Muốn đạt tới Thần Cảnh thì Huyền Khí rót thể là một bước không thể nào thiếu được!
Nhưng mà, Huyền Khí đã sớm biến mất không còn tung tích ở Thần Vực nữa.
Cho dù Nghịch Đạo Đan của Diệp Viễn thật sự có hiệu quả nghịch thiên thì nếu không có Huyền Khí rót thể, cuối cùng cũng chỉ là phí công.
Cho nên, hai người Phương Thiên đều nhìn Diệp Viễn với vẻ mặt khó coi.
Theo bọn họ thấy, Diệp Viễn nên lợi dụng thời gian quý giá này để tu hành, cảm ngộ pháp tắc thần đạo mới là con đường đúng đắn nhất.
Nhưng mà Diệp Viễn hiển nhiên lại không thấy như vậy.
“Hai vị tiền bối, Ca Nặc sẽ không cho chúng ta nhiều thời gian như vậy! Huống hồ, muốn giết chết Ca Nặc thì ít nhất cảm ngộ của ta phải đến Quy Khư Thần Cảnh! Nhưng mà cho dù lĩnh ngộ Quy Khư Thần Cảnh rồi thì ta cũng không có nắm chắc là sẽ giết chết được Ca Nặc. Cho nên, Thần Vẫn Sơn Mạch là lựa chọn duy nhất của ta!” Diệp Viễn lạnh nhạt nói.
Hắn đã hạ quyết tâm, bất luận là hai người bọn họ có khuyên như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không thay đổi.
Hơn nữa, Diệp Viễn cảm thấy phán đoán của mình không có sai.
Hắn đã suýt đánh chết được Nguyệt Cơ, hoàn toàn là vì Nguyệt Cơ vô cùng suy yếu.
Thế nhưng thực lực của Ca Nặc đã cách với khôi phục lại đỉnh phong không còn xa nữa!
Cho dù hắn sẽ phải chịu rất nhiều hạn chế thì vẫn là tồn tại mạnh nhất Thần Vực như cũ.
Chỉ sợ Diệp Viễn cảm ngộ pháp tắc thần đạo đến Quy Khư Thần Cảnh thì cũng rất khó giết chết hắn.
Muốn đối phó với Ca Nặc chỉ có một con đường để lựa chọn.
Đó chính là… đột phá Thần Cảnh!
Đúng lúc này, Long tộc cho người đến báo, Linh Chá Thần Vương tới bái phỏng.
Đằng Quân đã mang đến cho bọn họ một tin bất ngờ, rốt cuộc Ma kiếp đã bạo phát!
Chỉ là sự cường đại của Ma tộc đã khiến cho mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn.
Ngoại trừ Dược Vương Điện ra thì bảy đại siêu cấp Thánh Địa khác, chỉ trong thoáng chốc đã có bốn cái bị rơi vào tay giặc!
Bốn đại siêu cấp Thánh Địa này chỉ trong vòng vài ngày thì đã trở thành lãnh địa của Ma tộc.
Thiên Kiếm Tông từ lâu chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, Thánh Thành thì cho đến bây giờ vẫn chưa có một điểm động tĩnh gì. Bây giờ, chỉ còn lại duy nhất một đại siêu cấp Thánh Địa mà thôi.
Siêu cấp Thánh Địa còn lại hiển nhiên cũng đã lung lay sắp đổ, làm sao có thể ngăn cản nổi thiết kỵ của Ma tộc?
Vì vậy, gần như là một phần ba lãnh địa của Thần Vực đã biến thành khu vực Ma tộc chiếm lĩnh.
Nghe được tin tức này, tất cả mọi người đều vô cùng chấn động.
Ca Nặc đã sớm chôn xuống rất nhiều quân cờ cũng chỉ vì một ngày hôm nay.
Cho nên hôm nay, một khi đã bộc phát thì đã khiến cho tất cả mọi người đều kinh sợ.
Tám đại siêu cấp Thánh Địa này có lẽ cũng đã nghe thấy một vài điều về Ma tộc.
Thế nhưng, căn bản là bọn hắn cũng không thèm để ở trong lòng!
Thẳng cho tới hôm nay, Ma kiếp bộc phát thì lập tức với xu thế sét đánh không kịp bưng tai lấy đi hơn phân nửa Thần Vực.
Tuy rằng Thần Vực còn có rất nhiều thế lực ẩn núp, nhưng cốt lõi vẫn là lấy tám đại Thánh Địa làm chủ.
