“Này, người cứu ngươi đã đến rồi.” Diệp Viễn nhìn Long Thuần như cười như không nói.
Ánh mắt như tro tàn của Long Thuần rốt cuộc cũng có một tia ánh sáng.
“Gia gia! Nhanh cứu ta, gia gia!”
Long Thuần nhìn thấy Long Nham, gần như là dùng hết khí lực toàn thân để kêu lên.
Long Nham nhìn thấy tôn tử không việc gì thì lúc này trong lòng mới ổn định một chút.
Nhưng mà ngay lập tức, ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Viễn tràn ngập sát ý.
Tên tiểu tử nhân loại này lại dám khiêu khích sự uy nghiêm của Tứ Tượng Thần Thú, điều này không phải muốn chết thì là cái gì?
“Tiểu tử, thức thời thì thả Thuần Nhi ra, ta sẽ để ngươi được toàn thây!” Long Nham nói với Diệp Viễn một cách tàn bạo.
Diệp Viễn nghe xong không khỏi buồn cười, chẳng lẽ lão già này ở trong không gian khép kín này quá lâu rồi cho nên đạo lý đối nhân xử thế cũng không hiểu hay sao?
Đòi người là dùng cách này để đòi?
Ngươi đã muốn giữ cho ta toàn thây mà ta còn phải thả tôn tử ngươi ra?
Nhưng mà, Diệp Viễn thật sự làm như vậy.
Diệp Viễn giơ chân lên đá vào mông Long Thuần một cước, đạp bay hắn ra ngoài.
“A!”
Long Thuần hét thảm một tiếng, bay thẳng về phía Long Nham.
Long Nham cả kinh, vội vã đánh ra một đạo nguyên lực đón lấy Long Thuần.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên một trận, đặc biệt là Long Nham.
Hắn còn tưởng rằng phải phí chút sức lực mới có thể cứu được Long Thuần.
Điều hắn lo lắng chính là, Diệp Viễn dùng Long Thuần làm con tin để uy hiếp hắn, nếu như vậy thì hắn còn thật sự lo lắng sợ ném chuột lại bị vỡ đồ.
Không nghĩ tới, tên tiểu tử nhân tộc này lại cứ thế thả người ra.
Nhưng mà hắn cho rằng như vậy thì mình sẽ bỏ qua cho hắn hay sao?
“Gia gia!”
Long Thuần đầy một mặt xấu hổ, người thiếu chủ này như hắn, hôm nay đã bị mất mặt quá độ.
Long Nham hừ lạnh một tiếng, trách mắng: “Thứ mất mặt, cút về đóng cửa sám hối lỗi lầm, trong vòng trăm năm không cho phép xuất quan!”
Long Thuần không dám cãi lại, cung kính nói: “Vâng, gia gia.”
Long Nham không tiếp tục để ý đến Long Thuần, cứ một mực âm trầm nhìn Diệp Viễn nói: "Tiểu tử nhân tộc, ngươi rất thức thời, ta sẽ tuân thủ lời hứa, giữ cho ngươi được toàn thây!”
Diệp Viễn cười cợt, nói: “Ngươi chính là Đại trưởng lão Long Nham của Long tộc sao? Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm cái gì rồi, Long Thuần cũng chỉ là một con tôm nhỏ đối với ta, tha hay không tha chỉ trong một ý nghĩ mà thôi. Không giết hắn, chỉ là bởi vì bản thiếu gia ta có ngọn nguồn không cạn với Long tộc. Bằng không ngươi cho rằng, những người kia có cơ hội trở lại để mật báo hay sao?”
Long Nham sầm mặt lại nói: “Tiểu tử, ngươi thật tự tin! Hay là nói, ngươi chính là tên tự đại ngông cuồng? Ngươi tự hỏi, khi đối mặt với bốn người bọn ta thì còn có thể chạy thoát được hay không?”
Diệp Viễn cười nói: “Ha, không phải ta tự đại, mà là ta có thực lực này! Bốn người các ngươi cùng lên đi, ta thật sự muốn nhìn một chút Tứ Tượng gia tộc ở Thần Thú Vực này mạnh bao nhiêu!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người cũng đều biến sắc!
Kết cấu của Thần Thú Vực này, ngoại trừ tộc trưởng quanh năm bế quan, cùng với lão tổ chưa từng lộ diện kia ra thì lấy bốn đại trưởng lão này làm đầu.
