Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

"Lần này chơi lớn thật rồi!"  

             Diệp Viễn ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, mấy tên to con này còn có thể tự bạo.  

             Nhưng mà, hắn cũng không có thật sự thất kinh.  

             Chưa nói đến việc, phòng ngự của hắn ngay cả ba đại Ma Thần liên thủ lại cũng đều phá không được, mà ngay cả thật sự phá được rồi thì Bá Long Tái Sinh Quyết cũng có thể bảo đảm để hắn không chết.  

             Chỉ là hắn không nghĩ tới, tên Thạch Dũng này lại quyết tuyệt đến không ngờ.  

             Thạch Dũng vung tay lên, đánh bay toàn bộ tộc nhân của mình, chính mình thì lướt nhanh về phía Diệp Viễn.  

             Lúc này, toàn thân hắn tràn ngập khí tức kinh khủng, giống như một quả bom hẹn giờ.  

             Lúc này, đột nhiên có một cỗ năng lượng nhu hòa xuất hiện, bao vây Thạch Dũng lại.  

             Vốn đã sắp nổ mạnh, Thạch Dũng gần như bị giải thể, vậy mà lại bị áp chế trở về.  

             Cái khí tức kinh khủng kia, cứ như vậy mà tiêu tán thành vô hình.  

             "Oành!"  

             Một tên Thạch Nhân khổng lồ, ầm ầm đứng sừng sững ở trong đám người.  

             Diệp Viễn không khỏi kinh ngạc nhìn về phía tên Thạch Nhân mới tới này, khổ người của hắn còn lớn hơn so với Thạch Dũng, mức độ nguy hiểm, hiển nhiên cũng mạnh hơn so với Thạch Dũng!  

             "Tộc trưởng!"  

             "Tộc trưởng!"  

             …  

             Những Thạch Nhân kia nhìn thấy hắn, mỗi một người đều hưng phấn không thôi.  

             "Tộc trưởng, rốt cuộc người cũng đã thức tỉnh! Nhân loại đáng chết này giết mấy người Thạch Cảm, người nhất định phải báo thù cho bọn họ!" Thạch Dũng bi phẫn nói.  

             Hiện tại hắn hận Diệp Viễn đến thấu xương, hận không thể cùng đồng quy vu tận.  

             Đương nhiên, đây chỉ là ước nguyện đẹp đẽ của riêng bản thân hắn mà thôi.  

             Diệp Viễn nhìn thấy tên to con kia thì như lâm vào đại địch.  

             Mặc dù đối phương là Thạch Nhân, thế nhưng khí tức trên người đối phương truyền tới lại có chút tương tự với lão tổ tông!  

             Chẳng lẽ, tên Thạch Nhân trước mắt này chính là cường giả thần đạo?  

             Vừa rồi, cỗ năng lượng nhu hòa kia thần diệu khó lường, vậy mà lại có thể áp chế tự bạo của Thạch Dũng.  

             Loại quy tắc khống chế đối với năng lượng kia không phải là thứ mà hiện tại Diệp Viễn có thể đạt đến được.  

             Tộc trưởng của Thạch Nhân không hề để ý đến Thạch Dũng, ngược lại hắn nhìn về phía Diệp Viễn nói: "Nhân loại, trên người ngươi... hình như có khí tức quen thuộc với bản thần."  

             Bản Thần!  

             Quả nhiên là cường giả thần đạo!  

             Tộc trưởng Thạch Nhân khiến cho ba người Diệp Viễn đều biến sắc.  

             Lần này, dường như chơi lớn thật.  

             "Khí tức quen thuộc?" Diệp Viễn nhướng mày, có chút không rõ ràng cho lắm.  

             Tộc trưởng của Thạch Nhân nói: "Để bản thần suy nghĩ một chút, hình như là khí tức của Trấn Giới Bi."  

             Lông mày Diệp Viễn lại nhướng lên, lòng bàn tay nâng Bia Đá Hạo Thiên lên, hiếu kỳ nói: "Thứ ngươi nói, là nó sao?"  

