Tại phủ đệ của Vương gia, Vương Lăng Ba tỏ rõ vẻ buồn bực.
Hắn không ngờ Tứ trưởng lão tự mình ra tay cũng không thể giết chết Diệp Viễn!
Hắn quá rõ thực lực của Tứ trưởng lão.
Tuy rằng La Kiếm được xưng là đệ nhất kiếm khách của Vạn Bảo Lâu, thế nhưng căn bản không đáng chú ý ở trước mặt của Tứ trưởng lão.
Nhưng mà, Tứ trưởng lão đã bị thất thủ rồi!
Nếu như không đợi được hai người kia thì cũng không sao, nhưng mà đằng này Tứ trưởng lão lại đưa tin về gia tộc để cầu viện, vậy đã nói rõ lên rằng chắc chắn bọn họ đã từng giao thủ qua.
Kết quả là để hai người kia chạy thoát!
Có lẽ chuyện này vô cùng vướng tay vướng chân, nếu không phải vậy thì Tứ trưởng lão tuyệt đối sẽ không cầu viện với gia tộc.
Chỉ là Vương Lăng Ba làm thế nào cũng không nghĩ ra, một tên La Kiếm cộng với tên Diệp Viễn kia có cái gì có thể khiến cho Tứ trưởng lão khó giải quyết đến như vậy.
“Lăng Ba, ngươi tìm hai lão già bọn ta đến đây có chuyện gì?”
Một ông lão gầy gò đi vào, đó là Nhị trưởng lão của Vương gia, Vương Dục Đào.
Phía sau hắn còn có một người, chính là Tam trưởng lão của Vương gia, Vương Dục Mân.
Hai người này đều là cao thủ Động Huyền đại viên mãn, thực lực còn mạnh hơn Vương Dục Kiền một bậc.
Vương Lăng Ba vừa nhìn thấy hai người, lập tức không chờ được nữa mà nói hết một lượt chuyện của Diệp Viễn.
“Hai vị thúc phụ, nếu như cứ mặc kệ để người này tiếp tục trưởng thành, ta sợ rằng Vương gia rất khó đặt chân tại Côi Sơn Thành. Kính xin hai vị thúc phụ ra tay, cần phải giết chết người này tại Âm Phong Quật.” Sắc mặt Vương Lăng Ba ngưng trọng nói.
Nghe đầu đuôi sự tình, sắc mặt Vương Dục Đào cũng ngưng trọng nói: “Tuy rằng Côi Sơn Thành chúng ta thuộc quyền sở hữu của Phù Phong Thiên Đế, thế nhưng danh tiếng của Vạn Bảo Thiên Đế quá lớn, chúng ta có thể chèn ép Vạn Bảo Lâu tranh thủ lợi ích lớn nhất, thế nhưng không thể thật sự lật mặt với bọn họ.
Nhưng mà tên Diệp Viễn này, xác thực không thể giữ lại! Lần này là thời cơ tốt nhất để giết hắn.”
Vương Lăng Ba gật đầu nói: “Ta cũng cho là như thế! Một khi hắn trở lại Côi Sơn Thành, hoặc để cho Dương Duệ biết chuyện này thì chúng ta sẽ không còn cách nào để động thủ nữa rồi!”
Vương Dục Đào nói: “Lão tam, chúng ta đành phải khổ cực một chuyến, giúp Vương gia gạt bỏ tên gia hỏa vướng tay vướng chân này đi!”
“Ta nghe theo Nhị ca.” Vương Dục Mân không nhiều lời, lời ít mà ý nhiều.
...
“Haiz, đã chết chưa, chưa chết thì ngồi dậy ta xem một chút!”
Nhìn thấy La Kiếm mở hai mắt ra, trong lòng Diệp Viễn như thả xuống một tảng đá lớn.
Trải qua sinh tử, Diệp Viễn cũng buông lỏng đề phòng với La Kiếm, lúc nói chuyện cũng tùy ý hơn rất nhiều.
Hắn biết La Kiếm đã không còn gì đáng lo, cho nên mới nói như thế.
Lúc này, thời gian cách với lúc ra khỏi thành đã qua một tháng.
Vì để trị liệu thương thế cho La Kiếm mà Diệp Viễn đã tiêu tốn giá cả to lớn.
Hắn luyện chế đan dược Thần phẩm chữa trị vết thương đã tiêu hao bảy tám phần.
Thần Đan chữa thương cấp một hạ phẩm đối với thương thế của La Kiếm chỉ tốt lên một chút.
Vì lẽ đó mà Diệp Viễn không thể làm gì khác hơn là dùng số lượng để bù đắp.
Cũng may trên người Diệp Viễn đều là đan dược Thần phẩm, dược hiệu vô cùng mạnh, lúc này mới cứu được mạng của La Kiếm.
Đổi lại là người khác thì thương thế nặng như vậy chắc chắn phải chết.
La Kiếm cắn răng, cố gắng chống đỡ ngồi dậy, nhìn về phía Diệp Viễn, lộ vẻ kinh ngạc không thôi.
“Là ngươi cứu ta?”
Diệp Viễn cười nói: “Nơi này còn có những người khác sao?”
“Nhưng mà thương thế của ta...”
