“Chuyện... chuyện gì thế này?”
Vẻ mặt Vương Dục Kiền tràn đầy khó hiểu, không biết Phân Quang Nghi đang tốt đẹp vì sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Vương Dục Đào biến sắc, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Âm Phong Quật.
“Đáng chết! Nhất định là do tên tiểu tử vừa rồi, chúng ta đã bị hắn lừa!”
Vương Dục Đào phản ứng rất nhanh, tức giận đến mức nện ngực giậm chân.
Nhưng mà, đã muộn rồi!
Lúc này Diệp Viễn đã sớm không còn bóng dáng.
Bên trong Âm Phong Quật, bốn phương thông suốt, muốn bắt được Diệp Viễn quá khó.
“Nhị ca, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Vương Dục Kiền còn chưa kịp phản ứng lại, hỏi.
Sắc mặt Vương Dục Đào chìm xuống nói: “Nếu như ta đoán không sai, khẳng định Phân Quang Nghi này là do tên tiểu tử đi vào lúc trước làm hỏng! Tên tiểu tử kia, chắc chắn chính là Diệp Viễn sau khi dịch dung!”
Vương Dục Kiền sững sờ, nói: “Điều này không thể nào? Thời điểm Phân Quang Nghi kiểm tra hắn, rõ ràng là ánh sáng xanh lục mà.”
Vương Dục Đào liếc mắt nhìn hắn, nói: “Còn Phân Quang Nghi gì nữa? Cái Phân Quang Nghi này đặt trước mặt tên tiểu tử kia cũng chỉ là trò cười! Không biết tiểu tử kia dùng thủ đoạn gì mà phá hỏng Phân Quang Nghi rồi, đây là hắn đang khiêu khích chúng ta đây mà!”
Vương Dục Đào tức đến xanh mét cả mặt mày, hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Viễn.
Cái tên này không chỉ đi vào trong ngay dưới mí mắt của bọn họ, mà còn làm hỏng cả Huyền Thần khí của Vương gia.
Tuy rằng nơi này là Thông Thiên Giới, thế nhưng Huyền Thần khí cũng tuyệt đối không phải là mặt hàng rách rưới.
Cường giả Thần Cảnh bình thường căn bản là không có Thần khí.
Một cái Huyền Thần khí thông thường, ít nhất cũng có giá trị mấy trăm ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm!
Mà cái Phân Quang Nghi này thuộc về loại Huyền Thần khí phụ trợ, giá cả càng cao ngất ngưởng, gần cả trăm vạn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm!
Nghe thấy Vương Dục Đào nói như thế, cuối cùng Vương Dục Kiền cũng phục hồi lại tinh thần.
Suy nghĩ một chút, hiển nhiên khả năng này là lớn nhất!
“Nhị ca, ý huynh là tiểu tử kia cố ý làm hỏng Phân Quang Nghi để khiêu khích chúng ta?”
“Không phải vậy thì rõ ràng hắn có thể lặng yên đi vào không một tiếng động, cần gì phải nhất quyết làm hỏng Phân Quang Nghi! Rõ ràng là hắn đang nói cho chúng ta biết hắn đã đi vào, có bản lĩnh các ngươi tới bắt ta! Đây không phải đang khiêu khích chúng ta thì là cái gì?” Vương Dục Đào cả giận nói.
Tức giận thì tức giận, nhưng trong lòng Vương Dục Đào cũng giật mình không thôi.
Phân Quang Nghi không phải ai cũng đều có thể làm hỏng!
Để cho một tên cường giả Khuy Thiên Thần Cảnh đến đây thì hắn cũng cách nào đi vào một cách không một tiếng động như vậy được, còn làm hỏng cả Phân Quang Nghi.
Hơn nữa làm hỏng thì làm hỏng đi, đằng này còn khiến cho Phân Quang Nghi biến ảo các loại màu sắc.
Nếu như không phải một lần tiến đến bảy người thì hôm nay bọn họ làm sai một bước thì sẽ nháo một cái nhầm lẫn lớn.
“Chuyện này... Nhị ca, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Vương Dục Kiền cũng không biết phải làm thế nào.
Hắn phát hiện, thủ đoạn của Diệp Viễn tầng tầng lớp lớp, quả thực giống như một con nhím khiến cho bọn họ không thể ngoạm ăn.
Phán đoán ban đầu của Vương gia về Diệp Viễn chính là thiên phú luyện đan của hắn cực kỳ cao, lại không nghĩ rằng võ đạo của hắn cũng có thiên phú đáng sợ như thế.
Hơn nữa, còn có liên quan sâu sắc với Yêu tộc.
Đối thủ như vậy, thật sự làm cho bọn họ đau đầu tới cực điểm.
Mắt hổ của Vương Dục Đào quét qua, trừng mắt với “m Phong Thất Kiệt”, quát: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không cút đi cho ta?”
Đoàn người Thường Lượng như được đại xá, chạy nhanh như một làn khói.
Thường Lượng này cũng là cường giả Động Huyền trung kỳ, thực lực không tầm thường.
Nhưng ở trước mặt Vương Dục Đào thì căn bản không đáng chú ý đến, làm sao dám trêu chọc đối phương.
“Đại ca, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Trên đường, một tên huynh đệ hỏi Thường Lượng.