Nhưng hôm nay, tám đại Thánh Địa gần như toàn bộ bị rơi vào tay giặc, thoáng một cái đã khiến cho tất cả võ giả của Thần Vực hoang mang.
Phương Thiên thở dài nói: “Haiz, xem ra mấy ngàn năm giao phong này, lão phu đã thất bại hoàn toàn! Không nghĩ tới, Ca Nặc có thể âm thầm phát triển thế lực đến tình trạng như thế này rồi.”
Diệp Viễn an ủi nói: "Việc này không phải do tiền bối, nếu như không phải tiền bối chấn nhiếp hắn mấy ngàn năm thì căn bản Ca Nặc sẽ không cần phải che che lấp lấp như thế mà đã bạo phát Ma kiếp từ vài ngàn năm trước. Có một số việc, không có cách nào thay đổi được. Hôm nay việc nên làm là tính kế tìm cách ngăn cản cuộc tiến công của Ma tộc chứ không phải tự trách bản thân mình.”
Phương Thiên sớm đã là nỏ mạnh hết đà, rất nhiều chuyện hắn muốn làm nhưng cũng đành hữu tâm vô lực.
Chỉ dựa vào một mình Linh Chá Thần Vương thì khó có thể chèo chống được đại cục.
“Diệp Viễn nói rất đúng! Phương huynh, chuyện cho tới nước này rồi, nói những điều đó cũng không làm nên chuyện gì. Chúng ta vẫn là nên thảo luận một chút phải làm cách nào để ứng đối với cuộc tiến công của Ma tộc.” Long Đằng nói.
Phương Thiên thở dài: “Chuyện hôm nay, ta không tiện ra mặt, ta tin tưởng Ca Nặc cũng sẽ không dễ dàng lộ diện. Hắn và ta hẳn là đã ngầm hiểu lẫn nhau, trước khi không nắm chắc tuyệt đối thì sẽ yên lặng theo dõi diễn biến tiếp theo. Diệp Viễn, bây giờ ta đã quá lao tâm lao lực, chức vị môn chủ Huyền Môn đành phải giao cho ngươi rồi!”
Diệp Viễn nghe xong cười khổ nói: “Tiền bối, người thế này...”
Diệp Viễn thật sự bất đắc dĩ đối với hành vi gạt bỏ trách nhiệm này của Phương Thiên.
Với trạng thái hiện tại của Phương Thiên, hoàn toàn chính xác không thích hợp để ra mặt.
Để cho hắn đến chủ đạo trận chiến này, thật sự cũng là hữu tâm mà vô lực.
Phương Thiên cười nói: “Lão phu hiểu rõ tính toán của ngươi, thế nhưng tình huống trước mắt, nhất định phải có một người đứng ra chủ trì đại cục của Nhân tộc cùng Yêu tộc! Nếu không, hai tộc ngày càng xa cách như thế này, e rằng không bao lâu nữa thì cả cái Thần Vực này sẽ hoàn toàn rơi vào tay giặc. Nếu như Huyền Môn có người thứ hai tới tiếp quản thì ta cũng đã không tìm đến ngươi rồi.”
Diệp Viễn thở dài nói: “Được rồi, đó là việc Diệp Viễn nên làm. Chỉ là... trong lòng Đằng đại ca đừng để ý đến việc đó mới được.”
Hắn biết rõ Đằng Quân theo Phương Thiên đã lâu, vậy mà chức vị môn chủ Huyền Môn Môn, Phương Thiên lại truyền cho mình.
Về tình về lý, hắn đều nên nói một tiếng xin lỗi với Đằng Quân.
Đằng Quân cười nói: “Đằng mỗ ngu dốt, tự biết mình không có khả năng để đảm nhiệm. Chức vị môn chủ này, không phải ngươi thì không ai có thể xứng đáng hơn!”
...
Diệp Viễn cũng không hiểu rõ lắm đối với cái tổ chức Huyền Môn này.
Đương nhiên, cũng không riêng gì Diệp Viễn.
Đại đa số người ở Thần Vực, tuyệt đối chưa từng nghe nói qua có tổ chức Huyền Môn này.
Diệp Viễn chỉ biết, người có được lệnh bài Huyền cấp thì có địa vị rất cao.
Nhưng khi Diệp Viễn nhìn thấy năm người trước mắt, lập tức trợn tròn mắt.
Linh Chá Thần Vương, Hồn Võ Thần Vương, Thiên Thư Thần Vương, Vô Cự Thần Vương, Huyền Phong Thần Vương!
