“Hồng Âm. Ngươi bình thường không phạm sai lầm, thế nhưng hôm nay lại sơ suất mấy lần. Ta thấy ngươi hôm nay giống như bị mất hồn mất vía vậy, có phải gần đây đã xảy ra chuyện gì hay không?” Một lão giả nói với Hồng m.
Hồng Âm làm việc cho Vạn Bảo Lâu rất lâu rồi, lại chưa hề mắc phải sai lầm nào.
Thế nhưng hôm nay, tâm trạng của nàng có vẻ không được tốt lắm, không phải tính sai Thần Nguyên Thạch thì cũng cầm nhầm đồ vật cho khách hàng. Chưởng quỹ thấy vậy cho nên nhịn không được đi đến nhắc nhở.
Hồng Âm xin lỗi nói: “Mong ngài thứ lỗi, Tô chưởng quỹ. Những sai lầm mà ta mắc phải hôm nay, ngài cứ trừ vào tiền công của ta hết đi.”
Tô chưởng quỹ lắc đầu nói: “Không phải ta có ý đó, bình thường ngươi làm việc như thế nào ta đều trông thấy hết, làm sao lại có thể trừ tiền công ngươi chỉ vì một chút chuyện nhỏ nhặt này. Ta thấy ngươi hôm nay hết nhìn đông rồi lại ngó tây, giống như đang chờ đợi người nào vậy? Không lẽ... ngươi đang để ý đến vị công tử của nhà nào đó chăng?”
Khuôn mặt của Hồng Âm bỗng nhiên đỏ bừng, nàng liên tục khoát tay nói: “Ngài nghĩ đi đâu vậy Tô chưởng quỹ, ta chỉ là có một chút tò mò mà thôi.”
“Tò mò ư?” Tô chưởng quỹ nghi ngờ nói.
Hồng Âm nhè nhẹ gật đầu, nàng cũng không có ý định giấu diếm. Lập tức mang chuyện quỷ dị phát sinh trên người Diệp Viễn vào hôm đó nói lại, rồi nói: “Hôm nay là vừa tròn mười ngày, ta cũng không biết hắn có thành công hay không nữa, cho nên vừa nãy mới có chút không yên lòng mà thôi.”
Tô chưởng quỹ nghe thấy thế thì cười ha ha một tiếng rồi nói:
“Hồng m này. Ngươi làm việc ở Vạn Bảo Lâu này cũng lâu rồi nhưng làm sao lại có suy nghĩ ngây thơ như vậy. Một gia hỏa đến cả thần nguyên cũng không có thì làm sao có thể luyện chế ra Thần Đan được. Ngươi nói thiếu niên kia mới ba mươi, bốn mươi tuổi đúng không. Ở cái tuổi đó thì đến nhập môn đan đạo còn không làm được, huống hồ chi lại lấy trận đạo luyện đan. Như vậy thì những đại sư đan đạo ở trong thành là gì đây.”
Hồng m nghe thấy vậy không khỏi sững sờ, nàng mới phát hiện ra mình đang để tâm hơi nhiều vào những chuyện không đâu vào đâu cả.
Tại Thông Thiên Giới này, ba mươi bốn mươi tuổi mới chỉ là thiếu niên mà thôi. Đúng như lời Tô chưởng quỹ nói, với độ tuổi đó thì làm sao có thể lấy trận đạo luyện đan được, lại còn có thể luyện chế ra Thần Đan nữa chứ.
Trong lúc Hồng m đang hơi thất thần thì bỗng có một người khoác một chiếc áo màu xanh đi từ trong điện đi ra.
Nơi đó chính là phương hướng đi đến tu luyện thất.
Diệp Viễn đi tới trước mặt Hồng m hỏi: “Cô nương, lúc trước ngươi có nói là Vạn Bảo Lâu thu mua Thần Nguyên Đan trung phẩm, không biết bây giờ có còn nữa không vậy?”
Lời hắn vừa nói ra, không riêng Hồng m mà ngay cả Tô chưởng quỹ cũng đều chấn động toàn thân, dùng một ánh mắt giống như gặp quỷ nhìn về phía Diệp Viễn.
“Ngươi... ngươi... ngươi thật sự đã luyện chế đã được Thần Nguyên Đan ư?” Hồng m nói, giọng nói nàng cũng trở nên không được lưu loát.
Diễn Viễn cười nói: “Tất nhiên là luyện chế ra được rồi, nhưng chỉ có một viên mà thôi. Không biết Vạn Bảo Lâu có chịu thu mua không?”
Hồng Âm chưa trả lời Diệp Viễn mà dùng một ánh mắt quái dị đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Nàng muốn từ trên người hắn tìm được một tia ba động của thần nguyên.
Đáng tiếc là nàng thất vọng rồi. Trên người Diệp Viễn không có thần nguyên. Một chút nhỏ cũng không.
“Không lẽ… ngưoi thật sự...”
Hồng m còn chưa hỏi xong thì đã bị Tô chưởng quỹ ngắt lời. Hắn cười nói với Diệp Viễn: “Tất nhiên là có thu mua rồi, Vạn Bảo Lâu chúng ta xưa nay chưa từng bao giờ từ chối hợp tác với luyện dược sư cả, chỉ cần ngươi có thể luyện chế được Thần Nguyên Đan phù hợp với yêu cầu thì chúng ta đều thu mua hết.”