Thường Lượng thấy đi đã xa, mới nhỏ giọng nói: “Không biết Vương gia đang bắt người nào, nhưng không biết làm sao lại bị người ta qua mặt. Không chỉ qua mặt mà còn làm hỏng cả Phân Quang Nghi của bọn họ! Ngươi nói, bọn họ có thể không tức giận hay sao?”
Mọi người nghe xong thì líu lưỡi một trận.
“Đại ca, làm sao huynh biết là người của Vương gia?”
Thường Lượng nói: “Hừ, năm đó gặp mặt Vương Dục Đào không chỉ một lần, nhưng mà chúng ta là tiểu nhân vật, hắn không nhớ rõ ta mà thôi.”
“Ai da, Vương gia bày ra trận thế lớn như vậy, ngay cả Phân Quang Nghi cũng lấy ra sử dụng, không biết là đang bắt ai?”
Trong con ngươi Thường Lượng lóe qua một vệt tinh quang, cười lạnh nói: “Khà khà, còn có thể bắt ai? Nếu ta đoán không lầm, chỉ sợ là vị tân khách khanh luyện dược sư của Vạn Bảo Lâu! Có thể khiến cho Vương gia làm to chuyện như vậy, cũng chỉ có hắn. Thật không biết, đến cùng tên khách khanh luyện dược sư này có lai lịch gì, không chỉ luyện dược thuật thiên hạ vô song mà còn có thể làm hỏng Phân Quang Nghi một cách thần không biết quỷ không hay! Thật là không tầm thường chút nào!”
Thì ra Thường Lượng đã biết rõ ràng rồi nhưng vẫn giả bộ hồ đồ, hắn đã sớm biết đối phương là người của Vương gia, thậm chí còn đoán được bọn họ là tới bắt Diệp Viễn.
Loại võ giả ở tầng dưới chót như vậy, thật sự là khôn khéo hơn so với người bình thường rất nhiều.
Nếu như trước đó vạch trần bộ mặt thật của Vương gia, chỉ sợ bọn họ cũng không có cách nào sống sót để rời đi.
Nhưng mà lúc này, Thường Lượng tràn ngập bội phục đối người chưa từng gặp mặt như Diệp Viễn.
Có thể đùa bỡn toàn bộ người của Vương gia trong lòng bàn tay, sợ rằng cũng chỉ có hắn làm được mà thôi.
Dương Duệ của Vạn Bảo Lâu đấu với Vương gia lâu như vậy cũng không chiếm được nửa điểm lợi lộc.
“Nhưng mà nói thật, Thần Nguyên Đan tên luyện dược sư kia luyện chế ra, phẩm chất không thể không nói rằng tốt hơn Vương gia rất nhiều!” Lại một tên huynh đệ khác nói.
Thường Lượng gật đầu: “Lần trước ta cũng dựa vào quan hệ mua được mấy viên, phẩm chất xác thực là thượng thừa! Nếu như không phải như vậy thì Vương gia cũng sẽ không làm to chuyện đến thế. Nếu như ta là Vương Lăng Ba thì ta cũng phải trừ diệt mới yên tâm!”
Thấy đoàn người Thường Lượng đã đi xa, Vương Dục Đào mới lạnh lùng nói: “Dục Kiền, lập tức thông báo cho Dục Mân, bảo hắn đến Âm Phong Quật! Hắn ở bên ngoài bảo vệ, chúng ta... toàn bộ đi vào! Không phải tên nhãi con kia khiêu khích chúng ta sao, vậy thì lão phu sẽ để hắn nhìn một chút việc trả giá khi khiêu khích Vương gia là như thế nào! Hừ!”
Tiến vào Âm Phong Quật, Diệp Viễn lập tức cảm thấy từng trận âm phong truyền ra từ hang động phía xa khiến hắn không nhịn được mà rùng mình một cái.
Hắn lập tức vận chuyển lực lượng huyết thống, trong nháy mắt ngăn chặn cỗ âm phong này ở bên ngoài.
Khí huyết của Long tộc vô cùng mạnh mẽ, âm phong bình thường muốn ăn mòn Diệp Viễn thật sự là làm không nổi.
Phạm vi bên ngoài có không ít võ giả nhân loại ra ra vào vào.
Nhưng càng đi vào bên trong, người càng ít đi.
Bỗng nhiên, một giọng nói gào thét thảm thiết, một tên ác linh từ khúc quanh giết ra, cắn xé về phía Diệp Viễn.
Ác linh cắn xé là nhằm vào thần hồn, rất khó để phòng ngự.
Người mới tiến vào Âm Phong Quật, nếu như không có người lão luyện dẫn vào thì rất dễ tiêu đời.
Nhưng mà Diệp Viễn nhìn thấy ác linh kia thì lại vô cùng phấn chấn, ánh mắt xanh lè kia giống như con sói lớn đang cực kỳ đói bụng.
“Ha ha, đến rất đúng lúc! Bổn thiếu gia ta... đã khát khao khó mà nhịn nổi rồi!” Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, tiến lên nghênh tiếp.
“Chi...”
Diệp Viễn thò ra một trảo quỷ dị, trực tiếp nắm ác linh kia ở trong tay giống như đánh xà bảy tấc vậy.
Con ác linh kia chỉ kịp hét thảm một tiếng, lập tức bị Diệp Viễn chế phục.