La Kiếm rất rõ thương thế của mình, lúc đó, thời điểm hắn cùng Vương Dục Kiền lưỡng bại câu thương cũng đã ôm tâm lý phải chết.
Hắn muốn lấy cái chết để đánh đổi cho việc Vương Dục Kiền bị trọng thương, tạo cho Diệp Viễn một cơ hội đào tẩu.
Diệp Viễn vung vung tay, nửa đùa nửa thật nói: “Ngươi và ta trong lúc đó, hẳn là không có loại giao tình đánh đổi sinh mệnh như vậy đi? Ngươi cứ vậy mà đồng quy vu tận một cách ngu xuẩn với người ta hay sao?”
La Kiếm nói: “Ta nợ lâu chủ một cái mạng, hắn bảo ta không tiếc bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ ngươi. Ta chết rồi thì trả lại cái mạng này cho hắn!”
Diệp Viễn cười ha ha nói: “Mạng của ngươi không đáng giá đến vậy sao? Hiện tại chết cũng chết rồi, mạng của ngươi, ta giúp ngươi trả lại hắn!”
La Kiếm cứng lại, mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào.
Lần này, hắn xác thực là đi một vòng trở lại từ trong quỷ môn quan, lời này của Diệp Viễn cũng không có ý xấu, chỉ là nghe có chút là lạ.
“Ha ha, chỉ đùa một chút thôi, đừng nghĩ nhiều như thế. Thương thế của ngươi cũng tạm ổn rồi, vẫn cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn, nhưng mà chúng ta đã làm lỡ quá nhiều thời gian, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đi tiếp.” Diệp Viễn vỗ vỗ bả vai hắn cười nói.
Diệp Viễn biết tên này chính là một kẻ cổ hủ, ba sào đánh không ra một cái rắm, không có gì thú vị.
Nhưng mà tên này xác thực đầy nghĩa khí, chỉ vì một cái ân tình năm đó mà không tiếc tính mạng của chính mình.
Người như thế, đáng để kết giao.
La Kiếm cau mày nói: “Ngươi cứu ta, vậy tên Vương Dục Kiền kia thế nào rồi?”
Diệp Viễn suy nghĩ một chút, nói: “Hắn bị thương cũng không nhẹ, nhưng mà muốn khôi phục thực lực, chung quy cũng phải cần hơn nửa tháng. Lúc này, nói không chừng cũng đã ở trên đường đến Âm Phong Quật chờ chặn đánh chúng ta.”
Ánh mắt La Kiếm ngưng lại, bén nhạy bắt lấy một vài tin tức trong lời nói của Diệp Viễn.
Hắn biết uy lực một chiêu kiếm kia của mình tuy lợi hại, thế nhưng tuyệt đối không nguy hiểm đến tính mạng.
Tĩnh dưỡng mấy ngày, trên căn bản đã có thể khỏi hẳn.
Nhưng mà Diệp Viễn lại nói, cần đại khái khoảng thời gian nửa tháng để tĩnh dưỡng!
Chẳng lẽ nói, một chiêu kiếm kia của mình đã đâm trúng chỗ yếu hại?
Hay là nói... chính là do Diệp Viễn tạo thành?
Quay đầu lại suy nghĩ một chút, mình bị mắc ở trên trường thương, nếu như Diệp Viễn không động thủ thì tuyệt đối không thể cứu được mình.
La Kiếm bị phán đoán của chính hắn làm cho sợ hết hồn!
Cho dù Vương Dục Kiền bị chính mình làm cho trọng thương thì cũng tuyệt đối không phải người như Diệp Viễn có thể thương tổn được.
Nhưng mà, chuyện gì thế này?
Một tên Động Huyền sơ kỳ có thể thương tổn được Động Huyền đại viên mãn?
Trong nháy mắt La Kiếm cảm giác mình có chút ngổn ngang.
“Này, đang nghĩ gì thế?” Diệp Viễn vỗ La Kiếm đang sửng sờ, nói.
La Kiếm bỗng nhiên giật mình đáp: “Vật cưỡi của chúng ta đã bị Vương Dục Kiền đánh chết, làm sao đi tiếp bây giờ?”
Diệp Viễn cười nói: “Cái này thì dễ thôi, ngươi ở đây chờ ta, ta đi một chút sẽ trở lại!”
Thân hình Diệp Viễn nhanh chóng động một cái, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của La Kiếm.
Qua khoảng nửa canh giờ, La Kiếm bỗng nhiên cả kinh, phương xa bụi bặm tung bay, hai đạo khí tức mạnh mẽ đang chạy về phía bên này.
Hai đạo khí tức này là khí tức của Thần thú!
La Kiếm đã sớm phát hiện ra, nơi này tiếp giáp với Vạn Thú Sâm Lâm, có Thần thú chạy qua cũng vô cùng bình thường.
Với trạng thái của hắn bây giờ không cách nào đối phó được Thần thú.
La Kiếm đang muốn chạy đi, nhưng bỗng nhiên hắn phát hiện, có một người đang cưỡi trên một trong hai con Thần thú!
Diệp Viễn!
Cái tên này, chỉ dùng nửa canh giờ thì đã thuần phục được hai con Thần thú?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!