“Cậu, kỳ thật Dung Nhi đã thích người lâu rồi!”
Lương Uyển Dung vội vàng chạy đến, vừa cởi quần áo vừa chạy về phía Vương Lăng Ba ngồi ở phía trên cao đường.
Nàng cũng là đắc ý đến quên hết mọi chuyện, sớm đã đem chuyện lúc trước trúng chiêu ném lên đến tận chín tầng mây.
Trong lúc không phòng bị, Diệp Viễn trực tiếp làm cho nàng trúng chiêu rồi.
Vương Phiên Nhiên nhìn thấy một màn này không khỏi hoảng sợ, vì sao đột nhiên con gái lại biến thành như thế?
Vương Lăng Ba nhướng mày, phất tay tát nàng một cái.
“Bốp!”
Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên quanh quẩn toàn bộ trong hành lang đều có thể nghe thấy một cách rõ ràng.
Lương Uyển Dung bị ăn tát bay thẳng lên không trung, thời điểm rơi trên mặt đất đã bị bất tỉnh nhân sự rồi.
“Dung Nhi! Ca, huynh làm gì vậy!”
Vương Phiên Nhiên gằn giọng thét lên, vội vàng chạy qua đỡ con gái mình dậy.
Vương Lăng Ba không hề để ý đến muội muội mà lại dùng ánh mắt sát nhân nhìn về phía Diệp Viễn.
“Đồng thuật! Hừ, thật sự là đã coi thường ngươi rồi! Nhưng mà... ngươi đáng chết!”
Sắc mặt Vương Lăng Ba đanh lại, hiển nhiên là đã động sát ý đối với Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn chỉ cười nói: “Nếu không hài lòng vậy thì không cần phải nói gì cả. Nhưng mà, đừng cho rằng Diệp mỗ là kẻ đần! La Kiếm, chúng ta đi!”
Diệp Viễn xoay người rời đi, không chút do dự nào.
Trong ánh mắt La Kiếm hiện lên một tia kinh dị, thần sắc nhìn về phía Diệp Viễn cuối cùng cũng đã xảy ra một tia biến hóa.
Vương Lăng Ba nhướng mày, quát lạnh: “Nếu ngươi dám bước ra khỏi cái đại môn này thì tiểu nha đầu kia chắc hẳn phải chết là điều không thể nghi ngờ!”
Diệp Viễn xoay người, nhìn Vương Lăng Ba cười nhạt nói: “Yên tâm, ngươi có chết thì Uyển Như cũng sẽ không chết! Chẳng những sẽ không chết mà nàng còn có thể mở miệng nói chuyện một lần nữa, bước vào Thần đạo, để cho mấy người các ngươi luôn khi dễ nàng phải rửa mắt mà nhìn!”
Dứt lời, Diệp Viễn quay người rời đi không hề quay đầu lại nữa.
Vương Lăng Ba cười ngạo nghễ nói: “Ha ha ha... thằng nhóc vô tri! Trấm Vũ Thiên Dạ của Vương gia ta ngay cả Phong Bình lão quỷ kia cũng không có cách nào chữa được, chỉ dựa vào một tên tiểu tử còn hôi sữa như ngươi mà cũng đòi? Nằm mơ đi!”
Về phần Diệp Viễn nói rằng làm cho Uyển Như mở miệng nói chuyện, bước vào Thần đạo, Vương Lăng Ba càng trực tiếp lựa chọn bỏ qua.
Cái này... không có khả năng!
Sở dĩ Diệp Viễn lựa chọn ra tay đối với Lương Uyển Dung là vì hắn nhìn ra, mấy người một nhà này căn bản không hề có chút thành tín nào.
Hắn vẫn luôn quan sát sắc mặt khi nói chuyện, thời điểm Vương Lăng Ba biết được hắn không có Thuật Ngự Thú thì đã hoàn toàn mất đi hứng thú.
Mà chuyển thành vẻ mặt khinh thường cùng trêu tức.
Loại người này, Diệp Viễn căn bản sẽ không tin tưởng.
Cho dù tính toán hắn thật sự quỳ xuống trước mặt Lương Uyển Dung thì Vương Lăng Ba cũng không có khả năng giao giải dược của Trấm Vũ Thiên Dạ cho hắn.
Sở dĩ nói như vậy, hoàn toàn chỉ là vì muốn làm hắn nhục nhã.
Nếu hắn quả thật quỳ xuống năn nỉ, đối phương chẳng những sẽ không cho hắn giải dược mà còn làm cho mọi việc trầm trọng thêm.
Cho nên, hắn dứt khoát kiên quyết ra tay với Lương Uyển Dung.
Nàng muốn làm nhục mình, vậy thì cứ để cho chính nàng ta mất mặt trước!
Diệp Viễn đi thẳng ra khỏi Vương gia, không hề quay đầu lại nữa.
Nhìn bóng lưng Diệp Viễn rời đi, sắc mặt Vương Lăng Ba âm trầm tới cực điểm.
...
“Ngươi cảm thấy thế nào về tên Diệp Viễn này?” Ánh mắt Dương Duệ thâm trầm hỏi La Kiếm.
Hắn để cho La Kiếm đi theo Diệp Viễn, vừa bảo vệ Diệp Viễn, tất nhiên cũng là vừa giám thị cùng khảo sát Diệp Viễn.
Dù sao, Diệp Viễn cũng là người không rõ lai lịch.
