Trong rừng rậm, có một bóng hình xinh đẹp đang kịch chiến say sưa với một con Hoang Thú.
Đó là một con Ưng Thứu Thú, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, thực lực cực kỳ cường hãn, hoàn toàn chế trụ bóng hình xinh đẹp kia.
Cách đó không xa, có mấy bóng người đang đứng xem cuộc chiến, cũng không có ý ra tay.
“Băng Phách Liên Hoa!”
Nữ tử nhẹ hô một tiếng, trên bầu trời ngưng kết ra một hoa sen bằng băng cực lớn, trực tiếp đông cứng con Ưng Thứu Thú kia.
Một chiêu đắc thủ, trên mặt nữ tử lộ ra biểu cảm vui vẻ.
Nhưng mà cũng rất nhanh, nét mặt của nàng lại trở nên khó coi.
“Ken két...”
Phía trên hoa sen băng đã bị nứt ra một khe hở, khe hở kia càng lúc càng lớn.
Cuối cùng “Phanh” một tiếng, bị Ưng Thứu Thú đánh cho nứt vỡ ra.
Để ngưng kết ra hoa sen băng này, nữ tử đã phải tiêu hao nguyên lực rất lớn, không nghĩ tới vẫn không thể giết chết con Ưng Thứu Thú này.
Lúc này, nàng đã không còn sức lực để tái chiến nữa rồi.
Nhưng mà, trên mặt nàng cũng không lộ ra bao nhiêu biểu cảm kinh hoảng, có thì cũng chỉ là vẻ mặt khó chịu.
Hiển nhiên, con Ưng Thứu Thú kia cũng bị thương, chỉ là lực chiến đấu của nó vẫn còn dư thừa không ít.
Vì vậy, nó xoáy lên một luồng phong bạo đáng sợ đánh giết về phía nữ tử.
Lúc này, đột nhiên có một đạo thân ảnh đột ngột xuất hiện giữa hai bên, lãnh vực vừa được mở ra thì đạo phong bạo kia đã lập tức bị oanh cho tiêu tán.
Ngay sau đó, một kiếm chém ra, con Ưng Thứu Thú kia ngay cả chạy trốn cũng không kịp, lập tức bị giết chết.
Lục Nhi quệt miệng một cái, vẻ mặt mất hứng nói: “Lại là thiếu gia ra tay cứu ta!”
Diệp Viễn cười ha ha nói: "Thực lực con Ưng Thứu Thú này tuyệt đối không thua kém gì cường giả Hư Huyền đỉnh phong. Bây giờ ngươi chỉ mới Hư Huyền trung kỳ mà đã có thể đánh với nó đến không phân thắng bại thì đã rất giỏi rồi.”
Cũng không phải Diệp Viễn đang an ủi Lục Nhi, hắn thật sự giật mình với thiên phú của Lục Nhi.
Dọc theo con đường này, bốn người một đường hành tẩu, tất nhiên cũng sẽ đụng phải không ít nguy hiểm.
Nhưng mà đại đa số thời điểm, đều là do Lục Nhi ra tay.
Chỉ có những lúc nàng không giải quyết được thì Diệp Viễn mới ra tay giải quyết.
Từ lúc đi ra khỏi không gian của Luyện Hồn Tông đến nay cũng chưa đến một tháng, vậy mà Lục Nhi đã từ Hư Huyền sơ kỳ đột phá đến Hư Huyền trung kỳ rồi.
Phần ngộ tính này quả nhiên là thế gian ít có.
Hiện tại, bốn người bất tri bất giác đã tiến vào Hư Cấm Địa Vực, hệ số nguy hiểm cũng nhân lên gấp bội.
Vừa rồi con Ưng Thứu Thú kia cũng chỉ là một món ăn khai vị mà thôi.
“Thế nhưng khi ở cùng một chỗ với thiếu gia thì ta vĩnh viễn vẫn là con ghẻ ăn bám!”
Vẻ mặt Lục Nhi phiền muộn, thiên phú của thiếu gia thật là đáng sợ, bất luận nàng có cố gắng như thế nào cũng đều đuổi theo không nổi.
Đừng nói là thiếu gia, ngay cả Ly Nhi cùng Bạch Quang thì sự chênh lệch với nàng cũng vô cùng lớn.
Cho nên dọc theo con đường này, nàng rất cố gắng để làm mình mạnh lên, mục đích chỉ là vì để không trở thành con ghẻ ăn bám.
Nàng không muốn mỗi lần gặp phải nguy hiểm cũng chỉ có thể trốn vào Hạo Thiên Tháp.