Bốn đại trưởng lão chính là tồn tại đã lĩnh ngộ được pháp tắc thần đạo!
Tên tiểu tử nhân tộc này lại muốn lấy một địch bốn, hắn điên rồi sao?
"Ha ha ha... Đúng là một tên tiểu tử cuồng vọng! Thực sự không biết trời cao đất rộng! Giết ngươi thì chỉ cần một mình lão phu là đủ!"
Đối với một tên nhân loại chỉ mới Thần Vương sơ kỳ, căn bản hắn không để vào mắt.
Dứt lời, hắn thả người đánh ra một chưởng, long trời lở đất!
“Bàn Long Phá Thiên Chưởng!”
Diệp Viễn chỉ cười, Bàn Long Phá Thiên Chưởng mới Linh cấp đại viên mãn mà cũng muốn đối phó với mình sao?
Chiêu thức giống nhau như đúc, Diệp Viễn cũng đánh ra một chiêu Bàn Long Phá Thiên Chưởng!
Cũng đồng dạng là Linh cấp đại viên mãn!
Một chưởng đánh ra, phong vân biến sắc!
“Ầm!”
Long Nham bị đánh bay ngược, sau đó chịu không nổi uy thế một chưởng này của Diệp Viễn mà phun ra một ngụm máu.
Lĩnh ngộ pháp tắc thần đạo cùng với lĩnh ngộ Long ba Thần cấp, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau!
Tứ Tượng gia tộc chính là thiên chi kiêu tử, có Đạo riêng thuộc về mình.
Võ kỹ Long tộc, kỳ thực chính là một cách lý giải khác về “Đạo”.
Mà Long ba lại lấy sức mạnh huyết thống của Long tộc để kích thích biên độ sóng, chính là vật dẫn để phát sinh võ kỹ.
Bao quát các môn võ kỹ liên quan đến Long Thần Chi m của Long tộc, đều là do Long ba tạo ra.
Nếu như Long ba của Diệp Viễn chỉ có Linh cấp thì Long Thần Chi m của hắn cũng sẽ không có được uy lực kinh khủng đến như thế.
Mặt khác, Diệp Viễn được Long Đằng chỉ điểm, cho nên việc cảm ngộ võ kỹ của Long tộc đã sớm đạt đến cảnh giới cực kỳ cao.
Lĩnh ngộ về Bàn Long Phá Thiên Chưởng thì hắn hơn xa Long Nham.
Cùng lúc đó, đám hậu sinh vãn bối, mỗi một người đều hoa mắt choáng váng, bọn hắn xoa xoa hai mắt của mình, nhìn tình cảnh trước mắt mình mà không thể tin nổi.
“Không... không phải chứ? Một tên Nhân loại mà Bàn Long Phá Thiên Chưởng lại mạnh hơn so với đại trưởng lão!”
"Lúc trước hắn dùng một chiêu này đánh bại thiếu chủ, ta còn tưởng rằng đó đã là cực hạn của hắn. Không nghĩ tới, Bàn Long Phá Thiên Chưởng của hắn lại cùng một đẳng cấp với đại trưởng lão!”
“Chẳng trách được hắn lại dám kiêu ngạo như thế, thì ra hắn thật sự có tư cách để hung hăng!”
...
Đứng trong đám người, Long Chấn cho rằng đại trưởng lão đến rồi thì nhất định có thể giúp hắn rửa sạch nhục nhã.
Không nghĩ tới, đại trưởng lão đánh đâu thắng đó trong lòng hắn lại lập tức thất bại như vậy!
Nhớ lại năm đó, sự chênh lệch giữa hắn và Diệp Viễn cũng không phải lớn đến thế này.
Nhưng mà hiện tại, một đầu ngón tay út của Diệp Viễn cũng có thể lập tức đâm chết mình rồi.
Người vẫn luôn tự xưng là thiên tài như hắn, rốt cuộc đã biết được cái gì gọi là tự ti mặc cảm.
Vẻ mặt Long Nham ngơ ngác nhìn về phía Diệp Viễn, khiếp sợ không thôi nói: “Ngươi... vì sao ngươi lại biết được Bàn Long Phá Thiên Chưởng? Đây chính là bí mật bất truyền của Long tộc ta! Ngươi... đây chính là tội chết!”
“Tội chết? Ai định tội chết, ngươi sao?” Diệp Viễn bật cười nói.