Năm người này lại là năm đại Huyền Chủ của Huyền Môn!
Trong Thập Đại Thần Vương mà đã có một nửa là người của Phương Thiên!
Thực lực bực này, có thể nói là gần như chiếm được một nửa giang sơn của Thần Vực rồi.
Ngay cả Diệp Viễn cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày năm Đại Thần Vương này trở thành thủ hạ của mình.
Ngoại trừ năm Đại Thần Vương ra, thế lực Huyền Môn còn khổng lồ hơn trong tưởng tượng của Diệp Viễn nhiều.
Phương Thiên bồi dưỡng cường giả Hư Huyền đỉnh phong cũng có hơn mấy chục vị.
Về phần Hư Huyền sơ kỳ cùng cao thủ cảnh giới Thần Vương thì càng nhiều không kể xiết.
Mặc dù số lượng này vẫn còn kém Ma tộc quá xa, nhưng cũng đã đủ làm cho Diệp Viễn cảm thấy ngoài ý muốn rồi.
Xem ra Phương Thiên cũng đã chuẩn bị rất nhiều cho ngày hôm nay.
Chỉ là, Phương Thiên đã bỏ ra mấy ngàn năm tâm huyết để bồi dưỡng nhiều cường giả như thế.
Vậy mà hắn không thèm do dự chút nào, trực tiếp giao Huyền Môn cho mình.
Khí độ bực này, quả thật làm cho người ta khâm phục.
“Mấy người các ngươi, giấu diếm ta thật khổ!” Diệp Viễn cười khổ lắc đầu nói.
“Ha ha, nói sớm cho ngươi biết cũng chẳng ích gì, hiện tại ngươi biết cũng không muộn! Nhưng mà hiện tại, chúng ta phải gọi ngươi một tiếng Môn Chủ rồi. Chung mỗ thật sự không thể nào ngờ được tốc độ quật khởi của ngươi lại nhanh như vậy!” Hồn Võ Thần Vương, Chung Tử Trăn cười nói.
Năm người này, tất nhiên là Diệp Viễn đều biết, trong đó có quan hệ tốt nhất chính là Linh Chá Thần Vương cùng Hồn Võ Thần Vương.
Diệp Viễn cười nói: "Chuyện lần trước, còn phải đa tạ Chung huynh rồi.”
Diệp Viễn ám chỉ chuyện ở Thánh địa Xích Hà.
"Chỉ là tiện tay mà thôi.” Chung Tử Trăn thản nhiên nói.
Hàn huyên một lúc, sắc mặt Diệp Viễn ngưng trọng lại, nói: “Mấy vị lão ca, bây giờ đại kiếp Ma tộc trước mắt, Diệp Viễn sẽ kế thừa vị trí môn chủ này, về sau vẫn còn phải dựa vào chư vị lão ca nhiều. Dưới tình huống Ma kiếp bộc phát, không cách nào ngăn cản được Ma tộc, trận chiến đầu tiên này của Huyền Môn chúng ta, nhất định phải đánh cho thật đẹp!”
Muốn đạt tới Thần Cảnh thì Huyền Khí rót thể là một bước không thể nào thiếu được!
Nhưng mà, Huyền Khí đã sớm biến mất không còn tung tích ở Thần Vực nữa.
Cho dù Nghịch Đạo Đan của Diệp Viễn thật sự có hiệu quả nghịch thiên thì nếu không có Huyền Khí rót thể, cuối cùng cũng chỉ là phí công.
Cho nên, hai người Phương Thiên đều nhìn Diệp Viễn với vẻ mặt khó coi.
Theo bọn họ thấy, Diệp Viễn nên lợi dụng thời gian quý giá này để tu hành, cảm ngộ pháp tắc thần đạo mới là con đường đúng đắn nhất.
Nhưng mà Diệp Viễn hiển nhiên lại không thấy như vậy.
“Hai vị tiền bối, Ca Nặc sẽ không cho chúng ta nhiều thời gian như vậy! Huống hồ, muốn giết chết Ca Nặc thì ít nhất cảm ngộ của ta phải đến Quy Khư Thần Cảnh! Nhưng mà cho dù lĩnh ngộ Quy Khư Thần Cảnh rồi thì ta cũng không có nắm chắc là sẽ giết chết được Ca Nặc. Cho nên, Thần Vẫn Sơn Mạch là lựa chọn duy nhất của ta!” Diệp Viễn lạnh nhạt nói.
