Cuối cùng Vô Trần cũng đã biết lý do vì sao Diệp Viễn có thể dùng đan đạo để dẫn động Thiên Đạo, từ đó mà đạt được sự tán đồng của Tiên Lâm Thiên Đạo.
Phần mê muội này thật sự đã làm cho hắn sụp đổ!
Nếu nói luyện dược sư đều là mấy tên điên thì Diệp Viễn chính là kẻ điên nhất trong số mấy tên điên kia!
Diệp Viễn bỏ ra một canh giờ để xem xét soi mói kỹ càng Huyền Nguyên Đan, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn.
Nhưng mà bây giờ Diệp Viễn mới biết, với thực lực của hắn hiện tại căn bản không cách nào luyện chế ra Huyền Nguyên Đan.
Hơn nữa hắn hoàn toàn không hề hiểu biết gì về dược tính của linh dược Thần cấp, cho dù thật sự ném linh dược đến trước mặt hắn thì hắn cũng không có khả năng luyện chế ra được.
Hiện tại, rõ ràng Diệp Viễn chỉ là một tên tân thủ về đan đạo!
Cuối cùng, Vô Trần tức giận nói: “Ngươi vẫn là nên nhanh chóng luyện hóa Huyền Nguyên Đan đi! Cứ tiếp tục như vậy thì sau này ngươi sẽ là một phế nhân!”
Lúc này Diệp Viễn mới hồi phục lại tinh thần, phát hiện Vô Trần nói không sai.
Với tình huống thân thể của mình bây giờ, nếu như không nhanh chóng luyện hóa đan dược thì về sau thật sự sẽ trở thành một kẻ phế nhân.
Nhưng mà Diệp Viễn bi ai phát hiện, trong cơ thể hắn hoàn toàn không có Thần Nguyên, căn bản không cách nào luyện hóa đan dược một cách nhanh chóng được.
Cũng may hắn đã khôi phục lại ý thức, có thể dẫn đạo vào thân thể để hấp thu lực lượng của đan dược.
Tuy như vậy tốc độ khôi phục sẽ chậm hơn một chút, nhưng tính ra còn nhanh hơn với việc hấp thu một cách vô ý thức rất nhiều.
Cái Huyền Nguyên Đan này quả nhiên không hổ là Thần Đan cấp một thượng phẩm, hiệu quả của dược liệu hoàn toàn chính xác là lợi hại.
Sau nửa ngày, rốt cuộc Diệp Viễn đã có thể thoáng nhúc nhích được ngón tay, chậm rãi mở hai mắt ra.
Đập vào mắt hắn chính là một khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ.
Lương Uyển Như đang nhìn Diệp Viễn, thấy Diệp Viễn tỉnh lại, trong ánh mắt cũng hiện lên một tia kinh hỉ.
“Là... là ngươi đã cứu ta?”
Mở miệng nói chuyện cùng với việc dùng thần thức trao đổi rất bất đồng, Diệp Viễn phát hiện bản thân mình ngay cả nói chuyện cũng vô cùng khó khăn, cuống họng khô khan.
Lương Uyển Như vội vàng đi lấy một chút nước, Diệp Viễn uống một ngụm nước lớn trong bầu mới cảm thấy khá hơn một chút.
“Là ngươi đã cứu ta?” Diệp Viễn lại hỏi.
Lương Uyển Như nhẹ nhàng gật đầu.
Diệp Viễn sững sờ, lúc này mới nhớ tới đối phương là người câm.
Lương Uyển Như có phong thái như cành liễu, nhan sắc thanh lệ, chỉ tiếc rằng nàng không thể mở miệng nói chuyện.
“Đa tạ ân cứu mạng! Đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, chờ thương thế của Diệp Viễn khôi phục, nhất định sẽ báo đáp tiểu thư!” Diệp Viễn nói tự đáy lòng.
Lương Uyển Như nhoẻn miệng cười, nhưng lại lắc đầu.
Diệp Viễn biết rõ, nàng muốn nói rằng cứu mình cũng không phải là vì báo đáp.
Lúc này, Lương Uyển Dung đứng một bên vang lên tiếng cười lạnh trào phúng: “Thật sự là buồn cười! Thần Hải của ngươi đã bị hủy, thân thể đã tàn, là một phế nhân rồi mà vẫn còn muốn hứa loại lời hứa suông này. Tỷ tỷ tốt của ta ơi, xem ra ngươi đã cứu được một tên chỉ biết khoác lác rồi!”
Diệp Viễn nhướng mày, hắn đã từng nghe Vô Trần nhắc đến Lương Uyển Dung này.
Thời điểm Lương Uyển Như cứu hắn, Lương Uyển Dung cực lực phản đối, còn uy hiếp không cho ai được phép để ý đến hai người bọn họ.
Hai người tỷ muội này có sự chênh lệch thật sự rất lớn.
Một người dịu dàng thiện lương, một người không phải ăn nói độc địa như rắn rết thì ít nhất nhất cũng là lạnh lùng vô tình.
Lương Uyển Như cười cười áy náy với Diệp Viễn, hiển nhiên là muốn bồi tội vì sự vô lễ của muội muội.
Trong nội tâm Diệp Viễn thở dài, lại hỏi: “Ngươi cho ta ăn Huyền Nguyên Đan, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp để trả Huyền Nguyên Đan lại cho ngươi!”
