"Đây... đây chính là uy lực thật sự của Thánh Long Lệnh sao?”
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viễn cũng kinh ngạc không thôi.
Nhìn ngọn núi cao vạn trượng, ngay cả khi dùng Tru Tà Kiếm để triển khai Nộ Kiếm Hỏa Liên cũng không có cách nào làm được đến mức độ như thế.
Nhưng mà, Thánh Long Lệnh này lại làm được một cách dễ dàng như ăn cháo.
“Ha ha, uy lực này của Thánh Long Lệnh cũng chỉ giống như là một chấm nhỏ của tảng băng chìm mà thôi. Nếu là Quy Khư Thần Cảnh sử dụng Thánh Long Lệnh này thì việc dời núi lấp biển cũng là chuyện bình thường.” Lão tổ tông cười nói.
“Hả?” Bỗng nhiên lông mày Diệp Viễn nhíu lại.
“Ngươi muốn đột phá?” Lão tổ tông kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
Lúc này, nguyên lực toàn thân Diệp Viễn hỗn loạn, cảnh giới vô cùng bất ổn, rõ ràng là dấu hiệu sắp đột phá.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Thánh Long Lệnh hấp thu Thánh Tổ Tinh Huyết, sau đó phản lại một lượng lớn Thần Nguyên, trực tiếp giúp ta đột phá bình cảnh.”
Ngay sau đó, Diệp Viễn không hề do dự chút nào, cứ như vậy mà đột phá ngay tại chỗ.
Đột phá cảnh giới nguyên lực chỉ là chuyện nước chảy thành sông đối với Diệp Viễn, nó đã không tạo nên bao nhiêu sóng gió nữa rồi.
Sau một ngày, Diệp Viễn chậm rãi mở hai mắt, từng đạo tinh mang lóe lên.
Sau khi đột phá, Diệp Viễn đã là Thần Vương đỉnh phong, chỉ kém một bước cuối cùng là có thể đạt đến cảnh giới đại viên mãn.
Đến lúc đó, hắn có thể lập tức luyện chế Nghịch Đạo Đan để xung kích cái Thần Cảnh mịt mờ kia rồi!
Lão tổ tông vẫn luôn quan sát toàn bộ quá trình đột phá của Diệp Viễn, trong ánh mắt cũng lóe lên một tia kinh ngạc.
“Không nghĩ tới, công pháp tu luyện chủ yếu của ngươi lại là thần quyết đỉnh cao! Nguyên lực tinh thuần như thế, đợi đến khi ngươi đạt đến cảnh giới đại viên mãn, e rằng lão phu cũng không phải là đối thủ của ngươi rồi!” Lão tổ tông thở dài nói.
Ba đạo Tinh Khí Thần, Diệp Viễn tu luyện đều là pháp quyết thần đạo đỉnh tiêm nhất.
Một khi đạt đến cảnh giới đại viên mãn thì thực lực sẽ vô cùng đáng sợ!
Thậm chí còn mạnh hơn so với Phương Thiên năm đó!
“Lão tổ tông là vì thiên đạo bị giới hạn cho nên mới uất ức như thế, cũng không phải thật sự là do thực lực không đủ.” Diệp Viễn cười nói.
Lão tổ tông cười ha ha, nói: "Bây giờ lập tức phải rời đi rồi sao?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Ta đi đến cáo biệt mẫu thân, sau đó sẽ lên đường.”
Lão tổ tông thở dài nói: "Con đường đạo hạnh khó khăn, chúc ngươi mã đáo thành công!”
Diệp Viễn trở lại hàn đàm, hiển nhiên là không thiếu được một phen lưu luyến không rời với Ngao Quân, sau đó cáo biệt rồi rời đi.
Dựa theo ước tính của Diệp Viễn, Ngao Quân ở trong hàn đàm này nhiều lắm cũng chỉ còn mấy chục năm tuổi thọ. Nếu lãng phí một ngày thì Ngao Quân sẽ thêm một phần nguy hiểm.
Tuy rằng Bất Hủ Hàn Băng thần kỳ, nhưng cũng không cách nào ngăn cản được lời nguyền của nơi trục xuất này.
Nàng có thể sống đến hiện tại, căn bản cũng đã là một kỳ tích.
