Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

“Cái này... cái này là cái thứ quái quỷ gì vậy?”

Hàn lão đầu nhìn đạo Quỷ Ảnh kia, cảm giác như lỗ chân lông toàn thân đều sắp nổ tung rồi.

Quá nguy hiểm!

“Bất Tử Quỷ Sát! Không nghĩ tới, thật sự lại có thứ quái quỷ này! Diệp Viễn chết tiệt, nếu như rơi vào tay bổn tọa, nhất định bổn tọa sẽ không để cho ngươi chết một cách đơn giản!” Gia Cát Thanh Hư nghiến răng nghiến lợi nói.

Sắc mặt Gia Cát Thanh Hư khó coi cực kỳ, hắn không nghĩ tới, trên đời này thật sự có người có thể tu luyện thành công Bất Tử Quỷ Sát.

Thứ đồ chơi này quá kinh khủng, căn bản là đánh không chết!

Nhìn khí thế của đối phương, cho dù thực lực của hắn bây giờ tiến nhanh nhưng cũng có loại cảm giác muốn quay đầu bỏ chạy.

Hiện tại hắn hận không thể giết chết Diệp Viễn ngay, đương nhiên điều kiện tiên quyết là có thể chạy trốn khỏi bàn tay của loại tồn tại trước mắt này!

“Bổn tọa đã chôn sâu ở nơi này trăm vạn năm, chỉ kém một chút nữa thôi là có thể tu thành thân thể Bất Tử Quỷ Sát! Các ngươi lại dám làm cho bổn tọa thất bại chỉ trong gang tấc! Chuẩn bị... thừa nhận lửa giận của bổn tọa đi!”

Giọng nói của Lý Khôi giống như truyền ra từ Cửu U.

Hắn chỉ vừa mới thức tỉnh, bản năng cho rằng chính hai người trước mắt hủy đi mảnh không gian này, khiến cho hắn bị thất bại trong gang tấc.

Người này đã từng là cường giả Khuy Thiên Thần Cảnh đỉnh phong, cũng chính là bữa tiệc thịnh soạn mà Diệp Viễn chuẩn bị cho Gia Cát Thanh Hư.

Không gian Luyện Hồn Tông xuất thế, Bất Tử Quỷ Sát của Lý Khôi sắp thành công.

Diệp Viễn kế thừa y bát của Tuyệt Thiên, hiển nhiên không có khả năng để cho loại chuyện này phát sinh.

Về phần Gia Cát Thanh Hư thì hắn đã đầu quân cho Ma tộc, Diệp Viễn tất nhiên sẽ vui mừng khi hắn bị giết chết.

Cho nên, hắn trực tiếp đạo diễn một màn chó cắn chó thú vị này, chính mình thì lại tránh xa, tiêu sái mà rời đi.

Hàn lão đầu có cảm giác thần hồn đều sắp bị xuất ra ngoài rồi, hắn bị Lý Khôi nhìn chằm chằm vào, giống như bị rắn độc nhìn thẳng.

“Ngươi lầm...”

Hàn lão đầu vừa định giải thích thì thân hình Lý Khôi đã biến mất không thấy gì nữa.

“Oành!”

Gia Cát Thanh Hư liều mạng với Lý Khôi một phen, truyền ra khí lãng, trực tiếp đánh bay Hàn lão đầu ra ngoài.

Gia Cát Thanh Hư được xưng là cường giả, thế nhưng một kích này cũng làm cho toàn thân hắn sắp mệt đến rã rời.

Không gian vẫn đang sụp đổ như trước, nhưng Lý Khôi lại giống như không hề phát hiện ra, cứ điên cuồng đánh giết về phía Gia Cát Thanh Hư.

Trăm vạn năm khổ công lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, hắn làm sao có thể không giận?

Hai người ở trong không gian của Luyện Hồn Tông sắp tan vỡ này, triển khai một hồi đại chiến có một không hai!

...

Không gian chấn động một lúc, Diệp Viễn bước ra từ trong hư không.

“Đa tạ ân cứu mạng của Lăng Thiên Thần Vương!”

Võ giả trước mắt sợ rằng có đến mấy ngàn người, đứng khắp cả đồi núi.

Những người này cùng trăm miệng một lời, quỳ xuống lạy Diệp Viễn giống như đang diễn luyện.

Mấy ngàn võ giả phát ra tiếng vang, quanh quẩn khắp toàn bộ Thần Vẫn Sơn Mạch, uy vũ hùng tráng.

