Xuyên qua một đoạn sơn động u ám, Diệp Viễn gần như dùng hết khí lực toàn thân.
Càng đi vào sâu, nhịp tim Diệp Viễn đập càng nhanh, hàn ý trên người cũng càng ngày càng nặng.
Cứ dựa theo loại ám chỉ mãnh liệt trong lòng kia, Diệp Viễn đi tới nơi tận cùng của sơn động.
Trước mắt là một hồ nước sâu thẳm, không hề nhìn thấy được đáy.
Trong đầm nước toả ra hàn khí, khiến cho thần hồn của Diệp Viễn cũng sắp bị đông lại.
Cỗ hàn ý kia lạnh đến tận xương tuỷ, làm cho Diệp Viễn không nhịn được mà rùng mình một cái.
Ánh mắt Diệp Viễn ngưng lại, bật thốt lên: “Đây là... khí tức của Bất Hủ Hàn Băng!”
“Không sai, đây chính là Bất Hủ Hàn Băng! Xem ra ngươi hoàn toàn kế thừa y bát của hắn, dựa vào phần hàn khí này thì đã lập tức phán đoán ra Bất Hủ Hàn Băng.
Một giọng nữ lành lạnh vang lên, chính là giọng nói mà Diệp Viễn nghe được lúc ở bên ngoài.
Giọng nói rất hờ hững, thế nhưng từng tia run rẩy kia lại bại lộ nội tâm của đối phương có chút mất bình tĩnh.
Bất Hủ Hàn Băng sinh ra từ cực bắc, là một trong những cực phẩm dược liệu để luyện chế ra một vài đan dược thuộc tính "thủy”.
Vật này cực kỳ quý giá, cho dù là một khối chỉ to bằng móng tay cũng đã có giá trị liên thành.
Sở dĩ được gọi là Bất Hủ Hàn Băng, cũng là vì cho dù có lấy liệt diễm thiêu đốt thì nó cũng sẽ không tan.
Võ giả Huyền Cảnh thông thường, khi chạm vào thì sẽ chết ngay tức khắc!
Với độ hàn khí như thế này, Bất Hủ Hàn Băng ở nơi sâu trong đầm nước này sợ là không hề ít!
“Ngươi... ngươi là?” Diệp Viễn nuốt nước miếng một cái, nói.
Nữ tử nhẹ nhàng thở dài, nói: “Vân nhi, ngươi lớn rồi.”
Cả người Diệp Viễn chấn động, nghe xong câu thở dài này, thậm chí Diệp Viễn còn có loại kích động muốn ôm lấy đối phương.
“Chẳng lẽ... ngươi là... ngươi là...”
Hô hấp của Diệp Viễn trở nên gấp gáp hẳn lên, kỳ thực trong lòng hắn đã sớm có một tia suy đoán, thế nhưng thời điểm đến đây xác minh thì hắn lại trở nên lo lắng thấp thỏm.
Điều hắn lo lắng, chính là lo sợ đối phương phủ nhận, lo sợ sự vui mừng của bản thân lại biến thành công dã tràng.
Ở trong nhận thức của hắn, xưa nay sẽ không có hai chữ “Mẫu thân” này.
Hơn năm trăm năm của kiếp trước, Diệp Viễn đều là cùng phụ thân sống nương tựa lẫn nhau.
Mãi đến tận đời này, khi mở mắt ra nhìn thấy Nhậm Hồng Lăng, Diệp Viễn mới cảm nhận được một phần tình mẹ.
Nhưng mà Diệp Viễn biết, phần yêu thương kia cũng không phải là dành cho hắn, mà là cho "Diệp Viễn" đã chết từ lâu.
Hắn, chỉ là thay thế “Diệp Viễn” hưởng thụ phần tình mẹ kia.
Nói cho cùng thì hắn vẫn là Cơ Thanh Vân!
“Không sai, ta là mẫu thân của con.” Giọng nói của Ngao Quân nhàn nhạt vang lên.
Nghe được câu trả lời này, tâm tình của Diệp Viễn trở nên cực kỳ phức tạp.
Kinh hỉ, bàng hoàng, nghi hoặc, phẫn nộ, các loại tâm tình xen lẫn nhau, khiến hắn có loại cảm giác sắp nổ tung.
