Tâm Lặng Như Nước và ải thứ ba này, mới là chân lý của cửu Thiên Lộ!
Nếu không tại sao phải hy sinh thọ nguyên của một vị Đường chủ Võ đường đến chủ trì trận pháp?
“Thiếu niên, có thể đồng ý với ta một chuyện được không?” Lô ngạn bổng nhiên mở miệng nói.
“Lư tiền bối là muốn ta trợ giúp u Vân Tông lấn át những tông môn khác?”
Thông qua đối thoại trước đó, Diệp Viễn đã biết được suy nghĩ của Lô Ngạn.
“Ha ha, trẻ nhỏ dễ dạy, ngươi quả nhiên nói chút đã hiểu! Thế nhưng, ta không chỉ muốn để ngươi chỉ lấn át các tông môn ở Nam Vực, mà càng hy vọng ngươi có thế dẫn dắt u Vân Tông trở lại Bẳc Vực!” Lô Ngạn kích động nói.
Diệp Viễn nghe xong thì cười khổ: “Có phải Lư tiền bối đã quá đề cao ta rồi? Ta cũng chí là một tiểu bối Nguyên Khí Cảnh mà thôi.”
“Ha ha, ngươi không cần tự khiêm nhường. Có thể lĩnh ngộ Tâm Lặng Như Nước, thành tựu tương lai của ngươi chỉ sợ không thể đong đếm được! Tương lai chỉ hy vọng khi ngươi có đầy đủ thực lực, nhớ uống nước nhớ nguồn là tốt rồi.”
Lô Ngạn là một đã người chết, tất nhiên khống thế đòi hỏi quá nhiều ở người mới quen. Yẽu cầu quá mức, chưa chắc Diệp Viễn sẽ đáp ứng. Cho dù đáp ứng, sau này cũng chưa chắc thực hiện được.
Bốn chữ “Uống nước nhớ nguồn”, vừa đúng điểm đến thì ngưng. Vừa chỉ ra tương lai Diệp Viền có thể có thành tựu là bởi vì u Vân Tông, lại không có nói ra yẽu cầu cụ thế nào.
Sau này làm thế nào, tất cả phải do Diệp Viễn tự mình xem xét. Nếu như Diệp Viễn là người vong ân phụ nghĩa, lời nói này tự nhiên cũng là vỏ ích. Nhưng nếu như Diệp Viễn là người trọng tình trọng nghĩa, thì lời nói này lại giống như chôn xuống một hạt giống trong lòng hắn.
Diệp Viễn nghe vậy cười nói: “Tiền bối quá lo lắng rồi, ta vốn là đệ tử của u Vân Tỏng, xuất ra một phần lực vì tông môn là chuyện mà ta nẻn làm.”
Lỏ Ngạn mỉm cười gật đầu, hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời của Diệp Viễn.
Hắn không cần Diệp Viễn hứa hẹn với hẳn cái gì, chỉ cần Diệp Viễn nhớ u Vân Tông đối tốt với hắn là được.
về phần tương lai Diệp Viễn có thế đạt tớl độ cao kia hay không, cho tới bây giờ Lô Ngạn không có suy nghĩ qua.
Năm đó thiên tư của u Vô Nhai cũng không xuất chúng, nhưng mà từ sau khi hắn lĩnh ngộ được Tâm Lặng Như Nước tại Linh Dịch cảnh, không ai cản nối hắn quật khởi đứng lẽn.
Kế cả Diệp Viễn không đạt tới độ cao của u Vô Nhai, thì ít nhất cũng có đầy đủ năng lực dẫn u Vân Tông trở lại Bắc Vực.
Thực lực hai vực Nam Bắc chênh lệch khá lớn, Những đại tông môn chân chính trên cơ bản đều ở tai Bắc Vưc.
Năm đó u Vân Tông cũng là một tông môn lớn ở Bắc Vực, về sau bởi vì không có người kế tục, mới bị những tông môn khác thôn tính, suýt chút nữa ngay cả căn cơ cũng mất đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!