Một màn này, cũng khiến cho Diệp Viễn không khỏi sững sờ.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, mấy người này lại đứng chờ ở chỗ này, hơn nữa toàn thể còn bái quỳ hắn.

Cường giả có thể tu luyện tới Đạo Huyền Cảnh, mỗi một người đều là hạng người có tâm cao khí ngạo.

Để cho bọn hắn quỳ xuống như vậy còn khó hơn so với lên trời.

Thế nhưng, mấy ngàn võ giả trước mắt cái này lại không hẹn mà cùng nhau bái lạy mình, điều này làm cho hắn cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Hắn có thể cảm giác được, sự cảm kích của những người này đối với mình đều phát ra từ tận đáy lòng.

Lúc này, Nguyệt Mộng Ly chạy ra đón, cười yếu ớt nói: "Cái miệng rộng kia của Diệp Thịnh đã kể toàn bộ chuyện trong không gian của Luyện Hồn Tông nói hết cho bọn họ biết rồi.”

Diệp Viễn nghe xong, lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, cất cao giọng nói: “Tất cả đứng lên đi! Các ngươi không cần phải như thế, ta cứu các ngươi, chỉ vì hi vọng các ngươi sẽ góp thêm một phần sức lực cho Nhân tộc. Nếu như các ngươi có thể ở đoạt được gì ở Thần Vẫn Sơn Mạch thì hi vọng rằng các ngươi sẽ không keo kiệt sức mình. Tổ chim bị phá thì làm sao còn trứng? Nếu bản thiếu gia sắp thành mà lại bại... hi vọng trong các ngươi có người có thể khơi mào Nhân tộc! Đạo lý lớn ta không nói nhiều, mấy người các ngươi tự coi mà làm. Ly Nhi, chúng ta đi thôi.”

Dứt lời, Diệp Viễn cũng không để ý vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của mọi người, hiên ngang dẫn mấy người Ly Nhi rời đi.

Những võ giả kia, nguyên một đám hai mặt nhìn nhau, có chút không biết phải làm sao.

Ngữ điệu trong lời nói vừa rồi của Diệp Viễn dường như có mang theo một tia bi tráng!

Không phải hắn có thể chém giết Ma Thần hay sao, những Ma tộc kia làm sao có thể là đối thủ của hắn?

Thực lực của Diệp Viễn đã đáng sợ đến loại trình độ này rồi, chẳng lẽ vẫn còn có người có thể uy hiếp được hắn?

Còn nữa, vì sao Lăng Thiên Thần Vương lại phải tiến vào Thần Vẫn Sơn Mạch?

Những nghi vấn liên tiếp cứ quanh quẩn trong đầu của mọi người.

Trước đây, tâm tư của những người này đều là dù trời có sập xuống thì cũng sẽ có người cao gánh lấy.

Lăng Thiên Thần Vương dẫn đầu Huyền Môn khiêu chiến Ma tộc cũng đâu cần bọn hắn đến quản mấy loại chuyện này?

Không hề nghi ngờ gì nữa, hiện tại thực lực của Lăng Thiên Thần Vương đã không còn cách nào để đo lường được rồi, thậm chí có khả năng còn mạnh hơn so với Gia Cát Thanh Hư.

Nếu như Ma tộc còn có cường giả mà ngay cả hắn cũng không đối phó được, như vậy... Nhân tộc thật sự tràn đầy nguy hiểm rồi!

“Chẳng lẽ, mạnh nhất Ma tộc không phải là Ma Thần? Nhưng mà bọn chúng đã từng là cường giả Thần Cảnh đấy, nếu như còn mạnh hơn so với bọn chúng vậy thì được cho là dạng tồn tại như thế nào?”

"Dạng tồn tại gì không cần biết, nhưng mà không hề nghi ngờ gì nữa, Nhân tộc đã không mấy lạc quan rồi! Ta có cảm giác, Lăng Thiên Thần Vương mới vừa rồi có dự cảm, dường như hắn... thật sự không nắm chắc được bao nhiêu phần.”

“Lăng Thiên Thần Vương thật sự có phong thái của một hiền tài vĩ đại, ta vẫn luôn cho rằng mọi người đều chỉ muốn sống cho riêng mình, thế nhưng khi nhìn thấy Lăng Thiên Thần Vương, ta có cảm giác mình sống từng này tuổi lại thật sự quá vô dụng rồi!”

“Thật sự là hổ thẹn! Ta quyết định, nếu như có thể còn sống mà đi ra khỏi Thần Vẫn Sơn Mạch này thì nhất định sẽ gia nhập Huyền Môn, huyết chiến cùng Ma tộc đến cùng!”