“Lục Nhi làm sao có thể trở thành con ghẻ ăn bám được chứ? Nếu như không có ngươi thì sẽ không có Viễn ca của hôm nay! Vai trò của ngươi người khác đều không thể thay thế được. Có đôi khi, ngay cả ta cũng có chút ganh tỵ đấy!” Ly Nhi vừa cười vừa chạy ra đón.
Lục Nhi đỏ mặt lên, nói: “Ly Nhi tỷ tỷ, tỷ lại đùa giỡn với Lục Nhi rồi!”
Diệp Viễn nhìn về phía Ly Nhi có chút cảm kích, nhưng lại cười nói với Lục Nhi: “Nha đầu ngốc, Ly Nhi nói không sai! Ngươi là độc nhất vô nhị, không thể thay thế, cũng không phải là con ghẻ ăn bám gì cả.”
Nghe thấy tất cả mọi người đều nói như thế, lúc này Lục Nhi mới chuyển từ giận sang vui, giữ chặt tay Ly Nhi nói: “Ly Nhi tỷ tỷ, tỷ đừng quên rằng, vì sao mà thiếu gia thiếu chút nữa lại bị tẩu hỏa nhập ma. Tỷ thật sự không biết đâu, từ trước đến nay ta chưa từng thấy thiếu gia làm như vậy với người nào khác.”
Hai nữ tử, ngươi một câu ta một câu, Diệp Viễn chợt cảm thấy đau đầu, vội vàng nói tránh đi: "Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta vẫn còn phải tiếp tục chạy tiếp đấy. Ngọn núi phía trước dường như có chút bất thường, mọi người cẩn thận một chút.”
Đây cũng không phải Diệp Viễn cố ý nói, mà thực sự có chút lạ thường.
Tòa núi lớn phía trước thâm thúy vô cùng, truyền ra khí tức nguy hiểm như ẩn như hiện.
Diệp Viễn chợt có linh cảm, hắn vô cùng nhạy cảm đối với sự nguy hiểm.
Ngọn núi này, sợ là khó mà vượt qua được.
Tiến vào bên trong ngọn núi lớn, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
“Đại ca, dường như thật sự có chút không đúng! Dọc theo con đường này, ngay cả một cái lông chim cũng không có.” Bạch Quang cũng phát giác ra có điều không đúng.
Diệp Viễn gật gật đầu, mặt sắc mặt ngưng trọng nói: “Mọi người cẩn thận một chút.”
Đúng lúc này, Lục Nhi bỗng nhiên kinh sợ hô lên một tiếng, nói: “Thiếu gia người nhìn xem, chỗ khối nham thạch kia có phải giống như một người hay không?”
Mọi người nhìn về hướng Lục Nhi chỉ, phát hiện ra một khối nham thạch dựng đứng trên vách đá, quả nhiên giống như có một người đang ngủ say.
Diệp Viễn biến sắc, nói: “Không cần lo cho hắn, chúng ta tiếp tục chạy thôi!”
Cái tượng đá kia khiến cho hắn có một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm, hiển nhiên là Diệp Viễn không muốn trêu chọc vào.
Nếu như có thể rời đi một cách bình an vô sự là tốt nhất.
Nhưng mà đã xảy ra chuyện không như mong muốn, trong lúc bọn hắn đi qua vùng lân cận của tượng đá, bỗng nhiên cả tòa núi lớn đều run rẩy lên, giống như là động đất.
Diệp Viễn có cảm giác toàn bộ lỗ chân lông đều sắp nổ tung rồi, tượng đá kia chậm rãi mở mắt ra!
“Đi mau!” Diệp Viễn quát lớn một tiếng, yểm hộ cho ba người khác rút lui trước.
“Ầm ầm...”
Đất đá bay tán loạn, tượng đá kia bước ra từ trong nham thạch, hóa thành một Thạch Đầu Nhân!
Cự nhân này cao khoảng vài chục trượng, toàn thân đều được tạo ra bằng đá.
“Nhân loại lớn mật, dám cả gan xâm phạm vào lãnh địa của tộc ta, tự tìm đường chết!”
Thạch Đầu Nhân kia không nói phải trái, huy động ngay một quyền nện về phía bốn người Diệp Viễn.
Nhìn thấy một quyền này, ánh mắt Diệp Viễn ngưng trọng.
Một quyền của Thạch Đầu Nhân lại có mang theo lực lượng pháp tắc thần đạo!
Nếu một quyền này mà rơi vào trên người của ba người còn lại thì không chết cũng phải bị trọng thương.
Sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống, ngang nhiên đánh ra Bàn Long Phá Thiên Chưởng Thần cấp!
“Oành!”