Bốn đại trưởng lão nghe vậy đều cứng lại, đúng vậy, cái này vốn nghe thấy thì không thể bình thường hơn được nữa, nhưng lúc này nghe thấy lại có chút buồn cười như vậy.
Thế giới này, xưa nay đều là cường giả phán định cho người yếu tội chết.
Hiện tại, rõ ràng Diệp Viễn là người mạnh hơn kia!
Sắc mặt Long Nham trầm xuống, nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì! Cùng nhau tiến lên! Ta ngược lại thật sự muốn nhìn một chút, tiểu tử này mạnh đến cỡ nào!”
Vẻ mặt của ba đại trưởng lão khác trở nên nghiêm túc, không hề chậm rãi, cùng lúc đều ra tay!
Bốn đại trưởng lão ra tay cùng một lúc, cái thanh thế kia thật sự là kinh thiên động địa.
Nhưng mà, điều khiến Diệp Viễn kinh ngạc chính là, võ kỹ của bốn người này phối hợp lại với nhau lại sản sinh ra một loại cộng hưởng!
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ!
Hình ảnh của bốn đạo Thần thú đều đồng loạt hiện lên thật sự đã rung chuyển cả trời lẫn đất.
Vẻ mặt Diệp Viễn trở nên nghiêm túc, cũng không dám thất lễ.
Trong nháy mắt, Kiếm Chi Lãnh Vực được mở ra, co rút lại thành phạm vi một trượng.
Đồng thời, toàn lực vận chuyển Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết, trên người hắn lập tức nổi lên hào quang màu vàng đất.
“Ầm!”
Trong lúc bốn đại trưởng lão trợn mắt há mồm, Diệp Viễn đã trực tiếp ngạnh kháng một chiêu này!
Tuy rằng nói uy lực của công kích này đáng sợ cực kỳ, thế nhưng so với Tinh Bạo Đại Pháp do ba Ma thần tạo ra lại có chênh lệch không chỉ một bậc.
Diệp Viễn, sắp nguy hiểm nhưng vẫn bất động!
“Chuyện này... làm sao có thể có chuyện đó?”
Bốn đại trưởng lão cảm thấy việc này quá mức hoang đường.
Diệp Viễn cười nhạt nói: “Không nghĩ tới, Tứ Tượng Thần Thú kết hợp võ kỹ với nhau lại có thể sản sinh ra uy năng đến như thế! Chỉ là, thực lực của các ngươi quá kém.”
Lời của Diệp Viễn khiến cho sắc mặt của bốn đại trưởng lão khó coi cực kỳ.
Bốn người bọn họ chính là tồn tại hàng đầu của Thần Thú Vực, vậy mà một đòn liên thủ lại với nhau, thậm chí ngay cả lông tóc của tên tiểu tử trước mắt này cũng đều đánh không được!
“Này, người cứu ngươi đã đến rồi.” Diệp Viễn nhìn Long Thuần như cười như không nói.
Ánh mắt như tro tàn của Long Thuần rốt cuộc cũng có một tia ánh sáng.
“Gia gia! Nhanh cứu ta, gia gia!”
Long Thuần nhìn thấy Long Nham, gần như là dùng hết khí lực toàn thân để kêu lên.
Long Nham nhìn thấy tôn tử không việc gì thì lúc này trong lòng mới ổn định một chút.
Nhưng mà ngay lập tức, ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Viễn tràn ngập sát ý.
Tên tiểu tử nhân loại này lại dám khiêu khích sự uy nghiêm của Tứ Tượng Thần Thú, điều này không phải muốn chết thì là cái gì?
“Tiểu tử, thức thời thì thả Thuần Nhi ra, ta sẽ để ngươi được toàn thây!” Long Nham nói với Diệp Viễn một cách tàn bạo.
Diệp Viễn nghe xong không khỏi buồn cười, chẳng lẽ lão già này ở trong không gian khép kín này quá lâu rồi cho nên đạo lý đối nhân xử thế cũng không hiểu hay sao?
Đòi người là dùng cách này để đòi?
Ngươi đã muốn giữ cho ta toàn thây mà ta còn phải thả tôn tử ngươi ra?
Nhưng mà, Diệp Viễn thật sự làm như vậy.
Diệp Viễn giơ chân lên đá vào mông Long Thuần một cước, đạp bay hắn ra ngoài.
“A!”
Long Thuần hét thảm một tiếng, bay thẳng về phía Long Nham.