...

Diệp Viễn biết rõ đức tính của võ giả Thần Vực, cho nên cũng không nói nhiều lời thừa thãi với bọn họ.

Nhưng mà hắn lại không nghĩ tới, với những gì mình làm đã lây nhiễm thật sâu vào những võ giả này, khiến cho bọn họ muốn gia nhập vào đại quân chống lại Ma tộc.

Trong lúc bất tri bất giác, trên người Diệp Viễn đã có một loại khí chất lãnh tụ cùng loại với Tuyệt Thiên.

Loại khí chất này, thực sự không phải bởi vì võ công của hắn cao cường.

Mà đây là một loại khí chất phát ra từ linh hồn, nó có thể bất tri bất giác lây sang người bên cạnh, làm cho rất nhiều người vây lại xung quanh hắn, từ đó mà hình thành nên một đoàn thể cường đại.

Đoàn thể được hình thành như vậy thì sức chiến đấu có khi còn mạnh hơn, đoàn kết hơn so với đoàn thể được hình thành từ việc dùng vũ lực áp bách!

...

“Thiếu gia, vừa rồi người cực kỳ khí phách đó!” Lục Nhi ở một bên nói một cách hưng phấn.

Vừa rồi, cảnh tượng mấy ngàn người cùng hô lên lời cảm tạ, thật sự quá hoành tráng rồi.

Đừng nói là Lục Nhi, ngay cả đám người Diệp Thịnh đã từng trải mà cũng chưa từng thấy qua.

Mà Diệp Thịnh cũng vô cùng ngoài ý muốn, những người này vậy mà lại làm ra chuyện như vậy.

Hắn cũng không hề thương lượng cùng với những võ giả kia để cố ý bày ra loại trận thế này.

Hết thảy mọi thứ đều được hình thành một cách tự phát bởi những người kia.

Chính bởi vì như thế, cho nên mới khiến cho Lục Nhi càng thêm sùng bái không thôi.

Nhưng mà Diệp Viễn biết rõ, sở dĩ những người kia sẽ làm ra những chuyện như vậy, chỉ sợ không phải chỉ vì mình đã cứu được bọn họ.

“Cái này... cái này là cái thứ quái quỷ gì vậy?”

Hàn lão đầu nhìn đạo Quỷ Ảnh kia, cảm giác như lỗ chân lông toàn thân đều sắp nổ tung rồi.

Quá nguy hiểm!

“Bất Tử Quỷ Sát! Không nghĩ tới, thật sự lại có thứ quái quỷ này! Diệp Viễn chết tiệt, nếu như rơi vào tay bổn tọa, nhất định bổn tọa sẽ không để cho ngươi chết một cách đơn giản!” Gia Cát Thanh Hư nghiến răng nghiến lợi nói.

Sắc mặt Gia Cát Thanh Hư khó coi cực kỳ, hắn không nghĩ tới, trên đời này thật sự có người có thể tu luyện thành công Bất Tử Quỷ Sát.

Thứ đồ chơi này quá kinh khủng, căn bản là đánh không chết!

Nhìn khí thế của đối phương, cho dù thực lực của hắn bây giờ tiến nhanh nhưng cũng có loại cảm giác muốn quay đầu bỏ chạy.

Hiện tại hắn hận không thể giết chết Diệp Viễn ngay, đương nhiên điều kiện tiên quyết là có thể chạy trốn khỏi bàn tay của loại tồn tại trước mắt này!

“Bổn tọa đã chôn sâu ở nơi này trăm vạn năm, chỉ kém một chút nữa thôi là có thể tu thành thân thể Bất Tử Quỷ Sát! Các ngươi lại dám làm cho bổn tọa thất bại chỉ trong gang tấc! Chuẩn bị... thừa nhận lửa giận của bổn tọa đi!”

Giọng nói của Lý Khôi giống như truyền ra từ Cửu U.

Hắn chỉ vừa mới thức tỉnh, bản năng cho rằng chính hai người trước mắt hủy đi mảnh không gian này, khiến cho hắn bị thất bại trong gang tấc.

Người này đã từng là cường giả Khuy Thiên Thần Cảnh đỉnh phong, cũng chính là bữa tiệc thịnh soạn mà Diệp Viễn chuẩn bị cho Gia Cát Thanh Hư.

Không gian Luyện Hồn Tông xuất thế, Bất Tử Quỷ Sát của Lý Khôi sắp thành công.