Hắn đã hạ quyết tâm, bất luận là hai người bọn họ có khuyên như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không thay đổi.
Hơn nữa, Diệp Viễn cảm thấy phán đoán của mình không có sai.
Hắn đã suýt đánh chết được Nguyệt Cơ, hoàn toàn là vì Nguyệt Cơ vô cùng suy yếu.
Thế nhưng thực lực của Ca Nặc đã cách với khôi phục lại đỉnh phong không còn xa nữa!
Cho dù hắn sẽ phải chịu rất nhiều hạn chế thì vẫn là tồn tại mạnh nhất Thần Vực như cũ.
Chỉ sợ Diệp Viễn cảm ngộ pháp tắc thần đạo đến Quy Khư Thần Cảnh thì cũng rất khó giết chết hắn.
Muốn đối phó với Ca Nặc chỉ có một con đường để lựa chọn.
Đó chính là… đột phá Thần Cảnh!
Đúng lúc này, Long tộc cho người đến báo, Linh Chá Thần Vương tới bái phỏng.
Đằng Quân đã mang đến cho bọn họ một tin bất ngờ, rốt cuộc Ma kiếp đã bạo phát!
Chỉ là sự cường đại của Ma tộc đã khiến cho mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn.
Ngoại trừ Dược Vương Điện ra thì bảy đại siêu cấp Thánh Địa khác, chỉ trong thoáng chốc đã có bốn cái bị rơi vào tay giặc!
Bốn đại siêu cấp Thánh Địa này chỉ trong vòng vài ngày thì đã trở thành lãnh địa của Ma tộc.
Thiên Kiếm Tông từ lâu chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, Thánh Thành thì cho đến bây giờ vẫn chưa có một điểm động tĩnh gì. Bây giờ, chỉ còn lại duy nhất một đại siêu cấp Thánh Địa mà thôi.
Siêu cấp Thánh Địa còn lại hiển nhiên cũng đã lung lay sắp đổ, làm sao có thể ngăn cản nổi thiết kỵ của Ma tộc?
Vì vậy, gần như là một phần ba lãnh địa của Thần Vực đã biến thành khu vực Ma tộc chiếm lĩnh.
Nghe được tin tức này, tất cả mọi người đều vô cùng chấn động.
Ca Nặc đã sớm chôn xuống rất nhiều quân cờ cũng chỉ vì một ngày hôm nay.
Cho nên hôm nay, một khi đã bộc phát thì đã khiến cho tất cả mọi người đều kinh sợ.
Tám đại siêu cấp Thánh Địa này có lẽ cũng đã nghe thấy một vài điều về Ma tộc.
Thế nhưng, căn bản là bọn hắn cũng không thèm để ở trong lòng!
Thẳng cho tới hôm nay, Ma kiếp bộc phát thì lập tức với xu thế sét đánh không kịp bưng tai lấy đi hơn phân nửa Thần Vực.
Tuy rằng Thần Vực còn có rất nhiều thế lực ẩn núp, nhưng cốt lõi vẫn là lấy tám đại Thánh Địa làm chủ.
Nhưng hôm nay, tám đại Thánh Địa gần như toàn bộ bị rơi vào tay giặc, thoáng một cái đã khiến cho tất cả võ giả của Thần Vực hoang mang.
Phương Thiên thở dài nói: “Haiz, xem ra mấy ngàn năm giao phong này, lão phu đã thất bại hoàn toàn! Không nghĩ tới, Ca Nặc có thể âm thầm phát triển thế lực đến tình trạng như thế này rồi.”
Diệp Viễn an ủi nói: "Việc này không phải do tiền bối, nếu như không phải tiền bối chấn nhiếp hắn mấy ngàn năm thì căn bản Ca Nặc sẽ không cần phải che che lấp lấp như thế mà đã bạo phát Ma kiếp từ vài ngàn năm trước. Có một số việc, không có cách nào thay đổi được. Hôm nay việc nên làm là tính kế tìm cách ngăn cản cuộc tiến công của Ma tộc chứ không phải tự trách bản thân mình.”
Phương Thiên sớm đã là nỏ mạnh hết đà, rất nhiều chuyện hắn muốn làm nhưng cũng đành hữu tâm vô lực.
Chỉ dựa vào một mình Linh Chá Thần Vương thì khó có thể chèo chống được đại cục.