Lão tổ tông đưa mấy người Diệp Viễn ra khỏi rừng hoa đào, bỗng nhiên Bạch Quang nhìn Diệp Viễn, cảm khái nói: “Đại ca, thật không nghĩ đến huynh và ta vẫn còn có ngọn nguồn như vậy. Chẳng trách, lần đầu tiên ta thấy huynh đã cảm thấy vô cùng thân thiết.”
Diệp Viễn cũng thổn thức không ngớt, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, lần này tiến vào Thần Vẫn Sơn Mạch lại có thể giải mã được thân thế bí ẩn của mình, còn tìm được mẫu thân chưa từng gặp mặt một lần.
Mà Bạch Quang luôn đồng sinh cộng tử với hắn lại là đời sau do tỷ muội tốt của mẫu thân sinh ra.
Có lẽ, hết thảy mọi chuyện đều do ý trời.
Chính mình gặp rủi ro tiến vào Vô Biên Giới, sau đó lại tiến vào Rừng Rậm Vô Biên cứu được Bạch Quang.
Vòng vòng vo vo một hồi, hai người lại cùng nhau xông vào nơi trục xuất.
Những điều này, làm sao có thể dùng một chữ “duyên” để lý giải.
“Đúng vậy, ha ha! Hổ con năm đó, bây giờ đã là cự phách của Thần Vực rồi.” Diệp Viễn cười to nói.
Mặt Bạch Quang không khỏi đỏ ửng lên, phản bác: “Muốn nói đến cự phách thì hẳn là đang nói đại ca mới đúng? Hiện tại, huynh đều đã là lãnh tụ của Nhân tộc cùng Yêu rồi!”
Ly Nhi cười nói: “Hai huynh đệ các ngươi không cần phải người tung kẻ hứng nữa, Viễn Ca, hiện tại chúng ta nên đi đâu? Đi qua khỏi nơi này, hình như vẫn phải thông qua lãnh địa của những Thạch Nhân kia. Chúng ta đi qua đó, sợ rằng bọn họ lại muốn tìm chúng ta gây phiền phức.”
Diệp Viễn nghe vậy thì cười nói: "Cho dù bọn chúng không đến gây sự với ta thì ta cũng muốn đến gây sự với bọn chúng đây! Thiếu gia ta thật sự muốn nhìn một chút, bọn họ có phải thật sự giết không chết hay không!”
Ba người đi tới dưới chân núi, Diệp Viễn không nói hai lời, giơ tay đánh ra một chiêu Bàn Long Phá Thiên Chưởng.
“Ầm!”
Một chưởng đánh ra, đất đá bay tán loạn, trực tiếp bay mất gần phân nửa đỉnh núi.
Trận chấn động dữ dội này khiến cho mười tên Thạch Nhân kia đều bị thức tỉnh.
“Đáng chết! Là ai dám quấy rầy giấc ngủ của chúng ta?” m thanh rít gào của Thạch Dũng truyền đến.
Ba bóng người thong dong hạ xuống, nhìn hắn như cười như không.
"Này tên to con, tiểu gia ta đã trở lại rồi!”
Thạch Dũng không khỏi cứng lại, trừng mắt nhìn Diệp Viễn một lúc lâu mới nhớ tới Diệp Viễn là ai, hắn không khỏi hoảng sợ nói: “Ngươi... không phải ngươi đã tiến vào cái mảnh rừng hoa đào kia rồi sao, làm sao có khả năng đi ra được?”
Nơi này là vùng lân cận với rừng hoa đào, đương nhiên Thạch Dũng biết sự đáng sợ của rừng hoa đào.
Hắn gặp qua không ít người đã tiến vào rừng hoa đào, nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai đi ra được.
Nhưng mà tên nhân loại trước mắt này lại có thể đi ra rồi!
"Ha, thiên hạ rộng lớn, có nơi nào mà tiểu gia ta không đi được? Chỉ là một mảnh rừng hoa đào mà thôi, tiểu gia bây giờ còn muốn đi vào Thần Cấm Lãnh Địa đấy.” Diệp Viễn khinh thường nói.
“Thần Cấm Lãnh Địa! Hừ, nhân loại, ngươi cũng thật là dám khoác lác, nơi đó ngay cả cường giả thần đạo đi vào cũng là một đi không trở lại. Chỉ dựa vào chút thực lực này của ngươi mà cũng muốn tiến vào Thần Cấm Lãnh Địa?” Thạch Dũng không tin nói.
“Ngươi không đi được, không có nghĩa là tiểu gia ta không đi được!” Diệp Viễn nói.
