Xưa nay Tô chưởng quỹ làm việc vẫn luôn kỹ lưỡng, thật sự hoàn toàn khóa chết tin tức này, một chút gió cũng không để lộ ra ngoài.
Hiển nhiên Vương Lăng Ba vô cùng tinh tường về Trấm Vũ Thiên Dạ của mình.
Tính cả dược hiệu của Giải Độc Đan thiên phẩm thì cực hạn của Lương Uyển Như là bốn mươi ngày.
Cho nên sáng sớm hôm nay, hắn đã phái muội muội Vương Phiên Nhiên của mình tới.
Vương Phiên Nhiên mang theo một đám người vây kín Vạn Bảo Lâu lại, chật như nêm cối.
Khiến cho người khác mở rộng tầm mắt chính là, Vương Phiên Nhiên lại mang một thân đồ tang màu trắng, vệt nước mắt trên mặt còn chưa khô.
Trong số người vây xem có không ít người hiểu chuyện gì đang xảy ra, cùng với tai mắt của ba đại thế gia.
Có không ít người đang chế giễu xung đột của Vạn Bảo Lâu và Vương gia.
Đương nhiên là xem Vạn Bảo Lâu bị chê cười.
Vương gia am hiểu nhất chính là sử dụng độc, mà Trấm Vũ Thiên Dạ lại chính là sở trường của Vương gia, nó là sát nhân vô hình.
Tất cả mọi người đều biết rõ, bên trong Khôi Sơn Thành này không một ai có thể giải được độc của Trấm Vũ Thiên Dạ!
Chính bởi vì như thế mà tất cả mọi người đều biến sắc.
Cho dù là Lâm gia cùng Lục gia cũng vô cùng kiêng kỵ Vương gia.
Dù sao, minh thương thì dễ tránh, nhưng ám tiễn lại khó phòng.
“Tô Lâm Phố, nhanh giao người ra cho ta! Uyển Như nhà ta sinh là người của Lương gia thì chết cũng là quỷ của Lương gia, mau giao người ra đây!”
“Đúng rồi, không phải khách khanh luyện dược sư của Vạn Bảo Lâu các ngươi nói rằng có thể giải được độc Trấm Vũ Thiên Dạ trên người Uyển Như nhà ta hay sao? Các ngươi gọi nàng ra cho ta xem xem!”
“Hu hu... Uyển Như nhà ta à! Ngươi chết thật oan uổng quá!”
...
Vương Phiên Nhiên đung đưa một thân thịt thừa, dắt cuống họng lên gào khóc trước cổng chính của Vạn Bảo Lâu.
Nàng mở miệng một tiếng là “Uyển Như nhà ta” cách gọi kia gọi đến thân thiết.
Bộ dạng diễn xuất này thật làm cho tất cả mọi người bất ngờ.
Vương Phiên Nhiên này không phải là độc phụ, ra tay đối với chính con kế của mình hay sao?
Hôm nay như thế này, lại là chuyện gì đang xảy ra?
Vương Phiên Nhiên khóc đến thương tâm, giống như là chính khuê nữ của mình chết vậy.
Trước đó, Vương gia đã làm đủ mọi cách, huyên náo chuyện này đến xôn xao.
Mục đích của Vương Lăng Ba rất rõ ràng, đã có người dám khiêu khích Trấm Vũ Thiên Dạ lợi hại nhất của Vương gia, vậy thì Vương gia sẽ mượn cơ hội này chụp chết hắn!
Ít nhất, phải chụp cho cái tên tiểu tử đáng giận kia chết, khiến cho thanh danh của hắn bị mất sạch!
Chỉ cần một khi thanh danh của Diệp Viễn bị vấy bẩn thì hắn chính là củ khoai lang nóng phỏng tay, Vạn Bảo Lâu tuyệt đối không dám để hắn ở lại.
Chỉ cần không có Vạn Bảo Lâu che chở, Vương gia muốn hành hạ Diệp Viễn như thế nào thì cũng đều tùy ý rồi.
Ngày đó làm nhục Diệp Viễn không thành, lại bị Diệp Viễn làm nhục quá mức khiến cho Vương Lăng Ba làm như thế nào cũng nuốt không trôi khẩu khí này.
Không chơi đùa Diệp Viễn đến chết thì hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Một tên phế vật mà cũng dám phân cao thấp với một người bá chủ một vùng như hắn, thật sự là không biết chữ chết viết như thế nào!
“Cái bà mập kia thật sự là buồn nôn, một thân đầy mỡ làm cho mặt đất gần như bị lún rồi!”
“Còn không phải sao? Lớn lên xấu xí còn chưa tính, tâm địa lại ác độc vô cùng, rõ ràng là hạ Trấm Vũ Thiên Dạ lên người con kế của mình!”
“Đúng vậy, vậy mà hôm nay lại còn la lối gì kia? Chẳng lẽ những lời đồn đãi trước kia là không đúng?”
