“Thần Đan tất nhiên là có thu rồi, nhưng mà phải xem Thần Nguyên Đan của ngươi luyện chế ra được phẩm chất gì. Phẩm chất của Vạn Bảo Lâu đều phải cam đoan, Thần Nguyên Đan thấp hơn trung phẩm, chúng ta sẽ không thu.”
Trong nội tâm Hồng m khiếp sợ nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như trước.
Hơn nữa, nàng vô cùng nghi hoặc, bộ dạng thiếu niên này dường như đang rất thiếu tiền.
Thế nhưng, nếu như hắn thật sự biết trận đạo luyện đan, vậy làm sao có khả năng trở thành bộ dáng như vậy, ngay cả phòng tu luyện Hoàng cấp cũng không thuê nổi?
Diệp Viễn không hề để ý đến Hồng m, chỉ hỏi: “Không biết giá thu mua của các ngươi là bao nhiêu?”
Hồng m không hề mất kiên nhẫn, trả lời: "Thần Nguyên Đan trung phẩm hai mươi lăm Thần Nguyên Thạch hạ phẩm, Thần Nguyên Đan thượng phẩm tám mươi viên, Thần Nguyên Đan cực phẩm bốn trăm viên.”
Giá bán của Thần Nguyên Đan trung phẩm là ba mươi viên Thần Nguyên Thạch hạ phẩm, Thượng phẩm là một trăm viên, Cực phẩm là năm trăm viên.
Vạn Bảo Lâu đã thu mua đan dược, tất nhiên là phải có chênh lệch giá lợi nhuận.
Giá tiền này đã là rất công bằng rồi.
Trên thực tế, bán được nhiều nhất vẫn là Thần Nguyên Đan hạ phẩm.
Đại đa số võ giả chỉ có thể trả nổi giá của Thần Nguyên Đan hạ phẩm.
Bởi vì Thần Nguyên Đan là đan dược cho các võ giả tu luyện, trung phẩm còn đỡ một ít, động đến thượng phẩm thì phải kể đến cả trăm viên Thần Nguyên Thạch, võ giả bình thường thật sự là chi không nổi cái giá này.
Về phần Thần Nguyên Đan cực phẩm, thì thật sự là có giá trên trời.
Nhưng mà Vạn Bảo Lâu chính là một chuỗi cửa hàng đi theo con đường chuyên nghiệp, Thần Nguyên Đan cấp bậc hạ phẩm không phù hợp cho nên căn bản bọn hắn không bán.
Diệp Viễn gật đầu, chắp tay nói với Hồng m: “Đa tạ cô nương nhiều.”
Nhìn bóng lưng Diệp Viễn rời đi, đôi mắt dễ thương của Hồng m lưu chuyển.
Tuy nàng không cho rằng Diệp Viễn có thể luyện chế ra Thần Nguyên Đan, nhưng lại để tâm đến Diệp Viễn.
Sau khi tiến vào phòng tu luyện, Diệp Viễn dựa theo phương pháp như lời của Vô Trần, trực tiếp dùng thần thức chìm vào Trấn Giới Bi, bỗng nhiên hắn thấy hoa mắt, sau đó tiến thẳng vào một mảnh không gian màu ngà sữa.
Diệp Viễn phát hiện ra, tốc độ dòng chảy thời gian ở đây quả nhiên nhanh hơn so với ngoại giới rất nhiều.
“Tiền bối, bắt đầu đi!” Diệp Viễn hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nói.
Hắn chỉ có mười ngày, vậy thì thời gian ở trong Trấn Giới Bi sẽ là một trăm ngày!
Thời gian một trăm ngày dùng để tu luyện thành công trận đạo luyện đan, đây là một khiêu chiến vô cùng gian khổ, hắn không có bất kỳ một chút thời gian nào để lãng phí.
Đây gần như là một nhiệm vụ không cách nào hoàn thành được!
Vô Trần nói: “So sánh với đan dược phàm cấp thì ngưỡng cửa luyện chế ra Thần Đan cao hơn rất nhiều! Ngươi đã từng luyện chế qua Nghịch Đạo Đan, viên đan dược kia tuy kinh diễm nhưng vẫn còn trong phạm trù của đan dược phàm cấp! Linh dược Thần cấp, cho dù có là đẳng cấp thấp nhất thì độ phức tạp của dược tính cũng gấp vạn lần thậm chí gấp mười vạn lần, trăm vạn lần so với linh dược phàm cấp! Cho nên, muốn luyện chế ra Thần Đan, nhất định phải quen thuộc với dược tính của linh dược Thần cấp trước! Đây là một quá trình dài dòng buồn chán, thế nhưng ngươi chỉ có mười lần cơ hội!”
Số linh dược Diệp Viễn mua được, tổng cộng là số lượng cho mười phần Thần Nguyên Đan!
Nói cách khác, chẳng những hắn phải dùng cái mười phần linh dược này để quen thuộc dược tính, còn phải dùng chúng để thử luyện đan.
Hơn nữa, còn nhất định phải luyện chế thành công Thần Nguyên Đan trung phẩm.
Cái độ khó này quá lớn.
Vô Trần thở dài: “Tiểu tử, ngay cả Tiên Lâm Thiên Tôn cũng không có khả năng hoàn thành luyện chế như vậy, thật sự là làm khó ngươi rồi!”