Long Nham cả kinh, vội vã đánh ra một đạo nguyên lực đón lấy Long Thuần.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên một trận, đặc biệt là Long Nham.
Hắn còn tưởng rằng phải phí chút sức lực mới có thể cứu được Long Thuần.
Điều hắn lo lắng chính là, Diệp Viễn dùng Long Thuần làm con tin để uy hiếp hắn, nếu như vậy thì hắn còn thật sự lo lắng sợ ném chuột lại bị vỡ đồ.
Không nghĩ tới, tên tiểu tử nhân tộc này lại cứ thế thả người ra.
Nhưng mà hắn cho rằng như vậy thì mình sẽ bỏ qua cho hắn hay sao?
“Gia gia!”
Long Thuần đầy một mặt xấu hổ, người thiếu chủ này như hắn, hôm nay đã bị mất mặt quá độ.
Long Nham hừ lạnh một tiếng, trách mắng: “Thứ mất mặt, cút về đóng cửa sám hối lỗi lầm, trong vòng trăm năm không cho phép xuất quan!”
Long Thuần không dám cãi lại, cung kính nói: “Vâng, gia gia.”
Long Nham không tiếp tục để ý đến Long Thuần, cứ một mực âm trầm nhìn Diệp Viễn nói: "Tiểu tử nhân tộc, ngươi rất thức thời, ta sẽ tuân thủ lời hứa, giữ cho ngươi được toàn thây!”
Diệp Viễn cười cợt, nói: “Ngươi chính là Đại trưởng lão Long Nham của Long tộc sao? Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm cái gì rồi, Long Thuần cũng chỉ là một con tôm nhỏ đối với ta, tha hay không tha chỉ trong một ý nghĩ mà thôi. Không giết hắn, chỉ là bởi vì bản thiếu gia ta có ngọn nguồn không cạn với Long tộc. Bằng không ngươi cho rằng, những người kia có cơ hội trở lại để mật báo hay sao?”
Long Nham sầm mặt lại nói: “Tiểu tử, ngươi thật tự tin! Hay là nói, ngươi chính là tên tự đại ngông cuồng? Ngươi tự hỏi, khi đối mặt với bốn người bọn ta thì còn có thể chạy thoát được hay không?”
Diệp Viễn cười nói: “Ha, không phải ta tự đại, mà là ta có thực lực này! Bốn người các ngươi cùng lên đi, ta thật sự muốn nhìn một chút Tứ Tượng gia tộc ở Thần Thú Vực này mạnh bao nhiêu!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người cũng đều biến sắc!
Kết cấu của Thần Thú Vực này, ngoại trừ tộc trưởng quanh năm bế quan, cùng với lão tổ chưa từng lộ diện kia ra thì lấy bốn đại trưởng lão này làm đầu.
Bốn đại trưởng lão chính là tồn tại đã lĩnh ngộ được pháp tắc thần đạo!
Tên tiểu tử nhân tộc này lại muốn lấy một địch bốn, hắn điên rồi sao?
"Ha ha ha... Đúng là một tên tiểu tử cuồng vọng! Thực sự không biết trời cao đất rộng! Giết ngươi thì chỉ cần một mình lão phu là đủ!"
Đối với một tên nhân loại chỉ mới Thần Vương sơ kỳ, căn bản hắn không để vào mắt.
Dứt lời, hắn thả người đánh ra một chưởng, long trời lở đất!
“Bàn Long Phá Thiên Chưởng!”
Diệp Viễn chỉ cười, Bàn Long Phá Thiên Chưởng mới Linh cấp đại viên mãn mà cũng muốn đối phó với mình sao?
Chiêu thức giống nhau như đúc, Diệp Viễn cũng đánh ra một chiêu Bàn Long Phá Thiên Chưởng!
Cũng đồng dạng là Linh cấp đại viên mãn!
Một chưởng đánh ra, phong vân biến sắc!
“Ầm!”
Long Nham bị đánh bay ngược, sau đó chịu không nổi uy thế một chưởng này của Diệp Viễn mà phun ra một ngụm máu.
Lĩnh ngộ pháp tắc thần đạo cùng với lĩnh ngộ Long ba Thần cấp, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau!
Tứ Tượng gia tộc chính là thiên chi kiêu tử, có Đạo riêng thuộc về mình.
Võ kỹ Long tộc, kỳ thực chính là một cách lý giải khác về “Đạo”.