Thạch Dũng nghe vậy cười to nói: “Thực sự là chuyện cười! Thậm chí cửa ải của ta ngươi cũng không qua được, vậy mà còn muốn tiến vào Thần Cấm Lãnh Địa sao? Các huynh đệ, mau đập hắn thành bánh thịt cho ta!”
Mười tên to con cùng nhau tiến lên, tình cảnh kia cũng thật là đồ sộ.
Nhưng mà Diệp Viễn đã đột phá đến Thần Vương đỉnh phong, thực lực đã tăng thêm một bậc.
So với trước còn mạnh hơn rất nhiều.
Thân hình Diệp Viễn hơi động, Nộ Kiếm Hỏa Liên mãnh liệt hiện ra nơi tay, trực tiếp đón lấy nắm đấm như thép của Thạch Dũng.
“Ầm!”
Một cánh tay của Thạch Dũng trực tiếp bị nổ tan tành.
Hắn hoảng sợ nhìn về phía Diệp Viễn, không thể tin được nói: “Nhân loại, hiện tại mới nhiêu bao lâu mà thực lực của ngươi đã tiến bộ nhanh đến như vậy!”
Diệp Viễn cười nhạt nói: “Lúc này chỉ mới là bắt đầu thôi!”
Thạch Dũng hét lớn một tiếng, thân thể của hắn giống như một cái nam châm hút sắt, hút lại hết đống đá vụn kia.
Rất nhanh, cánh tay của hắn đã phục hồi như cũ.
“Nhân loại, ta thừa nhận rằng ngươi rất mạnh! Thế nhưng, tộc Thạch Nhân chúng ta là giết không chết! Cho dù thực lực ngươi mạnh đến đâu cũng không làm nên được chuyện gì!” Thạch Dũng nói.
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Thật không, thiếu gia ta cũng không tin trên cõi đời này có người giết mãi cũng không chết!”
Dứt lời, thân hình Diệp Viễn đột nhiên biến mất.
“Ầm!”
Một tên người đá khác trực tiếp bị Nộ Kiếm Hỏa Liên nổ thành mấy khối đá vụn.
Thạch Dũng nhìn thấy thế thì giận dữ, vung quyền đập về phía Diệp Viễn.
Nhưng mà, sau khi Diệp Viễn đột phá Thần Vương đỉnh phong, thân pháp của hắn tăng trưởng trên diện rộng, trong chớp mắt đã nhẹ nhàng lướt đi.
Tên Thạch Nhân bị đập nát kia ghép lại với nhau một cách nhanh chóng.
Diệp Viễn cũng không lộ ra vẻ ngoài ý muốn, hắn dựa vào thân pháp của mình đi xung quanh giữa mười tên Thạch Nhân.
Bất ngờ ra tay, trực tiếp nổ banh một tên Thạch Nhân.
Nhưng mà, Diệp Viễn lại tập trung hoàn toàn để cảm nhận, nắm giữ hết mỗi một chi tiết nhỏ trong cuộc chiến.
Bỗng nhiên, khóe miệng hắn lóe qua một tia cười nhẹ.
“Nhân loại, lẽ nào ngươi chỉ có thể trốn trốn tránh tránh như vậy thôi sao?” Thạch Dũng không bắt được Diệp Viễn thì không khỏi giận tím mặt.
“Ha ha, đến rồi đây!”
“Ầm!”
Một chiêu kiếm được đánh ra, trực tiếp nổ nát một tên Thạch Nhân.
Sau đó, động tác tiếp theo của Diệp Viễn đã khiến mấy người Thạch Dũng bọn họ im bặt đi.
"Đây... đây chính là uy lực thật sự của Thánh Long Lệnh sao?”
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viễn cũng kinh ngạc không thôi.
Nhìn ngọn núi cao vạn trượng, ngay cả khi dùng Tru Tà Kiếm để triển khai Nộ Kiếm Hỏa Liên cũng không có cách nào làm được đến mức độ như thế.
Nhưng mà, Thánh Long Lệnh này lại làm được một cách dễ dàng như ăn cháo.
“Ha ha, uy lực này của Thánh Long Lệnh cũng chỉ giống như là một chấm nhỏ của tảng băng chìm mà thôi. Nếu là Quy Khư Thần Cảnh sử dụng Thánh Long Lệnh này thì việc dời núi lấp biển cũng là chuyện bình thường.” Lão tổ tông cười nói.