“Nhưng mà, Vạn Bảo Lâu thật sự có bản lĩnh giải Trấm Vũ Thiên Dạ sao? Khoác lác cũng hơi lớn rồi, nếu làm không được thì cũng khó mà yên ổn!”
“Hừ, Trấm Vũ Thiên Dạ có thể nói là đệ nhất độc của Khôi Sơn Thành, trừ phi là Giải Độc Đan thần phẩm, nếu không thì không còn thuốc nào có thể chữa được! Lần này khách khanh luyện dược sư mà Vạn Bảo Lâu mới chiêu mộ kia bị úp một cái sọt lớn rồi, chỉ sợ thời gian này sống cũng không được khá giả đi?”
“Ai nói không phải đâu! Nhưng mà, ta nghe nói cái khách khanh luyện dược sư này là một phế nhân, vậy mà lại dám mở miệng nói ẩu nói tả, nói rằng muốn giải Trấm Vũ Thiên Dạ, đây không phải là đưa mặt ra cho người ta đánh hay sao?”
...
Trải qua việc khuấy động của Vương gia, chuyện Vạn Bảo Lâu khiêu chiến Trấm Vũ Thiên Dạ đã trở thành chủ đề hàng đầu.
Chẳng những không có người coi trọng Vạn Bảo Lâu, thậm chí còn có không ít người tỏ ra khinh thường Diệp Viễn không thôi, bọn họ đều cảm thấy thuần túy là Diệp Viễn đang gây chuyện, mang lại cho Vạn Bảo Lâu một cái phiền toái lớn.
Chuyện này xử lý không tốt thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với Vạn Bảo Lâu.
Lúc này, cuối cùng Tô chưởng quỹ cũng đi ra.
Chứng kiến diễn xuất tài tình kia của Vương Phiên Nhiên thì trong nội tâm âm thầm thoải mái không thôi.
“Hừ, ngay cả bọn ta đều không cho rằng Diệp Viễn có thể luyện chế ra Giải Độc Đan tuyệt phẩm, chỉ sợ Vương Lăng Ba nằm mơ cũng không nghĩ ra đi? Nếu như chuyện này bọn hắn không truyền ra bên ngoài thì thôi, hiện tại khiến cho mọi người đều biết. Đây chẳng khác nào chính là tự đào hố cho mình nhảy! Một lát nữa, nhất định biểu cảm trên mặt bà béo này rất đặc sắc!” Trong lòng Tô chưởng quỹ cười lạnh nói.
m thầm thoải mái thì thoải mái, nhưng Tô chưởng quỹ cũng là người cực kỳ kín đáo, làm sao có thể biểu hiện ra ngoài?
Dương Duệ lệnh cho hắn phong tỏa tin tức chính là vì đem lợi ích của Vạn Bảo Lâu tăng lên đến mức cao nhất, sau đó hung hăng đánh một cái vào mặt Vương gia, thuận tiện đẩy danh tiếng Đại dược sư đan đạo của Diệp Viễn ra ngoài!
Như vậy, tình cảnh của Vạn Bảo Lâu tại Khôi Sơn Thành sẽ thay đổi rất nhiều.
Về phần trò khôi hài của bà mập Vương Phiên Nhiên này thì Tô chưởng quỹ chỉ cười lạnh trong lòng.
“Đây chính là địa bàn của Vạn Bảo Lâu, không cho phép một nữ phụ như ngươi đến đây giương oai! Thức thời thì mau mau rời đi! Nếu không, chớ trách Vạn Bảo Lâu chúng ta không khách khí!” Tô chưởng quỹ trầm giọng nói.
Nhìn thấy bộ dạng này của Tô chưởng quỹ, trong nội tâm Vương Phiên Nhiên càng đắc ý không thôi, cười khẩy nói: “Tô Lâm Phố, nhiều ánh mắt đang nhìn như vậy! Ta cũng không tin một cái Vạn Bảo Lâu to lớn như các ngươi lại dám khi dễ một phụ nhân như ta!”
Tô chưởng quỹ nhướng mày, trầm giọng nói: “Vương Phiên Nhiên, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Ngươi như vậy không sợ làm mất hết mặt mũi của phu quân ngươi hay sao?”
Vương Phiên Nhiên cười lạnh nói: “Hừ, khách khanh luyện dược sư nhà các ngươi mang theo La Kiếm mạnh mẽ xông vào Lương gia, cướp đi Uyển Như nhà ta, làm phu quân và Nhị thúc của ta trọng thương, thật sự khinh người quá đáng! Uyển Như đáng thương nhà ta ơi, ngươi chết thật oan uổng!”
Tô chưởng quỹ không vui nói: “Cố tình gây sự! Uyển Như cô nương là ân nhân cứu mạng của Diệp Viễn, hắn xâm nhập vào Lương gia ngươi cứu người, đó là chuyện đương nhiên, tại sao lại nói là bắt cóc? Ngược lại, các ngươi lại tự hạ độc Trấm Vũ Thiên Dạ lên người con kế của mình, quả nhiên là độc như rắn rết!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!