Mà Long ba lại lấy sức mạnh huyết thống của Long tộc để kích thích biên độ sóng, chính là vật dẫn để phát sinh võ kỹ.
Bao quát các môn võ kỹ liên quan đến Long Thần Chi m của Long tộc, đều là do Long ba tạo ra.
Nếu như Long ba của Diệp Viễn chỉ có Linh cấp thì Long Thần Chi m của hắn cũng sẽ không có được uy lực kinh khủng đến như thế.
Mặt khác, Diệp Viễn được Long Đằng chỉ điểm, cho nên việc cảm ngộ võ kỹ của Long tộc đã sớm đạt đến cảnh giới cực kỳ cao.
Lĩnh ngộ về Bàn Long Phá Thiên Chưởng thì hắn hơn xa Long Nham.
Cùng lúc đó, đám hậu sinh vãn bối, mỗi một người đều hoa mắt choáng váng, bọn hắn xoa xoa hai mắt của mình, nhìn tình cảnh trước mắt mình mà không thể tin nổi.
“Không... không phải chứ? Một tên Nhân loại mà Bàn Long Phá Thiên Chưởng lại mạnh hơn so với đại trưởng lão!”
"Lúc trước hắn dùng một chiêu này đánh bại thiếu chủ, ta còn tưởng rằng đó đã là cực hạn của hắn. Không nghĩ tới, Bàn Long Phá Thiên Chưởng của hắn lại cùng một đẳng cấp với đại trưởng lão!”
“Chẳng trách được hắn lại dám kiêu ngạo như thế, thì ra hắn thật sự có tư cách để hung hăng!”
...
Đứng trong đám người, Long Chấn cho rằng đại trưởng lão đến rồi thì nhất định có thể giúp hắn rửa sạch nhục nhã.
Không nghĩ tới, đại trưởng lão đánh đâu thắng đó trong lòng hắn lại lập tức thất bại như vậy!
Nhớ lại năm đó, sự chênh lệch giữa hắn và Diệp Viễn cũng không phải lớn đến thế này.
Nhưng mà hiện tại, một đầu ngón tay út của Diệp Viễn cũng có thể lập tức đâm chết mình rồi.
Người vẫn luôn tự xưng là thiên tài như hắn, rốt cuộc đã biết được cái gì gọi là tự ti mặc cảm.
Vẻ mặt Long Nham ngơ ngác nhìn về phía Diệp Viễn, khiếp sợ không thôi nói: “Ngươi... vì sao ngươi lại biết được Bàn Long Phá Thiên Chưởng? Đây chính là bí mật bất truyền của Long tộc ta! Ngươi... đây chính là tội chết!”
“Tội chết? Ai định tội chết, ngươi sao?” Diệp Viễn bật cười nói.
Bốn đại trưởng lão nghe vậy đều cứng lại, đúng vậy, cái này vốn nghe thấy thì không thể bình thường hơn được nữa, nhưng lúc này nghe thấy lại có chút buồn cười như vậy.
Thế giới này, xưa nay đều là cường giả phán định cho người yếu tội chết.
Hiện tại, rõ ràng Diệp Viễn là người mạnh hơn kia!
Sắc mặt Long Nham trầm xuống, nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì! Cùng nhau tiến lên! Ta ngược lại thật sự muốn nhìn một chút, tiểu tử này mạnh đến cỡ nào!”
Vẻ mặt của ba đại trưởng lão khác trở nên nghiêm túc, không hề chậm rãi, cùng lúc đều ra tay!
Bốn đại trưởng lão ra tay cùng một lúc, cái thanh thế kia thật sự là kinh thiên động địa.
Nhưng mà, điều khiến Diệp Viễn kinh ngạc chính là, võ kỹ của bốn người này phối hợp lại với nhau lại sản sinh ra một loại cộng hưởng!
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ!
Hình ảnh của bốn đạo Thần thú đều đồng loạt hiện lên thật sự đã rung chuyển cả trời lẫn đất.
Vẻ mặt Diệp Viễn trở nên nghiêm túc, cũng không dám thất lễ.
Trong nháy mắt, Kiếm Chi Lãnh Vực được mở ra, co rút lại thành phạm vi một trượng.
Đồng thời, toàn lực vận chuyển Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết, trên người hắn lập tức nổi lên hào quang màu vàng đất.
“Ầm!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!