Diệp Viễn cười nói: “Tiền bối, những lời cảm khái này, chờ sau khi Diệp Viễn thất bại rồi nói cũng không muộn.”
Ánh mắt Vô Trần ngưng tụ, gật đầu nói: "Tiếp theo ta sẽ giảng thuật cho ngươi dược tính của vài loại linh dược Thần cấp ở đây, về phần có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải xem chính ngươi rồi! Đầu tiên là Thần Vũ Ti...”
Vô Trần nói một cách trôi chảy, hiển nhiên là đã sớm thuộc lòng dược tính của những linh dược cấp thấp này rồi.
Nhưng mà Vô Trần quen thuộc thì đó cũng là chuyện của Vô Trần.
Loại sự tình như luyện đan này thì chỉ có tự chính bản thân luyện dược sư lĩnh ngộ mới có thể luyện chế ra được.
Nói cùng với nắm giữ hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Có câu nói "Lời viết trên giấy rất nông cạn, muốn biết mọi việc phải tự làm” chính là ý tứ này.
Cho tới bây giờ luyện đan luôn là kỹ nghệ phải luyện tập qua trăm ngàn lần. Cho dù sư phụ có giảng thấu triệt cỡ nào thì cũng phải cần chính mình lục lọi tìm hiểu từng chút từng chút một.
Nhiều nhất cũng chỉ là rút ngắn quá trình này lại mà thôi.
Diệp Viễn tập trung chuyên chú hơn bao giờ hết, từng lời từng chữ của Vô Trần giảng dạy hắn đều khắc ghi vào đầu.
Hắn không có bao nhiêu cơ hội để hiểu rõ dược tính của những linh dược này, theo như lời của Vô Trần nói, đây chính là phần mấu chốt nhất rồi.
Luyện chế Thần Đan, Diệp Viễn thật sự là một tân thủ chính cống. Thế nhưng mà luận về kinh nghiệm luyện đan thì không có mấy người có thể vượt qua Diệp Viễn.
Cho dù đan dược mà hắn luyện chế đều là phàm cấp!
Một lần giảng giải này chính là mười ngày mười đêm!
Một trăm ngày, trong chớp mắt đã mất đi một phần mười!
Tuy Vô Trần đã sớm nhắc nhở, nhưng Diệp Viễn vẫn là không ngờ năm loại linh dược Thần cấp có cấp độ đơn giản nhất mà đã phức tạp đến loại trình độ này.
Trong vòng mười ngày này, lượng tin tức mà Vô Trần giảng thuật vô cùng nhiều, ngay cả Diệp Viễn cũng có loại xúc động muốn chùn bước.
Không khoa trương một chút nào khi nói rằng mỗi một loại linh dược đều là một bản bách khoa toàn thư!
Lúc này, cuối cùng hắn đã biết vì sao Vô Trần lại không xem trọng hắn rồi.
Độ khó để luyện chế ra Thần Nguyên Đan này, ngay cả Nghịch Đạo Đan thúc ngựa cũng đuổi theo không kịp!
Thứ Vô Trần giảng thuật chỉ mới là dược tính, quá trình luyện đan chính thức còn phức tạp hơn so với cái này không biết bao nhiêu lần.
Thời gian một trăm ngày, thật sự vô cùng miễn cưỡng.
“Hừ, tiểu tử, đã biết rõ sự khó khăn khi luyện chế Thần Đan chưa? Hiện tại, vẫn còn có lòng tin hay không?” Vô Trần nhìn thấy biểu cảm của Diệp Viễn, nhịn không được mà trêu chọc.
Diệp Viễn nghe vậy thì cười khổ nói: “Độ khó hoàn toàn chính xác lớn hơn so với trong tưởng tượng của ta rất nhiều! Nhưng vẫn là câu nói kia, ta đã không còn đường lui nữa. Đã như vậy thì cứ nghênh khó mà lên thôi!”
Dứt lời, Diệp Viễn chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu tiêu hóa những gì học được trong mười ngày này.
Lượng tin tức khổng lồ, hắn cần phải tiêu hóa từng chút từng chút một.
Hắn không có điều kiện để thử nghiệm đi thử nghiệm lại, chỉ có thể làm đúng những gì đã học trước đó.
Hai ngày sau, Diệp Viễn chậm rãi mở hai mắt ra.
Vô Trần kinh ngạc nói: “Ngươi dùng thời gian hai ngày mà đã tiêu hóa hoàn toàn?”
Diệp Viễn cười nói: “Hoàn toàn tiêu hóa thì không dám nói, nhưng lý giải một chút cũng đã đủ. Những thứ mà tiền bối đã nói ta phải cần tự thể nghiệm một chút. Nếu không, hết thảy chỉ là nói suông.”
Vô Trần nhướng mày, nói: “Tiểu tử, ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn nên dành nhiều thời gian để tìm hiểu hơn một chút. Thần Hải của ngươi bị tổn hại, sau khi nuốt những linh dược này, dược tính sẽ rất nhanh bị tiêu tán, thời gian để lại cho ngươi chỉ bằng một phần mười thậm chí chỉ có một phần trăm của võ giả thông thường!”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Cái này ta đương nhiên biết rõ, nhưng mà ta vẫn muốn tự mình thể nghiệm để xác minh so sánh dược tính.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!