“Hả?” Bỗng nhiên lông mày Diệp Viễn nhíu lại.
“Ngươi muốn đột phá?” Lão tổ tông kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
Lúc này, nguyên lực toàn thân Diệp Viễn hỗn loạn, cảnh giới vô cùng bất ổn, rõ ràng là dấu hiệu sắp đột phá.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Thánh Long Lệnh hấp thu Thánh Tổ Tinh Huyết, sau đó phản lại một lượng lớn Thần Nguyên, trực tiếp giúp ta đột phá bình cảnh.”
Ngay sau đó, Diệp Viễn không hề do dự chút nào, cứ như vậy mà đột phá ngay tại chỗ.
Đột phá cảnh giới nguyên lực chỉ là chuyện nước chảy thành sông đối với Diệp Viễn, nó đã không tạo nên bao nhiêu sóng gió nữa rồi.
Sau một ngày, Diệp Viễn chậm rãi mở hai mắt, từng đạo tinh mang lóe lên.
Sau khi đột phá, Diệp Viễn đã là Thần Vương đỉnh phong, chỉ kém một bước cuối cùng là có thể đạt đến cảnh giới đại viên mãn.
Đến lúc đó, hắn có thể lập tức luyện chế Nghịch Đạo Đan để xung kích cái Thần Cảnh mịt mờ kia rồi!
Lão tổ tông vẫn luôn quan sát toàn bộ quá trình đột phá của Diệp Viễn, trong ánh mắt cũng lóe lên một tia kinh ngạc.
“Không nghĩ tới, công pháp tu luyện chủ yếu của ngươi lại là thần quyết đỉnh cao! Nguyên lực tinh thuần như thế, đợi đến khi ngươi đạt đến cảnh giới đại viên mãn, e rằng lão phu cũng không phải là đối thủ của ngươi rồi!” Lão tổ tông thở dài nói.
Ba đạo Tinh Khí Thần, Diệp Viễn tu luyện đều là pháp quyết thần đạo đỉnh tiêm nhất.
Một khi đạt đến cảnh giới đại viên mãn thì thực lực sẽ vô cùng đáng sợ!
Thậm chí còn mạnh hơn so với Phương Thiên năm đó!
“Lão tổ tông là vì thiên đạo bị giới hạn cho nên mới uất ức như thế, cũng không phải thật sự là do thực lực không đủ.” Diệp Viễn cười nói.
Lão tổ tông cười ha ha, nói: "Bây giờ lập tức phải rời đi rồi sao?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Ta đi đến cáo biệt mẫu thân, sau đó sẽ lên đường.”
Lão tổ tông thở dài nói: "Con đường đạo hạnh khó khăn, chúc ngươi mã đáo thành công!”
Diệp Viễn trở lại hàn đàm, hiển nhiên là không thiếu được một phen lưu luyến không rời với Ngao Quân, sau đó cáo biệt rồi rời đi.
Dựa theo ước tính của Diệp Viễn, Ngao Quân ở trong hàn đàm này nhiều lắm cũng chỉ còn mấy chục năm tuổi thọ. Nếu lãng phí một ngày thì Ngao Quân sẽ thêm một phần nguy hiểm.
Tuy rằng Bất Hủ Hàn Băng thần kỳ, nhưng cũng không cách nào ngăn cản được lời nguyền của nơi trục xuất này.
Nàng có thể sống đến hiện tại, căn bản cũng đã là một kỳ tích.
Lão tổ tông đưa mấy người Diệp Viễn ra khỏi rừng hoa đào, bỗng nhiên Bạch Quang nhìn Diệp Viễn, cảm khái nói: “Đại ca, thật không nghĩ đến huynh và ta vẫn còn có ngọn nguồn như vậy. Chẳng trách, lần đầu tiên ta thấy huynh đã cảm thấy vô cùng thân thiết.”
Diệp Viễn cũng thổn thức không ngớt, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, lần này tiến vào Thần Vẫn Sơn Mạch lại có thể giải mã được thân thế bí ẩn của mình, còn tìm được mẫu thân chưa từng gặp mặt một lần.
Mà Bạch Quang luôn đồng sinh cộng tử với hắn lại là đời sau do tỷ muội tốt của mẫu thân sinh ra.
Có lẽ, hết thảy mọi chuyện đều do ý trời.
Chính mình gặp rủi ro tiến vào Vô Biên Giới, sau đó lại tiến vào Rừng Rậm Vô Biên cứu được Bạch Quang.