Diệp Viễn kế thừa y bát của Tuyệt Thiên, hiển nhiên không có khả năng để cho loại chuyện này phát sinh.

Về phần Gia Cát Thanh Hư thì hắn đã đầu quân cho Ma tộc, Diệp Viễn tất nhiên sẽ vui mừng khi hắn bị giết chết.

Cho nên, hắn trực tiếp đạo diễn một màn chó cắn chó thú vị này, chính mình thì lại tránh xa, tiêu sái mà rời đi.

Hàn lão đầu có cảm giác thần hồn đều sắp bị xuất ra ngoài rồi, hắn bị Lý Khôi nhìn chằm chằm vào, giống như bị rắn độc nhìn thẳng.

“Ngươi lầm...”

Hàn lão đầu vừa định giải thích thì thân hình Lý Khôi đã biến mất không thấy gì nữa.

“Oành!”

Gia Cát Thanh Hư liều mạng với Lý Khôi một phen, truyền ra khí lãng, trực tiếp đánh bay Hàn lão đầu ra ngoài.

Gia Cát Thanh Hư được xưng là cường giả, thế nhưng một kích này cũng làm cho toàn thân hắn sắp mệt đến rã rời.

Không gian vẫn đang sụp đổ như trước, nhưng Lý Khôi lại giống như không hề phát hiện ra, cứ điên cuồng đánh giết về phía Gia Cát Thanh Hư.

Trăm vạn năm khổ công lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, hắn làm sao có thể không giận?

Hai người ở trong không gian của Luyện Hồn Tông sắp tan vỡ này, triển khai một hồi đại chiến có một không hai!

...

Không gian chấn động một lúc, Diệp Viễn bước ra từ trong hư không.

“Đa tạ ân cứu mạng của Lăng Thiên Thần Vương!”

Võ giả trước mắt sợ rằng có đến mấy ngàn người, đứng khắp cả đồi núi.

Những người này cùng trăm miệng một lời, quỳ xuống lạy Diệp Viễn giống như đang diễn luyện.

Mấy ngàn võ giả phát ra tiếng vang, quanh quẩn khắp toàn bộ Thần Vẫn Sơn Mạch, uy vũ hùng tráng.

Một màn này, cũng khiến cho Diệp Viễn không khỏi sững sờ.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, mấy người này lại đứng chờ ở chỗ này, hơn nữa toàn thể còn bái quỳ hắn.

Cường giả có thể tu luyện tới Đạo Huyền Cảnh, mỗi một người đều là hạng người có tâm cao khí ngạo.

Để cho bọn hắn quỳ xuống như vậy còn khó hơn so với lên trời.

Thế nhưng, mấy ngàn võ giả trước mắt cái này lại không hẹn mà cùng nhau bái lạy mình, điều này làm cho hắn cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Hắn có thể cảm giác được, sự cảm kích của những người này đối với mình đều phát ra từ tận đáy lòng.

Lúc này, Nguyệt Mộng Ly chạy ra đón, cười yếu ớt nói: "Cái miệng rộng kia của Diệp Thịnh đã kể toàn bộ chuyện trong không gian của Luyện Hồn Tông nói hết cho bọn họ biết rồi.”

Diệp Viễn nghe xong, lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, cất cao giọng nói: “Tất cả đứng lên đi! Các ngươi không cần phải như thế, ta cứu các ngươi, chỉ vì hi vọng các ngươi sẽ góp thêm một phần sức lực cho Nhân tộc. Nếu như các ngươi có thể ở đoạt được gì ở Thần Vẫn Sơn Mạch thì hi vọng rằng các ngươi sẽ không keo kiệt sức mình. Tổ chim bị phá thì làm sao còn trứng? Nếu bản thiếu gia sắp thành mà lại bại... hi vọng trong các ngươi có người có thể khơi mào Nhân tộc! Đạo lý lớn ta không nói nhiều, mấy người các ngươi tự coi mà làm. Ly Nhi, chúng ta đi thôi.”

Dứt lời, Diệp Viễn cũng không để ý vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của mọi người, hiên ngang dẫn mấy người Ly Nhi rời đi.

Những võ giả kia, nguyên một đám hai mặt nhìn nhau, có chút không biết phải làm sao.

Ngữ điệu trong lời nói vừa rồi của Diệp Viễn dường như có mang theo một tia bi tráng!

Không phải hắn có thể chém giết Ma Thần hay sao, những Ma tộc kia làm sao có thể là đối thủ của hắn?