“Nghĩa bạc vân thiên, anh minh cơ trí, thâm bất khả trắc!” La Kiếm bình luận.
Ánh mắt Dương Duệ lóe lên, lộ ra vẻ kinh ngạc, có chút ngoài ý muốn nói: “A? Người có thể khiến cho ngươi đánh giá như vậy thật sự không đơn giản đâu! Tên này, có đúng thật là lợi hại như vậy không?”
Dương Duệ biết rõ, tầm mắt của La Kiếm cực cao, người bình thường căn bản không cách nào lọt vào được pháp nhãn của hắn.
Từ trước đến nay chưa từng có ai có thể khiến cho hắn đánh giá cao như thế.
Nghĩa bạc vân thiên hắn có thể lý giải được, anh minh cơ trí cũng miễn cưỡng cho qua.
Thế nhưng, một tên phế nhân thần hải bị tổn hại, cho dù có lợi hại cũng có giới hạn, vậy mà La Kiếm lại dùng “Thâm bất khả trắc” để hình dung hắn, thật đúng làm cho Dương Duệ vô cùng ngoài ý muốn.
“Có lẽ, hắn là long du mắc cạn!” Ánh mắt La Kiếm lóe lên nói.
Trên mặt Dương Duệ lộ ra vẻ trầm tư, nói: “Vậy ý của ngươi là, chúng ta lôi kéo tên này là không sai?”
La Kiếm trầm ngâm một lát, lại nói: “Có lẽ, sẽ có thu hoạch không tưởng được.”
Dương Duệ cau mày nói: “Vậy ngươi cảm thấy hắn có thể luyện chế ra Giải Độc Đan tuyệt phẩm không?”
La Kiếm lắc đầu, hiển nhiên, hắn cũng không cho rằng Diệp Viễn có thể sáng tạo ra kỳ tích.
Dù sao, Diệp Viễn cũng chỉ có thời gian hơn ba mươi ngày.
Mà hiện tại, dường như Diệp Viễn chỉ biết luyện chế Thần Nguyên Đan, muốn luyện chế ra Giải Độc Đan tuyệt phẩm, đó căn bản là chuyện không thể nào.
...
Trở lại Vạn Bảo Lâu, Diệp Viễn hướng xin đầy đủ dược liệu cùng Thần Nguyên Thạch với Tô chưởng quỹ, trực tiếp lựa chọn bế quan.
Bốn mươi ngày, hắn đã dùng hết bốn ngày, vậy hắn còn lại ba mươi sáu ngày, cũng chính là thời gian một năm.
Trong một năm này, hắn chẳng những phải luyện Thần Nguyên Đan tới Tuyệt phẩm, còn phải luyện Giải Độc Đan nhất tinh tới Tuyệt phẩm!
Nhiệm vụ này, thậm chí còn gian khổ hơn so với việc hắn tu luyện Thần Nguyên Đan.
Từ lúc bắt đầu bế quan, Diệp Viễn đã bắt đầu luyện chế không biết ngày đêm.
Tuy Diệp Viễn lý giải về Tiểu Thần Nguyên Trận càng ngày càng tinh thâm, nhưng muốn luyện chế ra Thần Nguyên Đan tuyệt phẩm thì vẫn còn kém quá xa rồi.
Hiện tại hắn cách Thiên phẩm vẫn còn kém một mảng lớn!
“Tiểu Thần Nguyên Trận là đan trận trụ cột của việc luyện đan dược cấp một, không tu luyện nó tới tình trạng xuất thần nhập hóa thì không cách nào đạt được thành tựu của những trận pháp khác.” Vô Trần nói.
“Tiền bối yên tâm, trong lòng ta tự có tính toán, nhất định sẽ không nôn nóng cầu thành công.” Diệp Viễn nói.
“Ừm, tuy thiên phú ngươi dị bẩm, nhưng muốn trong vòng một năm đồng thời tu luyện Thần Nguyên Đan và Giải Độc Đan tới cảnh giới Tuyệt phẩm vẫn là có chút miễn cưỡng! Cho nên, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Không cần chuẩn bị tâm lý, ta nhất định sẽ thành công!” Ánh mắt Diệp Viễn kiên định nói.
Vô Trần nhìn Diệp Viễn một chút, sau đó cũng không nói gì thêm.
Hắn phát hiện, Diệp Viễn thuộc về loại bản tính gặp đối thủ mạnh ắt sẽ mạnh thêm.
Đối mặt với khó khăn càng lớn, ngược lại chiến ý của hắn càng thêm dâng trào.
Mặc dù luyện đan không thể so sánh với chiến đấu, nhưng khó khăn bày ở trước mặt Diệp Viễn thì còn hơn cả so với chiến đấu.
Đó là sự bình tĩnh mỗi khi làm việc lớn!
Đây là cảm giác mà Diệp Viễn mang đến cho Vô Trần.
Trước khi thất bại, hắn tuyệt đối không có khả năng thấy được loại cảm giác chán chường từ trên người Diệp Viễn.
Dường như Diệp Viễn chưa bao giờ có loại xem xét sự việc sau khi thất bại sẽ như thế nào.
Vô Trần không thừa nhận cũng không được, loại phẩm chất này cực kỳ khó có được.
Có lẽ, suốt cả chặng đường đi tới của Diệp Viễn đều là dựa vào phẩm chất này.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!