nói dối, không thể làm gì khác hơn là dùng phương thức này năn nỉ Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn chỉ cười nhạt nói: “Ha ha, chẳng lẽ ngươi cho rằng thiếu gia ta rất dễ nói chuyện hay sao? Không cần phải cò kè mặc cả với thiếu gia ta, ngươi không có cơ hội lựa chọn! Nói, hay là không nói?”
Diệp Viễn đưa tay giơ cao lên, nguyên lực trên người di chuyển lần thứ hai.
Đôi mắt như hạt châu của Thạch Dũng xoay tròn một hồi, hiển nhiên là vô cùng xoắn xuýt.
Nhưng mà, cuối cùng hắn vẫn hạ quyết tâm, hung ác nói: “Thạch Cảm, ta xin lỗi ngươi! Bí mật của Thạch Chi Tâm chỉ nên chôn vùi vào lịch sử! Bằng không, ai trong chúng ta cũng đều không sống nổi!”
Dứt lời, Thạch Dũng giơ tay đánh ra một quyền, mục tiêu chính là Thạch Chi Tâm của Thạch Cảm trong tay Diệp Viễn!
Diệp Viễn không khỏi kinh ngạc cực độ, hắn có thể cảm giác được Thạch Dũng vô cùng quan tâm đến sự sống chết của Thạch Cảm.
Nhưng khi mình cố gắng tìm hiểu bí mật về Thạch Chi Tâm thì Thạch Dũng lại đưa ra quyết định như thế.
Xem ra, khối Thạch Chi Tâm này thật sự không bình thường!
Thân hình Diệp Viễn hơi động, nhẹ nhàng né tránh cú đấm của Thạch Dũng.
“Ha ha, làm lão đại như ngươi mà lại muốn giết chết chính tộc nhân của mình trước mặt mọi người!” Diệp Viễn cố ý nói một cách giễu cợt.
“Hừ! Nhân loại các ngươi đều hèn hạ như vậy! Thạch Dũng đại ca làm như thế, còn không phải đều là do bị ngươi bức ép hay sao?”
“Các huynh đệ, chúng ta liều mạng với hắn! Ngày hôm nay, không phải hắn chết thì chính là chúng ta vong!”
“Giết nhân loại này, báo thù cho Thạch Cảm!”
Điều khiến Diệp Viễn bất ngờ chính là những Thạch Nhân này không chỉ không có một chút ý tứ nào oán giận Thạch Dũng, trái lại càng thêm giận dữ với kẻ thù.
“Ha ha, không nghĩ tới hôm nay đại ca lại làm một kẻ ác. Nhưng mà những Thạch Nhân này cũng thật là ngay thẳng.” Bạch Quang bất đắc dĩ nói.
"Giữa những Thạch Nhân này cùng với nhân loại, dường như từng có một đoạn quá khứ rất không vui.” Ly Nhi nói.
Chín tên Thạch Nhân còn lại vây giết Diệp Viễn, nhưng sau khi thực lực của Diệp Viễn tăng mạnh thì căn bản bọn họ không phải là đối thủ.
Trái lại, Diệp Viễn còn giết ngược lại mấy tên Thạch Nhân, nắm hết Thạch Chi Tâm của bọn họ trong lòng bàn tay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!