Thấy Diệp Viễn không hề để ý gì tới mình, Lương Uyển Dung không khỏi giận tím mặt, trách mắng: "Tốt cho một tên tiểu tử, ngươi dám làm lơ bổn tiểu thư sao? Ngươi có tin hiện tại bổn tiểu thư sẽ ném ngươi ra khỏi đoàn xe, cho ngươi tự sinh tự diệt hay không?”
Diệp Viễn còn chưa kịp nói gì thì Lương Uyển Như đã ngăn ở trước người Diệp Viễn, dùng ánh mắt quật cường mà nhìn muội muội.
Quyết tâm bảo vệ Diệp Viễn của nàng, đã không cần phải nhiều lời nữa rồi.
Lương Uyển Dung thấy vậy đột nhiên lại nở nụ cười khanh khách, nói: “Ha ha ha..., tỷ tỷ tốt của ta, chắc không phải là ngươi vừa ý tên mặt trắng vô dụng này rồi đấy chứ? A... lúc vừa được cứu mặt mũi toàn vết máu cho nên không đành lòng nhìn thẳng, hiện tại xem ra cũng là một tên vô dụng có dung mạo xinh đẹp đấy! Hì hì, một người câm, một tên phế vật, ngược lại thật giống như trời đất sinh một đôi đấy!”
Lương Uyển Dung càng nghĩ càng buồn cười, càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này cũng không tệ, cười đến mức không ngừng được mà ngửa tới ngửa lui.
Lương Uyển Như vừa thẹn vừa xấu hổ, ngực phập phồng bất định.
Chỉ là miệng nàng không thể nói, căn bản là không cách nào phản bác được Lương Uyển Dung.
Bỗng nhiên Diệp Viễn nói: “Uyển Như tiểu thư xinh đẹp hào phóng, tâm địa thiện lương, người nam nhân nào có thể lấy được nàng thì đó là may mắn của hắn. Nhưng mà Uyển Dung tiểu thư thì... Ha ha.”
Diệp Viễn chỉ cười mà không nói, cũng không có ý định nói tiếp.
Một câu “Ha ha” đã biểu hiện thái độ khinh thường phát huy một cách vô cùng tinh tế rồi.
Lần này, Lương Uyển Dung lập tức nhảy dựng lên!
Nàng tự xưng là mỹ mạo như hoa, tuyệt đối không thua gì Lương Uyển Như, địa vị ở Lương gia mạnh hơn so với Lương Uyển Như không biết bao nhiêu lần.
Vậy mà tên tiểu tử này lại xem thường nàng!
"Tên tiểu tử thối, ngươi nói rõ ràng cho bổn tiểu thư! ‘Ha ha’ của ngươi rốt cuộc là có ý gì?” Sự tức giận của Lương Uyển Dung đã bùng nổ đến giới hạn.
Kỳ thật, Lương Uyển Dung cũng không có bao nhiêu tâm cơ, những năm này ở Lương gia, phần lớn đều là do mẫu thân của nàng lo liệu.
Sự ghét bỏ của nàng đối với tỷ tỷ cũng đã hiện rõ trên khuôn mặt, bất cứ ai cũng đều có thể nhìn ra.
Nếu như có tâm cơ, tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra rõ ràng như thế.
Cho nên, tuy nàng biết rõ Diệp Viễn nói ra những lời khó nghe nhưng nàng vẫn cứ muốn nghe.
Diệp Viễn cười ha ha nói: "Cũng không có gì, ý chính là, Uyển Dung tiểu thư như người... Diệp mỗ trèo cao không nổi!”
Ngữ khí âm dương quái lạ của Diệp Viễn gần như là khiến cho Lương Uyển Dung tức điên lên.
Rõ ràng là hắn đang nói... cái gì của ngươi cũng đều không bằng tỷ tỷ ngươi, cho dù có tặng cho ta thì ta cũng không muốn!
Tại côi Sơn Thành, những công tử trẻ tuổi đến cửa làm mai ít nhất cũng phải xếp dài cả phố!
Vậy mà, người này nhìn mình lại thấy chướng mắt!
“Ngươi! Ngươi! Ngươi chỉ là một tên phế vật, vậy mà cũng dám chán ghét bổn tiểu thư? Trương Thuận, giết người này cho ta, ném đến ven đường cho chó ăn!”
Lương Uyển Dung đã quen thói ương ngạnh, một lời không hợp liền muốn giết người.
“Cái này...” Trương Thuận do dự nói.
Trương Thuận thấy vậy cũng khó xử không thôi, bọn hắn chỉ là gia tướng, nội chiến giữa hai tiểu tổ tông này, hắn bị kẹp ở giữa rất khó xử.
Tuy địa vị của Nhị tiểu thư tại Lương gia rất cao, nhưng mà hắn lại biết, lão gia vẫn là thiên vị Đại tiểu thư này nhiều hơn một ít.
Đến lúc này, ai cũng không thể đắc tội.
“Còn đứng ngây đó làm gì? Trương Thuận, ngay cả ngươi cũng không nghe lời bổn tiểu thư hay sao?” Lương Uyển Dung nhìn hằm hằm Trương Thuận nói.
Dứt lời, Lương Uyển Dung trực tiếp nâng lên đá một cước, trực tiếp đá vào ngực Lương Uyển Như, đạp nàng bay ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!