Hô Diên Dũng hít sâu một hơi nói: “Trận pháp trên cửu Thiên Lộ là gặp mạnh thì mạnh, chẳng lẽ nói phán định của Cửu Thiên Lộ đối với Diệp Viễn, đã vượt qua cả Mạc Vân Thiên? Nhưng hắn mới là Nguyên Khí cảnh tầng chín cơ mà!”
“Mặc dù hắn mới Nguyên Khí cảnh tầng chín, nhưng Mạc Vân Thiên cũng không có lĩnh ngộ Tâm Lặng Như Nước. Nghe nói tại ải thứ hai tên kia đã rất chật vật, không có nhẹ nhàng tự nhiên như Diệp Viễn.”
“Cũng chỉ có thế giải thích như vậy, chỉ mong Diệp Viễn đừng gặp phải chuyện xấu.”
Mặc cho bọn hắn suy đoán thế nào, cũng sẽ không đoán được trận pháp này có uy lực như vậy là do Diệp Viễn tự mình yêu cầu.
Để người thủ quan toàn lực phát động trận pháp, Diệp Viễn chỉ sợ là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.
Dưới núi, có không ít học viên đều bị sự cường bạo của kiếm ý bức lui, vốn là quảng trường đông đúc, lúc này lại phân ra thành mấy mảng.
Hàng trước nhất trên căn bản đều là học viên Linh Dịch cảnh, bọn họ còn có thể ngăn cản kiếm ý ăn mòn.
Phía sau bọn họ có một khoảng đất trống lớn, phía ngoài đất trống chính là những học viên thực lực bình thường, bẽn ngoài nữa thì là những học viên thực lực không tốt.
Diệp Viễn thân ở trung tâm phong bạo, lại đối với kiếm ý cuồng bạo này không tỏ ra khó chịu chút nào. Hai tay hắn chắp ở sau lưng, kiếm ý nhấc lẻn cuồng phong quất vào quần áo của hắn kêu “phần phật”, mà Diệp Viễn vẫn đứng bất động như cây tùng. Nhưng mà lúc này khí chất của Diệp Viễn lại bất đồng so với bình thường, cả người hắn phảng phất biến thành một thanh lợi kiếm, hô ứng cùng những kiếm ý cuồng bạo kia! “Hả? Ngươi thế mà có kiếm ý của mình!”
Lô Ngạn thấy vậy thất kinh, thanh âm từ trong hư không truyền tới.
“Vãn bối may mắn, lĩnh ngộ một chút kiếm ý, kém xa so với kiếm ý của u Vô Nhai tiền bối, chỉ có thể cố gắng tự vệ mà thôi.”
Diệp Viễn chẳng qua là khiêm tốn một phen, Lạc Hoa Phiêu Linh Kiếm của hắn làm sao có thể chênh lệch so với của u Vô Nhai?
Chẳng qua là cảnh giới lúc này của Diệp Viễn không cao, chính hắn cũng cố ý thu liềm kiếm ý, vì bảo vệ toàn thân mới lộ ra chứ chẳng phải cố tình khoe khoang.
Nhưng nếu bàn về cảnh giới của kiếm ý, U Vô Nhai lúc ấy chỉ là cao thủ ở hạ giới mà thôi, làm sao có thể đánh đồng với Diệp Viễn?
Phải biết, khi Diệp Viễn sáng chế ra Lạc Hoa Phiêu Linh Kiếm, ngay cả Cực Kiếm Thần Vương cũng khen không dứt miệng đấy!
Lô Ngạn không nhìn ra thật giả, tưởng rằng kiếm ý của Diệp Viễn đúng là không mạnh, nhưng mức độ yêu nghiệt của Diệp Viễn vẫn khiến hắn phải khiếp sợ. Không trách Diệp Viễn dám phách lối để hắn mở hết trận pháp, hóa ra đối phương đã tự lĩnh ngộ kiếm ý!
“Được, đã như vậy, ngươi cũng nên cẩn thận! Ta phát động công kích đây!”
Thanh âm của Lô Ngạn truyền tới.
Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Tiền bối cứ việc buông tay đánh hết sức.”
Nói xong, Diệp Viễn đạp bước đi đến giữa kiếm ảnh đầy trời.
Một bước, hai bước, ba bước…
Diệp Viễn một mạch đi về phía trước ba mươi hai bước, kiếm ảnh màu xanh đầy trời từ đầu đến cuối không có hạ xuống, nhưng là càng để lâu càng nhiều.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!