Một tiếng nổ mạnh truyền đến, với lực lượng cường hãn của Diệp Viễn mà cũng bị đẩy lui xa vài chục trượng.
Nhưng mà, Thạch Đầu Nhân kia lại càng chịu không nổi.
Dưới một chưởng này của Diệp Viễn, thân hình hắn đứng không vững phải lùi bước, đặt mông ngồi xuống trên mặt đất, khiến cho cả tòa núi đều bị chấn đến rung lên.
“Ha ha, thiếu gia uy vũ!”
“Đại ca lợi hại! Thạch Đầu Nhân kia hung hãn như vậy mà cũng không phải là đối thủ của huynh!”
Nhìn thấy Diệp Viễn phát ra đại thần uy, Lục Nhi với Bạch Quang đều lớn tiếng hò hét.
Thế nhưng, sắc mặt Diệp Viễn lại không có nửa điểm đắc ý.
Hắn biết rõ, một chưởng vừa rồi của mình cường hãn như thế nào, thế nhưng Thạch Đầu Nhân kia lại không hề bị tổn thương một chút lông tóc!
Phòng ngự của tên này quả thực biến thái cực kỳ.
“Nhân loại này quá mạnh, tất cả mọi người đều xuất hiện đi!”
Thạch Đầu Nhân kia không có lập tức phát động tiến công, mà lại cất cao giọng nói.
“Ầm ầm...”
Toàn thể ngọn núi lại rung chuyển một lần nữa, thêm một Thạch Đầu Nhân khác đi ra từ trong nham thạch.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Viễn đại biến.
Có thể ý cảnh cảm ngộ của tên Thạch Đầu Nhân kia không cao hơn mình, nhưng lực phòng ngự lại cường hãn đến mức biến thái.
Một tên thì còn được, thoáng một cái lại xuất hiện thêm nhiều tên, vậy thì hắn không thể nào là đối thủ.
“Đi!”
Diệp Viễn lôi kéo Lục Nhi, thân hình khẽ động, trực tiếp thi triển Dung Nhập Thiên Địa, lập tức đã chạy đến hơn ngàn trượng.
Sắc mặt Ly Nhi cùng Bạch Quang cũng đại biến, bám theo sát Diệp Viễn rút đi.
“Nhân loại, chạy đi đâu!”
“Rầm rầm rầm...”
Mỗi một bước của Thạch Đầu Nhân đều khiến cho đất rung núi chuyển.
Diệp Viễn nhìn lại, sắc mặt khó coi vô cùng, đúng là không có ít hơn mười tên Thạch Đầu Nhân đuổi theo.
Những Thạch Đầu Nhân kia thoạt nhìn thì ngốc vô cùng, nhưng tốc độ lại vô cùng kỳ quái, thật sự không hề chậm hơn so với bọn hắn bao nhiêu!
Trong rừng rậm, có một bóng hình xinh đẹp đang kịch chiến say sưa với một con Hoang Thú.
Đó là một con Ưng Thứu Thú, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, thực lực cực kỳ cường hãn, hoàn toàn chế trụ bóng hình xinh đẹp kia.
Cách đó không xa, có mấy bóng người đang đứng xem cuộc chiến, cũng không có ý ra tay.
“Băng Phách Liên Hoa!”
Nữ tử nhẹ hô một tiếng, trên bầu trời ngưng kết ra một hoa sen bằng băng cực lớn, trực tiếp đông cứng con Ưng Thứu Thú kia.
Một chiêu đắc thủ, trên mặt nữ tử lộ ra biểu cảm vui vẻ.
Nhưng mà cũng rất nhanh, nét mặt của nàng lại trở nên khó coi.
“Ken két...”
Phía trên hoa sen băng đã bị nứt ra một khe hở, khe hở kia càng lúc càng lớn.
Cuối cùng “Phanh” một tiếng, bị Ưng Thứu Thú đánh cho nứt vỡ ra.
Để ngưng kết ra hoa sen băng này, nữ tử đã phải tiêu hao nguyên lực rất lớn, không nghĩ tới vẫn không thể giết chết con Ưng Thứu Thú này.
Lúc này, nàng đã không còn sức lực để tái chiến nữa rồi.
Nhưng mà, trên mặt nàng cũng không lộ ra bao nhiêu biểu cảm kinh hoảng, có thì cũng chỉ là vẻ mặt khó chịu.
Hiển nhiên, con Ưng Thứu Thú kia cũng bị thương, chỉ là lực chiến đấu của nó vẫn còn dư thừa không ít.
Vì vậy, nó xoáy lên một luồng phong bạo đáng sợ đánh giết về phía nữ tử.