Hắn không hiểu, vì sao mẫu thân chưa từng xuất hiện qua trong cuộc đời hắn.
Cũng không hiểu, vì sao xưa nay phụ thân không hề đề cập tới mẫu thân.
Quá nhiều quá nhiều vấn đề chôn sâu ở trong lòng, rốt cuộc vào lúc này muốn nổ tung lên, kích động lúc trước đã bị quét đi sạch sành sanh.
“Tại sao?”
Thiên ngôn vạn ngữ, hóa thành hai chữ này.
Diệp Viễn cũng không biết rằng đây là nơi trục xuất, cũng không biết quá khứ của Ngao Quân.
Cho nên thời điểm khi hắn biết mình có một người mẫu thân thì oán hận càng nhiều hơn!
“Ùng ục ùng ục...”
Trong hàn đàm phun ra bong bóng, “Rào” một tiếng, một cái đầu rồng lao ra khỏi hồ nước, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn.
Bốn mắt nhìn nhau, một đôi mắt là khiếp sợ, một đôi mắt khác lại là trìu mến.
Diệp Viễn cũng biết sơ lược về Long tộc, Thanh Long trước mắt này tuổi già sức yếu, rõ ràng là sắp gần đất xa trời.
Hơn nữa, phần lớn Long tộc đều là dùng hình dáng nhân loại, chỉ có thời điểm khi yêu nguyên của bản thân không đủ để chống đỡ hình dáng nhân loại nữa thì mới hiện ra nguyên hình.
Thanh Long già lọm khọm trước mắt này chính là mẹ của mình sao?
Tính cả năm trăm năm kiếp trước thì hắn sinh ra cũng chưa tới sáu trăm năm.
Sáu trăm năm, làm sao mẫu thân có khả năng trở thành như thế này?
“Vân Nhi, đều là nương không đúng! Nương sinh con ra, nhưng một ngày cũng không hề chăm sóc cho con một lần! Nhưng hơn năm trăm năm này, giờ khắc nào nương cũng nghĩ về con.”
Giọng nói của Ngao Quân vẫn luôn như giếng cổ không giao động, thế nhưng lúc này, giọng nói của nàng run rẩy, trên đôi mắt rồng kia mơ hồ nổi lên ngấn lệ.
Dường như là trong nháy mắt, khí tức của Ngao Quân uể oải đi không ít.
Rõ ràng Diệp Viễn có thể cảm giác được sinh cơ của Ngao Quân còn lại không nhiều, trong lập tức biến mất đi không ít!
Sự phát hiện này, khiến cho Diệp Viễn không khỏi cả kinh.
“Chuyện... chuyện gì đang xảy ra?” Diệp Viễn khiếp sợ không thôi.
Tuy rằng hắn có thể nhìn ra sinh cơ của đối phương còn lại không nhiều, thế nhưng tâm tình chỉ hơi hơi gợn sóng mà lại khiến sinh cơ lập tức biến mất nhiều như vậy?
Cho dù đan đạo của Diệp Viễn nghịch thiên thì xưa nay cũng chưa từng thấy qua tình huống như thế.
Long lệ rơi xuống, Ngao Quân mang theo niềm vui mừng nói rằng: “Không có chuyện gì, nương có thể nói lời tạm biệt với con, ngay lập tức chết đi cũng không tiếc. Cha con… hắn... có khỏe không?”
“Người… người vẫn rất tốt!”
Suýt chút nữa Diệp Viễn bật thốt ra chân tướng, chợt nhớ tới dường như tâm tình của Ngao Quân không thể bị kích thích, đến cuối cùng cũng sửa lại lời nói.
Lúc này, tâm tình của Ngao Quân đã khôi phục lại trạng thái giếng cổ không giao động kia, mở miệng nói: “Cha ngươi hắn... lẽ nào đã gặp phải phiền toái gì?”
Hiển nhiên, vừa nãy Diệp Viễn dừng lại đã khiến cho Ngao Quân có loại cảm giác xấu.
Diệp Viễn lắc đầu nói: "Tâm của phụ thân quá lớn, chỉ là luyện đan gặp phải một chút phiền toái. Dựa vào thực lực của phụ thân thì ở Thần Vực, người có thể tạo nên phiền phức với hắn vẫn còn chưa sinh ra.”