Diệp Viễn gật đầu rồi lấy ra một viên đan dược màu xám đen. Mùi hương tỏa ra bốn phía.
Ánh mắt của Hồng Âm và Tô chưởng quỹ ngưng lại, phẩm chất của Thần Nguyên Đan này còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của hai người bọn họ.
Thần Nguyên Đan trung phẩm cũng không phải viên nào cũng như nhau. Nếu phẩm chất tốt thì có thể tiếp cận với thượng phẩm, còn nếu không thì cũng không tốt hơn hạ phẩm được bao nhiêu cả. Chất lượng viên Thần Nguyên Đan trung phẩm của Diệp Viễn không tệ. Cho dù không thể tiếp cận được trình độ của Thượng phẩm, nhưng so với Thần Nguyên Đan trung phẩm bình thường thì tốt hơn rất nhiều.
Tô chưởng quỹ nói: “Vạn Bảo Lâu chúng ta làm ăn từ trước đến này không bao giờ lừa gạt ai cả. Viên Thần Nguyên Đan trung phẩm này của ngươi có phẩm chất không tệ, cho nên giá bán của nó sẽ cao hơn so với Thần Nguyên Đan trung phẩm bình thường một chút. Ta trả cho ngươi hai mươi tám viên Thần Nguyên Thạch để mua lại nó.
Hai mắt Diệp Viễn tỏa sáng, chắp tay nói: “Chắc có lẽ ngài là chưởng quỹ rồi. Vậy thì xin đa tạ. Nhưng mà chỉ cần giao cho ta 16 viên Thần Nguyên Thạch là được rồi. Trong tay ta còn có 3 viên nữa. Ta còn phải thuê tu luyện thất dùng thêm trong mười ngày. Còn thừa lại bao nhiêu làm phiền ngài giúp ta đổi chúng thành nguyên vật liệu để luyện chế Thần Nguyên Đan được không?”
Ba viên Thần Nguyên Thạch còn lại, Diệp Viễn tự nhiên là muốn dùng đề diễn hóa trận pháp. Đặc biệt đây lại là trận pháp vì Thần Nguyên Đan mà sáng tạo ra. Nó cần Thần Nguyên Thạch cũng không nhiều, chỉ cần 8 viên là đủ.
Diệp Viễn lúc trước còn có 67 viên, nói cách khác hắn chỉ còn có tám cơ hội nữa.
Mặc dù Tiểu Thần Nguyên Trận chỉ cần tám viên Thần Nguyên Thạch, nhưng sự phức tạp của nó vượt xa sức tưởng tượng của Diệp Viễn.
Trận đạo của Lục Lâm Phong là một trong những trận pháp đứng đầu tại thế giới Tiên Lâm. Thậm chí hắn đã có thể thôi diễn ra thiên đạo thuộc về chính mình.
Nhưng mà những trận pháp đó đứng trước mặt Tiểu Thần Nguyên Trận thì bỗng trở nên vô cùng nhỏ nhoi, không được đáng để nhắc tới. Đơn giản là cả hai không cùng một đẳng cấp.
Chỉ mới dùng tám viên Thần Nguyên Thạch đề tạo nên trận pháp gần như đã làm hao hết tất cả tâm lực của Diệp Viễn. Cũng may là lĩnh ngộ về trận đạo của Diệp Viễn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của Vô Trần rất nhiều. Lúc trước Diệp Viễn lĩnh hội trận pháp ở trong Đào Hoa Trận khiến cho căn cơ của hắn về trận pháp thần đạo trở nên vô cùng vững chắc. Cho nên hôm nay hắn đối với trận pháp này tất nhiên là vô cùng quen thuộc.
Diệp Viễn dưới áp lực trùng trùng mà bộc phát ra tiềm năng vô hạn. Hắn điên cuồng thôi diễn trận pháp. Năm mươi lăm ngày tiếp theo, Diệp Viễn ép bản thân mình đến cực hạn. Thấy hắn điên cuồng như vậy, Vô Trần cũng âm thầm líu lưỡi, hô to biến thái.
Nhưng mà điều khiến cho Vô Tình cảm thấy ngạc nhiên nhất đó chính là việc Diệp Viễn thiếu chút nữa lại tiến vào cảnh giới Vô Ngã. Lúc đó hắn đã tiến vào một trạng thái vô cùng huyền diệu. Đáng tiếc cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.
Cảnh giới Vô Ngã đúng là rất khó để tiến vào.
Thế nhưng không phải là Diệp Viễn không thu hoạch được gì. Lần thất bại đó đã làm cho tạo nghệ về trận pháp của hắn tiến bộ thần tốc, ngày đi ngàn dặm, sau đó hắn đã lĩnh ngộ ra Tiểu Thần Nguyên Trận.
Ngay cả đến một kẻ luôn tự cao tự đại như Vô Trần cũng phải nói hắn là biến thái.
Hắn hoàn toàn không nghĩ rằng chỉ trong vòng một trăm ngày ngắn ngủi mà Diệp Viễn lại có thể hoàn thành được nhiệm vụ mà hắn cho rằng là không thể nào làm được.
Trận đạo, dược tính, Diệp Viễn đều đã lĩnh ngộ cả rồi, chỉ còn một bước cuối cùng nữa, đó chính là luyện chế.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!