Lúc này, đột nhiên có một đạo thân ảnh đột ngột xuất hiện giữa hai bên, lãnh vực vừa được mở ra thì đạo phong bạo kia đã lập tức bị oanh cho tiêu tán.
Ngay sau đó, một kiếm chém ra, con Ưng Thứu Thú kia ngay cả chạy trốn cũng không kịp, lập tức bị giết chết.
Lục Nhi quệt miệng một cái, vẻ mặt mất hứng nói: “Lại là thiếu gia ra tay cứu ta!”
Diệp Viễn cười ha ha nói: "Thực lực con Ưng Thứu Thú này tuyệt đối không thua kém gì cường giả Hư Huyền đỉnh phong. Bây giờ ngươi chỉ mới Hư Huyền trung kỳ mà đã có thể đánh với nó đến không phân thắng bại thì đã rất giỏi rồi.”
Cũng không phải Diệp Viễn đang an ủi Lục Nhi, hắn thật sự giật mình với thiên phú của Lục Nhi.
Dọc theo con đường này, bốn người một đường hành tẩu, tất nhiên cũng sẽ đụng phải không ít nguy hiểm.
Nhưng mà đại đa số thời điểm, đều là do Lục Nhi ra tay.
Chỉ có những lúc nàng không giải quyết được thì Diệp Viễn mới ra tay giải quyết.
Từ lúc đi ra khỏi không gian của Luyện Hồn Tông đến nay cũng chưa đến một tháng, vậy mà Lục Nhi đã từ Hư Huyền sơ kỳ đột phá đến Hư Huyền trung kỳ rồi.
Phần ngộ tính này quả nhiên là thế gian ít có.
Hiện tại, bốn người bất tri bất giác đã tiến vào Hư Cấm Địa Vực, hệ số nguy hiểm cũng nhân lên gấp bội.
Vừa rồi con Ưng Thứu Thú kia cũng chỉ là một món ăn khai vị mà thôi.
“Thế nhưng khi ở cùng một chỗ với thiếu gia thì ta vĩnh viễn vẫn là con ghẻ ăn bám!”
Vẻ mặt Lục Nhi phiền muộn, thiên phú của thiếu gia thật là đáng sợ, bất luận nàng có cố gắng như thế nào cũng đều đuổi theo không nổi.
Đừng nói là thiếu gia, ngay cả Ly Nhi cùng Bạch Quang thì sự chênh lệch với nàng cũng vô cùng lớn.
Cho nên dọc theo con đường này, nàng rất cố gắng để làm mình mạnh lên, mục đích chỉ là vì để không trở thành con ghẻ ăn bám.
Nàng không muốn mỗi lần gặp phải nguy hiểm cũng chỉ có thể trốn vào Hạo Thiên Tháp.
“Lục Nhi làm sao có thể trở thành con ghẻ ăn bám được chứ? Nếu như không có ngươi thì sẽ không có Viễn ca của hôm nay! Vai trò của ngươi người khác đều không thể thay thế được. Có đôi khi, ngay cả ta cũng có chút ganh tỵ đấy!” Ly Nhi vừa cười vừa chạy ra đón.
Lục Nhi đỏ mặt lên, nói: “Ly Nhi tỷ tỷ, tỷ lại đùa giỡn với Lục Nhi rồi!”
Diệp Viễn nhìn về phía Ly Nhi có chút cảm kích, nhưng lại cười nói với Lục Nhi: “Nha đầu ngốc, Ly Nhi nói không sai! Ngươi là độc nhất vô nhị, không thể thay thế, cũng không phải là con ghẻ ăn bám gì cả.”
Nghe thấy tất cả mọi người đều nói như thế, lúc này Lục Nhi mới chuyển từ giận sang vui, giữ chặt tay Ly Nhi nói: “Ly Nhi tỷ tỷ, tỷ đừng quên rằng, vì sao mà thiếu gia thiếu chút nữa lại bị tẩu hỏa nhập ma. Tỷ thật sự không biết đâu, từ trước đến nay ta chưa từng thấy thiếu gia làm như vậy với người nào khác.”
Hai nữ tử, ngươi một câu ta một câu, Diệp Viễn chợt cảm thấy đau đầu, vội vàng nói tránh đi: "Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta vẫn còn phải tiếp tục chạy tiếp đấy. Ngọn núi phía trước dường như có chút bất thường, mọi người cẩn thận một chút.”
Đây cũng không phải Diệp Viễn cố ý nói, mà thực sự có chút lạ thường.
Tòa núi lớn phía trước thâm thúy vô cùng, truyền ra khí tức nguy hiểm như ẩn như hiện.