Ngao Quân suy nghĩ một chút, nói: “Cũng đúng.”
Diệp Viễn nhìn Ngao Quân một chút, hỏi: “Người có thể nói cho ta biết, chuyện này... đến cùng là chuyện gì đang xảy ra hay không?”
Ngao Quân khẽ thở dài một cái, nói ra sự việc lời nguyền của nơi trục xuất này.
Diệp Viễn ở một bên nghe được thì rung động không ngớt, giờ hắn mới hiểu được, vì sao mẫu thân lại vứt bỏ mình và phụ thân.
Cuối cùng hắn cũng đã rõ ràng vì sao mình lại nắm giữ Long Hồn phản tổ rồi!
Thì ra trên người mình có chảy một nửa huyết mạch Long tộc!
“Nương, thật... xin lỗi!” Biết rõ ngọn nguồn rồi, Diệp Viễn không nhịn được mà nức nở nói.
"Nhi tử ngốc, người nên nói xin lỗi là nương! Nương chưa từng có một ngày làm tròn trách nhiệm mẫu thân, những năm này, con cùng cha con đã chịu khổ rồi.” Ngao Quân an ủi.
"Đó không phải lỗi của người! Nương, nơi nguyền rủa này, lẽ nào không có cách phá vỡ hay sao?”
Ngao Quân lắc lắc đầu, nói: “Trừ phi thuỷ tổ sống lại, bằng không thì không có cách nào giải trừ! Chỉ là sau khi thủy tổ của Long tộc ta chết đi thì cũng không có người nào có thể đạt đến trình độ của hắn. Huống chi, Thần Vực thiếu hụt thần đạo như hôm nay, căn bản là không có cách nào đặt chân đến Thần Cảnh. Ngay cả lão tổ tông cũng bị đặt ở cảnh giới Bán Thần.”
Diệp Viễn nghe xong lời này thì hai mắt sáng lên, nói: “Hài nhi nắm giữ Long Hồn phản tổ! Không phải nói, chỉ cần nắm giữ Long Hồn phản tổ thì có thể đạt đến trình độ của thuỷ tổ sao? Vậy thì chỉ cần hài nhi đột phá Thần Cảnh là có thể phá được lời nguyền này?”
“Cái gì! Con… con nắm giữ Long Hồn phản tổ?”
Sự cả kinh của Ngao Quân cũng không phải chuyện nhỏ.
Long Hồn phản tổ chỉ tồn tại trong ký ức của Long tộc, chưa từng có ai nhìn thấy, cũng rất khó để phát hiện.
Bởi vì, từ xưa tới nay chưa từng có ai đạt đến trình độ của thủy tổ Thanh Long!
Vì lẽ đó mà ngay cả Ngao Quân khi sinh ra Diệp Viễn cũng không biết chuyện trên người Diệp Viễn có Long Hồn
Xuyên qua một đoạn sơn động u ám, Diệp Viễn gần như dùng hết khí lực toàn thân.
Càng đi vào sâu, nhịp tim Diệp Viễn đập càng nhanh, hàn ý trên người cũng càng ngày càng nặng.
Cứ dựa theo loại ám chỉ mãnh liệt trong lòng kia, Diệp Viễn đi tới nơi tận cùng của sơn động.
Trước mắt là một hồ nước sâu thẳm, không hề nhìn thấy được đáy.
Trong đầm nước toả ra hàn khí, khiến cho thần hồn của Diệp Viễn cũng sắp bị đông lại.
Cỗ hàn ý kia lạnh đến tận xương tuỷ, làm cho Diệp Viễn không nhịn được mà rùng mình một cái.
Ánh mắt Diệp Viễn ngưng lại, bật thốt lên: “Đây là... khí tức của Bất Hủ Hàn Băng!”
“Không sai, đây chính là Bất Hủ Hàn Băng! Xem ra ngươi hoàn toàn kế thừa y bát của hắn, dựa vào phần hàn khí này thì đã lập tức phán đoán ra Bất Hủ Hàn Băng.
Một giọng nữ lành lạnh vang lên, chính là giọng nói mà Diệp Viễn nghe được lúc ở bên ngoài.