“Diệp Viễn nói rất đúng! Phương huynh, chuyện cho tới nước này rồi, nói những điều đó cũng không làm nên chuyện gì. Chúng ta vẫn là nên thảo luận một chút phải làm cách nào để ứng đối với cuộc tiến công của Ma tộc.” Long Đằng nói.
Phương Thiên thở dài: “Chuyện hôm nay, ta không tiện ra mặt, ta tin tưởng Ca Nặc cũng sẽ không dễ dàng lộ diện. Hắn và ta hẳn là đã ngầm hiểu lẫn nhau, trước khi không nắm chắc tuyệt đối thì sẽ yên lặng theo dõi diễn biến tiếp theo. Diệp Viễn, bây giờ ta đã quá lao tâm lao lực, chức vị môn chủ Huyền Môn đành phải giao cho ngươi rồi!”
Diệp Viễn nghe xong cười khổ nói: “Tiền bối, người thế này...”
Diệp Viễn thật sự bất đắc dĩ đối với hành vi gạt bỏ trách nhiệm này của Phương Thiên.
Với trạng thái hiện tại của Phương Thiên, hoàn toàn chính xác không thích hợp để ra mặt.
Để cho hắn đến chủ đạo trận chiến này, thật sự cũng là hữu tâm mà vô lực.
Phương Thiên cười nói: “Lão phu hiểu rõ tính toán của ngươi, thế nhưng tình huống trước mắt, nhất định phải có một người đứng ra chủ trì đại cục của Nhân tộc cùng Yêu tộc! Nếu không, hai tộc ngày càng xa cách như thế này, e rằng không bao lâu nữa thì cả cái Thần Vực này sẽ hoàn toàn rơi vào tay giặc. Nếu như Huyền Môn có người thứ hai tới tiếp quản thì ta cũng đã không tìm đến ngươi rồi.”
Diệp Viễn thở dài nói: “Được rồi, đó là việc Diệp Viễn nên làm. Chỉ là... trong lòng Đằng đại ca đừng để ý đến việc đó mới được.”
Hắn biết rõ Đằng Quân theo Phương Thiên đã lâu, vậy mà chức vị môn chủ Huyền Môn Môn, Phương Thiên lại truyền cho mình.
Về tình về lý, hắn đều nên nói một tiếng xin lỗi với Đằng Quân.
Đằng Quân cười nói: “Đằng mỗ ngu dốt, tự biết mình không có khả năng để đảm nhiệm. Chức vị môn chủ này, không phải ngươi thì không ai có thể xứng đáng hơn!”
...
Diệp Viễn cũng không hiểu rõ lắm đối với cái tổ chức Huyền Môn này.
Đương nhiên, cũng không riêng gì Diệp Viễn.
Đại đa số người ở Thần Vực, tuyệt đối chưa từng nghe nói qua có tổ chức Huyền Môn này.
Diệp Viễn chỉ biết, người có được lệnh bài Huyền cấp thì có địa vị rất cao.
Nhưng khi Diệp Viễn nhìn thấy năm người trước mắt, lập tức trợn tròn mắt.
Linh Chá Thần Vương, Hồn Võ Thần Vương, Thiên Thư Thần Vương, Vô Cự Thần Vương, Huyền Phong Thần Vương!
Năm người này lại là năm đại Huyền Chủ của Huyền Môn!
Trong Thập Đại Thần Vương mà đã có một nửa là người của Phương Thiên!
Thực lực bực này, có thể nói là gần như chiếm được một nửa giang sơn của Thần Vực rồi.
Ngay cả Diệp Viễn cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày năm Đại Thần Vương này trở thành thủ hạ của mình.
Ngoại trừ năm Đại Thần Vương ra, thế lực Huyền Môn còn khổng lồ hơn trong tưởng tượng của Diệp Viễn nhiều.
Phương Thiên bồi dưỡng cường giả Hư Huyền đỉnh phong cũng có hơn mấy chục vị.
Về phần Hư Huyền sơ kỳ cùng cao thủ cảnh giới Thần Vương thì càng nhiều không kể xiết.
Mặc dù số lượng này vẫn còn kém Ma tộc quá xa, nhưng cũng đã đủ làm cho Diệp Viễn cảm thấy ngoài ý muốn rồi.
Xem ra Phương Thiên cũng đã chuẩn bị rất nhiều cho ngày hôm nay.
Chỉ là, Phương Thiên đã bỏ ra mấy ngàn năm tâm huyết để bồi dưỡng nhiều cường giả như thế.
Vậy mà hắn không thèm do dự chút nào, trực tiếp giao Huyền Môn cho mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!