             Ánh mắt của tộc trưởng Thạch Nhân có chút ngưng đọng, nói: "Đây... đây thật sự là Trấn Giới Bi rồi! Tộc trưởng bộ tộc Thạch Nhân, Thạch Phá Thiên bái kiến chủ nhân."  

             Đột nhiên Thạch Phá Thiên quỳ một chân trên đất, cái thân thể khổng lồ kia làm lay động trọn cả một tòa núi.  

             Nhìn thấy cảnh này, không riêng gì người của tộc Thạch Nhân mà ngay cả Diệp Viễn cũng mơ hồ.  

             Bia Đá Hạo Thiên, từ lúc nào lại biến thành Trấn Giới Bi?  

             "Tộc trưởng, đây... đây là có chuyện gì xảy ra?"  

             Thạch Dũng bị một màn này làm cho kinh ngạc đến ngây người, hắn thực sự không nghĩ ra lý do vì sao tộc trưởng lại quỳ gối với một nhân loại.  

             Phải biết rằng, nhân loại chính là tử địch của bộ tộc Thạch Nhân!  

             "Đúng vậy, Thạch tộc trưởng, có phải ngươi... đã nhầm lẫn hay không? Nó được gọi là Hạo Thiên Thạch Bi, không phải là Trấn Giới Bi!" Diệp Viễn cũng có chút không hiểu lắm, nói.  

             Thạch Phá Thiên lại nói: "Tuyệt đối không sai được! Khí tức của Trấn Giới Bi chính là lạc ấn trên Thạch Chi Tâm của tộc trưởng bộ tộc Thạch Nhân, đời đời tương truyền, tuyệt sẽ không sai!"  

             Lần này, Diệp Viễn giật mình thật sự.  

             Hắn cũng nhìn ra được Thạch Chi Tâm vô cùng quan trọng đối với tộc Thạch Nhân.  

             Thứ có thể khắc sâu trên Thạch Chi Tâm sẽ giống như là ký ức được truyền thừa, tuyệt đối không sai được.  

             Như vậy, vấn đề chính là vì sao Bia Đá Hạo Thiên lại được gọi là Trấn Giới Bi chứ?  

             "Thạch tộc trưởng, ngươi đứng lên trước đã. Việc này, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, ngươi có thể nói cặn kẽ cho ta một chút được không?" Diệp Viễn giơ tay lên làm dáng thủ thế, nói.  

             Vẻ mặt Thạch Dũng vẫn tràn đầy căm phẫn nói: "Tộc trưởng, Thạch Chi Tâm của mấy người Thạch Cảm vẫn còn ở trên tay của nhân loại kia! Người... người làm sao có thể như vậy được?"  

             Diệp Viễn cười ha ha, vẻ mặt lúng túng nói: "Vừa rồi chỉ là đùa với các ngươi một chút mà thôi, chớ coi là thật. Ha... ha ha, thật sự ta chỉ là muốn biết bí mật của Thạch Chi Tâm."  

             Dứt lời, Diệp Viễn trực tiếp thả mấy khối Thạch Chi Tâm ra.  

             Bỗng nhiên, tất cả đá vụn đều tụ về hướng Thạch Chi Tâm. Cả đám người Thạch Cảm lại phục hồi như cũ.  

             Cái Thạch Chi Tâm này giống như là con rắn bảy tấc.  

             Một khi bị người ta bắt bí thì sẽ không có cách nào phục hồi như cũ.  

             Mặc dù Diệp Viễn buông Thạch Chi Tâm của đám người Thạch Cảm ra rồi, thế nhưng Thạch Dũng vẫn không thèm nể mặt mũi, vẫn tràn ngập phẫn uất đối với Diệp Viễn như trước.  

             Theo hắn thấy, Diệp Viễn chỉ là bị thực lực của tộc trưởng chấn nhiếp cho nên mới có thể như vậy.  