Giọng nói rất hờ hững, thế nhưng từng tia run rẩy kia lại bại lộ nội tâm của đối phương có chút mất bình tĩnh.
Bất Hủ Hàn Băng sinh ra từ cực bắc, là một trong những cực phẩm dược liệu để luyện chế ra một vài đan dược thuộc tính "thủy”.
Vật này cực kỳ quý giá, cho dù là một khối chỉ to bằng móng tay cũng đã có giá trị liên thành.
Sở dĩ được gọi là Bất Hủ Hàn Băng, cũng là vì cho dù có lấy liệt diễm thiêu đốt thì nó cũng sẽ không tan.
Võ giả Huyền Cảnh thông thường, khi chạm vào thì sẽ chết ngay tức khắc!
Với độ hàn khí như thế này, Bất Hủ Hàn Băng ở nơi sâu trong đầm nước này sợ là không hề ít!
“Ngươi... ngươi là?” Diệp Viễn nuốt nước miếng một cái, nói.
Nữ tử nhẹ nhàng thở dài, nói: “Vân nhi, ngươi lớn rồi.”
Cả người Diệp Viễn chấn động, nghe xong câu thở dài này, thậm chí Diệp Viễn còn có loại kích động muốn ôm lấy đối phương.
“Chẳng lẽ... ngươi là... ngươi là...”
Hô hấp của Diệp Viễn trở nên gấp gáp hẳn lên, kỳ thực trong lòng hắn đã sớm có một tia suy đoán, thế nhưng thời điểm đến đây xác minh thì hắn lại trở nên lo lắng thấp thỏm.
Điều hắn lo lắng, chính là lo sợ đối phương phủ nhận, lo sợ sự vui mừng của bản thân lại biến thành công dã tràng.
Ở trong nhận thức của hắn, xưa nay sẽ không có hai chữ “Mẫu thân” này.
Hơn năm trăm năm của kiếp trước, Diệp Viễn đều là cùng phụ thân sống nương tựa lẫn nhau.
Mãi đến tận đời này, khi mở mắt ra nhìn thấy Nhậm Hồng Lăng, Diệp Viễn mới cảm nhận được một phần tình mẹ.
Nhưng mà Diệp Viễn biết, phần yêu thương kia cũng không phải là dành cho hắn, mà là cho "Diệp Viễn" đã chết từ lâu.
Hắn, chỉ là thay thế “Diệp Viễn” hưởng thụ phần tình mẹ kia.
Nói cho cùng thì hắn vẫn là Cơ Thanh Vân!
“Không sai, ta là mẫu thân của con.” Giọng nói của Ngao Quân nhàn nhạt vang lên.
Nghe được câu trả lời này, tâm tình của Diệp Viễn trở nên cực kỳ phức tạp.
Kinh hỉ, bàng hoàng, nghi hoặc, phẫn nộ, các loại tâm tình xen lẫn nhau, khiến hắn có loại cảm giác sắp nổ tung.
Hắn không hiểu, vì sao mẫu thân chưa từng xuất hiện qua trong cuộc đời hắn.
Cũng không hiểu, vì sao xưa nay phụ thân không hề đề cập tới mẫu thân.
Quá nhiều quá nhiều vấn đề chôn sâu ở trong lòng, rốt cuộc vào lúc này muốn nổ tung lên, kích động lúc trước đã bị quét đi sạch sành sanh.
“Tại sao?”
Thiên ngôn vạn ngữ, hóa thành hai chữ này.
Diệp Viễn cũng không biết rằng đây là nơi trục xuất, cũng không biết quá khứ của Ngao Quân.
Cho nên thời điểm khi hắn biết mình có một người mẫu thân thì oán hận càng nhiều hơn!
“Ùng ục ùng ục...”
Trong hàn đàm phun ra bong bóng, “Rào” một tiếng, một cái đầu rồng lao ra khỏi hồ nước, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn.
Bốn mắt nhìn nhau, một đôi mắt là khiếp sợ, một đôi mắt khác lại là trìu mến.
Diệp Viễn cũng biết sơ lược về Long tộc, Thanh Long trước mắt này tuổi già sức yếu, rõ ràng là sắp gần đất xa trời.