Diệp Viễn chợt có linh cảm, hắn vô cùng nhạy cảm đối với sự nguy hiểm.
Ngọn núi này, sợ là khó mà vượt qua được.
Tiến vào bên trong ngọn núi lớn, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
“Đại ca, dường như thật sự có chút không đúng! Dọc theo con đường này, ngay cả một cái lông chim cũng không có.” Bạch Quang cũng phát giác ra có điều không đúng.
Diệp Viễn gật gật đầu, mặt sắc mặt ngưng trọng nói: “Mọi người cẩn thận một chút.”
Đúng lúc này, Lục Nhi bỗng nhiên kinh sợ hô lên một tiếng, nói: “Thiếu gia người nhìn xem, chỗ khối nham thạch kia có phải giống như một người hay không?”
Mọi người nhìn về hướng Lục Nhi chỉ, phát hiện ra một khối nham thạch dựng đứng trên vách đá, quả nhiên giống như có một người đang ngủ say.
Diệp Viễn biến sắc, nói: “Không cần lo cho hắn, chúng ta tiếp tục chạy thôi!”
Cái tượng đá kia khiến cho hắn có một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm, hiển nhiên là Diệp Viễn không muốn trêu chọc vào.
Nếu như có thể rời đi một cách bình an vô sự là tốt nhất.
Nhưng mà đã xảy ra chuyện không như mong muốn, trong lúc bọn hắn đi qua vùng lân cận của tượng đá, bỗng nhiên cả tòa núi lớn đều run rẩy lên, giống như là động đất.
Diệp Viễn có cảm giác toàn bộ lỗ chân lông đều sắp nổ tung rồi, tượng đá kia chậm rãi mở mắt ra!
“Đi mau!” Diệp Viễn quát lớn một tiếng, yểm hộ cho ba người khác rút lui trước.
“Ầm ầm...”
Đất đá bay tán loạn, tượng đá kia bước ra từ trong nham thạch, hóa thành một Thạch Đầu Nhân!
Cự nhân này cao khoảng vài chục trượng, toàn thân đều được tạo ra bằng đá.
“Nhân loại lớn mật, dám cả gan xâm phạm vào lãnh địa của tộc ta, tự tìm đường chết!”
Thạch Đầu Nhân kia không nói phải trái, huy động ngay một quyền nện về phía bốn người Diệp Viễn.
Nhìn thấy một quyền này, ánh mắt Diệp Viễn ngưng trọng.
Một quyền của Thạch Đầu Nhân lại có mang theo lực lượng pháp tắc thần đạo!
Nếu một quyền này mà rơi vào trên người của ba người còn lại thì không chết cũng phải bị trọng thương.
Sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống, ngang nhiên đánh ra Bàn Long Phá Thiên Chưởng Thần cấp!
“Oành!”
Một tiếng nổ mạnh truyền đến, với lực lượng cường hãn của Diệp Viễn mà cũng bị đẩy lui xa vài chục trượng.
Nhưng mà, Thạch Đầu Nhân kia lại càng chịu không nổi.
Dưới một chưởng này của Diệp Viễn, thân hình hắn đứng không vững phải lùi bước, đặt mông ngồi xuống trên mặt đất, khiến cho cả tòa núi đều bị chấn đến rung lên.
“Ha ha, thiếu gia uy vũ!”
“Đại ca lợi hại! Thạch Đầu Nhân kia hung hãn như vậy mà cũng không phải là đối thủ của huynh!”
Nhìn thấy Diệp Viễn phát ra đại thần uy, Lục Nhi với Bạch Quang đều lớn tiếng hò hét.
Thế nhưng, sắc mặt Diệp Viễn lại không có nửa điểm đắc ý.
Hắn biết rõ, một chưởng vừa rồi của mình cường hãn như thế nào, thế nhưng Thạch Đầu Nhân kia lại không hề bị tổn thương một chút lông tóc!
Phòng ngự của tên này quả thực biến thái cực kỳ.
“Nhân loại này quá mạnh, tất cả mọi người đều xuất hiện đi!”
Thạch Đầu Nhân kia không có lập tức phát động tiến công, mà lại cất cao giọng nói.
“Ầm ầm...”
Toàn thể ngọn núi lại rung chuyển một lần nữa, thêm một Thạch Đầu Nhân khác đi ra từ trong nham thạch.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Viễn đại biến.
Có thể ý cảnh cảm ngộ của tên Thạch Đầu Nhân kia không cao hơn mình, nhưng lực phòng ngự lại cường hãn đến mức biến thái.
Một tên thì còn được, thoáng một cái lại xuất hiện thêm nhiều tên, vậy thì hắn không thể nào là đối thủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!