             Ai ngờ, Thạch Phá Thiên chỉ thản nhiên nói: "Thạch Chi Tâm là tinh hoa của bộ tộc Thạch Nhân ta, là thứ đại bổ đối với võ giả nhân loại. Võ giả nhân loại nuốt Thạch Chi Tâm vào, chẳng những có thể giúp cho thực lực đại tiến mà trong lực lượng pháp tắc còn có thể cảm ngộ toàn bộ Thạch Chi Tâm. Vốn bộ tộc Thạch Nhân ta là một trong chủng tộc cường đại nhất Thần Vực, thế nhưng về sau lại bị cường giả nhân loại bắt giết một cách trắng trợn. Sau này, vì để trốn tránh việc bị nhân loại bắt giết, chúng ta mới phải trốn vào Thần Vẫn Sơn Mạch, kéo dài hơi tàn đến nay."  

             "Tộc trưởng! Người... vì sao người có thể nói những lời như vậy với một tên nhân loại?" Thạch Dũng kinh ngạc nói.  

             Thạch Chi Tâm chính là nguồn gốc tai họa của bộ tộc Thạch Nhân.  

             Bây giờ Diệp Viễn mới hiểu được, vì sao đám người Thạch Dũng lại có địch ý lớn đối với mình như vậy.  

             Một đại chủng tộc thời viễn cổ mà bây giờ lại xuống dốc thành ra bộ dạng như thế này, đều là bởi vì sự tham lam của nhân loại.  

             Dựa vào sự tham lam của nhân loại thì thật đúng là có khả năng làm ra loại sự tình cực kỳ bi thảm mức này.  

             Thạch Phá Thiên cũng không thèm để ý đến sự kinh sợ của Thạch Dũng, Thạch Phá Thiên chỉ thản nhiên nói: "Chủ nhân của Trấn Giới Bi chính là chủ nhân của tộc Thạch Nhân chúng ta! Hắn muốn để cho chúng ta bị diệt tộc thì cũng không có gì đáng trách! Một chút bí mật ấy cũng không cần phải giấu giếm. Nếu như chủ nhân yêu cầu thì cho dù có lấy đi Thạch Chi Tâm của chúng ta cũng vẫn không sao."  

             Thạch Phá Thiên khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ đến mà sợ.  

             Loại trung thành cỡ này, theo Diệp Viễn thấy thì không khác nào trung thành một cách ngu ngốc.  

             Nhưng mà hình như Thạch Phá Thiên cũng không phải đang nói đùa.  

             Dựa vào thực lực của đối phương, cho dù mình có sử dụng Long Thần Chi m cũng chưa chắc có thể là đối thủ.  

             Nhưng Diệp Viễn lại lắc đầu nói: "Ta không hề có chút hứng thú nào đối với Thạch Chi Tâm, vừa rồi chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi."  

             Diệp Viễn tỏ thái độ như vậy, ngược lại Thạch Dũng càng giễu cợt.  

             "Nói thật dễ nghe! Hiện tại tộc trưởng thức tỉnh rồi, đương nhiên ngươi sẽ nói không có hứng thú!"  

             Bạch Quang nghe vậy thì cười lạnh nói: "Ha ha, dựa vào ngộ tính của đại ca ta mà còn phải cần đến mấy thứ như Thạch Chi Tâm của các ngươi để cảm ngộ thần đạo hay sao? Hắn từ Nguyên Khí Cảnh trưởng thành đến hiện tại, cùng lắm cũng chỉ mất hơn ba mươi năm mà thôi!"  

             Thạch Dũng nghe vậy thì không tin nói: "Ngươi nói xạo! Võ giả nhân loại làm sao có khả năng có thiên phú cao như thế?"  

             "Ha ha, sự tiến bộ của đại ca ta không phải ngươi cũng đã chứng kiến rồi hay sao? Hắn tiến vào rừng hoa đào cùng với sau khi đi ra thì mới qua thời gian bao nhiêu lâu?" Bạch Quang thản nhiên nói.  

             Thạch Dũng cả kinh, bây giờ mới nhớ đến chuyện này cho nên cũng đã có chút tin tưởng Bạch Quang.  

Nhấn Mở Bình Luận