Hơn nữa, phần lớn Long tộc đều là dùng hình dáng nhân loại, chỉ có thời điểm khi yêu nguyên của bản thân không đủ để chống đỡ hình dáng nhân loại nữa thì mới hiện ra nguyên hình.
Thanh Long già lọm khọm trước mắt này chính là mẹ của mình sao?
Tính cả năm trăm năm kiếp trước thì hắn sinh ra cũng chưa tới sáu trăm năm.
Sáu trăm năm, làm sao mẫu thân có khả năng trở thành như thế này?
“Vân Nhi, đều là nương không đúng! Nương sinh con ra, nhưng một ngày cũng không hề chăm sóc cho con một lần! Nhưng hơn năm trăm năm này, giờ khắc nào nương cũng nghĩ về con.”
Giọng nói của Ngao Quân vẫn luôn như giếng cổ không giao động, thế nhưng lúc này, giọng nói của nàng run rẩy, trên đôi mắt rồng kia mơ hồ nổi lên ngấn lệ.
Dường như là trong nháy mắt, khí tức của Ngao Quân uể oải đi không ít.
Rõ ràng Diệp Viễn có thể cảm giác được sinh cơ của Ngao Quân còn lại không nhiều, trong lập tức biến mất đi không ít!
Sự phát hiện này, khiến cho Diệp Viễn không khỏi cả kinh.
“Chuyện... chuyện gì đang xảy ra?” Diệp Viễn khiếp sợ không thôi.
Tuy rằng hắn có thể nhìn ra sinh cơ của đối phương còn lại không nhiều, thế nhưng tâm tình chỉ hơi hơi gợn sóng mà lại khiến sinh cơ lập tức biến mất nhiều như vậy?
Cho dù đan đạo của Diệp Viễn nghịch thiên thì xưa nay cũng chưa từng thấy qua tình huống như thế.
Long lệ rơi xuống, Ngao Quân mang theo niềm vui mừng nói rằng: “Không có chuyện gì, nương có thể nói lời tạm biệt với con, ngay lập tức chết đi cũng không tiếc. Cha con… hắn... có khỏe không?”
“Người… người vẫn rất tốt!”
Suýt chút nữa Diệp Viễn bật thốt ra chân tướng, chợt nhớ tới dường như tâm tình của Ngao Quân không thể bị kích thích, đến cuối cùng cũng sửa lại lời nói.
Lúc này, tâm tình của Ngao Quân đã khôi phục lại trạng thái giếng cổ không giao động kia, mở miệng nói: “Cha ngươi hắn... lẽ nào đã gặp phải phiền toái gì?”
Hiển nhiên, vừa nãy Diệp Viễn dừng lại đã khiến cho Ngao Quân có loại cảm giác xấu.
Diệp Viễn lắc đầu nói: "Tâm của phụ thân quá lớn, chỉ là luyện đan gặp phải một chút phiền toái. Dựa vào thực lực của phụ thân thì ở Thần Vực, người có thể tạo nên phiền phức với hắn vẫn còn chưa sinh ra.”
Ngao Quân suy nghĩ một chút, nói: “Cũng đúng.”
Diệp Viễn nhìn Ngao Quân một chút, hỏi: “Người có thể nói cho ta biết, chuyện này... đến cùng là chuyện gì đang xảy ra hay không?”
Ngao Quân khẽ thở dài một cái, nói ra sự việc lời nguyền của nơi trục xuất này.
Diệp Viễn ở một bên nghe được thì rung động không ngớt, giờ hắn mới hiểu được, vì sao mẫu thân lại vứt bỏ mình và phụ thân.
Cuối cùng hắn cũng đã rõ ràng vì sao mình lại nắm giữ Long Hồn phản tổ rồi!
Thì ra trên người mình có chảy một nửa huyết mạch Long tộc!
“Nương, thật... xin lỗi!” Biết rõ ngọn nguồn rồi, Diệp Viễn không nhịn được mà nức nở nói.
"Nhi tử ngốc, người nên nói xin lỗi là nương! Nương chưa từng có một ngày làm tròn trách nhiệm mẫu thân, những năm này, con cùng cha con đã chịu khổ rồi.” Ngao Quân an ủi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!