Thực lực của Diệp Viễn đã đáng sợ đến loại trình độ này rồi, chẳng lẽ vẫn còn có người có thể uy hiếp được hắn?

Còn nữa, vì sao Lăng Thiên Thần Vương lại phải tiến vào Thần Vẫn Sơn Mạch?

Những nghi vấn liên tiếp cứ quanh quẩn trong đầu của mọi người.

Trước đây, tâm tư của những người này đều là dù trời có sập xuống thì cũng sẽ có người cao gánh lấy.

Lăng Thiên Thần Vương dẫn đầu Huyền Môn khiêu chiến Ma tộc cũng đâu cần bọn hắn đến quản mấy loại chuyện này?

Không hề nghi ngờ gì nữa, hiện tại thực lực của Lăng Thiên Thần Vương đã không còn cách nào để đo lường được rồi, thậm chí có khả năng còn mạnh hơn so với Gia Cát Thanh Hư.

Nếu như Ma tộc còn có cường giả mà ngay cả hắn cũng không đối phó được, như vậy... Nhân tộc thật sự tràn đầy nguy hiểm rồi!

“Chẳng lẽ, mạnh nhất Ma tộc không phải là Ma Thần? Nhưng mà bọn chúng đã từng là cường giả Thần Cảnh đấy, nếu như còn mạnh hơn so với bọn chúng vậy thì được cho là dạng tồn tại như thế nào?”

"Dạng tồn tại gì không cần biết, nhưng mà không hề nghi ngờ gì nữa, Nhân tộc đã không mấy lạc quan rồi! Ta có cảm giác, Lăng Thiên Thần Vương mới vừa rồi có dự cảm, dường như hắn... thật sự không nắm chắc được bao nhiêu phần.”

“Lăng Thiên Thần Vương thật sự có phong thái của một hiền tài vĩ đại, ta vẫn luôn cho rằng mọi người đều chỉ muốn sống cho riêng mình, thế nhưng khi nhìn thấy Lăng Thiên Thần Vương, ta có cảm giác mình sống từng này tuổi lại thật sự quá vô dụng rồi!”

“Thật sự là hổ thẹn! Ta quyết định, nếu như có thể còn sống mà đi ra khỏi Thần Vẫn Sơn Mạch này thì nhất định sẽ gia nhập Huyền Môn, huyết chiến cùng Ma tộc đến cùng!”

...

Diệp Viễn biết rõ đức tính của võ giả Thần Vực, cho nên cũng không nói nhiều lời thừa thãi với bọn họ.

Nhưng mà hắn lại không nghĩ tới, với những gì mình làm đã lây nhiễm thật sâu vào những võ giả này, khiến cho bọn họ muốn gia nhập vào đại quân chống lại Ma tộc.

Trong lúc bất tri bất giác, trên người Diệp Viễn đã có một loại khí chất lãnh tụ cùng loại với Tuyệt Thiên.

Loại khí chất này, thực sự không phải bởi vì võ công của hắn cao cường.

Mà đây là một loại khí chất phát ra từ linh hồn, nó có thể bất tri bất giác lây sang người bên cạnh, làm cho rất nhiều người vây lại xung quanh hắn, từ đó mà hình thành nên một đoàn thể cường đại.

Đoàn thể được hình thành như vậy thì sức chiến đấu có khi còn mạnh hơn, đoàn kết hơn so với đoàn thể được hình thành từ việc dùng vũ lực áp bách!

...

“Thiếu gia, vừa rồi người cực kỳ khí phách đó!” Lục Nhi ở một bên nói một cách hưng phấn.

Vừa rồi, cảnh tượng mấy ngàn người cùng hô lên lời cảm tạ, thật sự quá hoành tráng rồi.

Đừng nói là Lục Nhi, ngay cả đám người Diệp Thịnh đã từng trải mà cũng chưa từng thấy qua.

Mà Diệp Thịnh cũng vô cùng ngoài ý muốn, những người này vậy mà lại làm ra chuyện như vậy.

Hắn cũng không hề thương lượng cùng với những võ giả kia để cố ý bày ra loại trận thế này.

Hết thảy mọi thứ đều được hình thành một cách tự phát bởi những người kia.

Chính bởi vì như thế, cho nên mới khiến cho Lục Nhi càng thêm sùng bái không thôi.

Nhưng mà Diệp Viễn biết rõ, sở dĩ những người kia sẽ làm ra những chuyện như vậy, chỉ sợ không phải chỉ vì mình đã cứu được bọn họ.

Nhấn Mở Bình Luận