Vòng vòng vo vo một hồi, hai người lại cùng nhau xông vào nơi trục xuất.
Những điều này, làm sao có thể dùng một chữ “duyên” để lý giải.
“Đúng vậy, ha ha! Hổ con năm đó, bây giờ đã là cự phách của Thần Vực rồi.” Diệp Viễn cười to nói.
Mặt Bạch Quang không khỏi đỏ ửng lên, phản bác: “Muốn nói đến cự phách thì hẳn là đang nói đại ca mới đúng? Hiện tại, huynh đều đã là lãnh tụ của Nhân tộc cùng Yêu rồi!”
Ly Nhi cười nói: “Hai huynh đệ các ngươi không cần phải người tung kẻ hứng nữa, Viễn Ca, hiện tại chúng ta nên đi đâu? Đi qua khỏi nơi này, hình như vẫn phải thông qua lãnh địa của những Thạch Nhân kia. Chúng ta đi qua đó, sợ rằng bọn họ lại muốn tìm chúng ta gây phiền phức.”
Diệp Viễn nghe vậy thì cười nói: "Cho dù bọn chúng không đến gây sự với ta thì ta cũng muốn đến gây sự với bọn chúng đây! Thiếu gia ta thật sự muốn nhìn một chút, bọn họ có phải thật sự giết không chết hay không!”
Ba người đi tới dưới chân núi, Diệp Viễn không nói hai lời, giơ tay đánh ra một chiêu Bàn Long Phá Thiên Chưởng.
“Ầm!”
Một chưởng đánh ra, đất đá bay tán loạn, trực tiếp bay mất gần phân nửa đỉnh núi.
Trận chấn động dữ dội này khiến cho mười tên Thạch Nhân kia đều bị thức tỉnh.
“Đáng chết! Là ai dám quấy rầy giấc ngủ của chúng ta?” m thanh rít gào của Thạch Dũng truyền đến.
Ba bóng người thong dong hạ xuống, nhìn hắn như cười như không.
"Này tên to con, tiểu gia ta đã trở lại rồi!”
Thạch Dũng không khỏi cứng lại, trừng mắt nhìn Diệp Viễn một lúc lâu mới nhớ tới Diệp Viễn là ai, hắn không khỏi hoảng sợ nói: “Ngươi... không phải ngươi đã tiến vào cái mảnh rừng hoa đào kia rồi sao, làm sao có khả năng đi ra được?”
Nơi này là vùng lân cận với rừng hoa đào, đương nhiên Thạch Dũng biết sự đáng sợ của rừng hoa đào.
Hắn gặp qua không ít người đã tiến vào rừng hoa đào, nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai đi ra được.
Nhưng mà tên nhân loại trước mắt này lại có thể đi ra rồi!
"Ha, thiên hạ rộng lớn, có nơi nào mà tiểu gia ta không đi được? Chỉ là một mảnh rừng hoa đào mà thôi, tiểu gia bây giờ còn muốn đi vào Thần Cấm Lãnh Địa đấy.” Diệp Viễn khinh thường nói.
“Thần Cấm Lãnh Địa! Hừ, nhân loại, ngươi cũng thật là dám khoác lác, nơi đó ngay cả cường giả thần đạo đi vào cũng là một đi không trở lại. Chỉ dựa vào chút thực lực này của ngươi mà cũng muốn tiến vào Thần Cấm Lãnh Địa?” Thạch Dũng không tin nói.
“Ngươi không đi được, không có nghĩa là tiểu gia ta không đi được!” Diệp Viễn nói.
Thạch Dũng nghe vậy cười to nói: “Thực sự là chuyện cười! Thậm chí cửa ải của ta ngươi cũng không qua được, vậy mà còn muốn tiến vào Thần Cấm Lãnh Địa sao? Các huynh đệ, mau đập hắn thành bánh thịt cho ta!”
Mười tên to con cùng nhau tiến lên, tình cảnh kia cũng thật là đồ sộ.
Nhưng mà Diệp Viễn đã đột phá đến Thần Vương đỉnh phong, thực lực đã tăng thêm một bậc.
So với trước còn mạnh hơn rất nhiều.
Thân hình Diệp Viễn hơi động, Nộ Kiếm Hỏa Liên mãnh liệt hiện ra nơi tay, trực tiếp đón lấy nắm đấm như thép của Thạch Dũng.
“Ầm!”
Một cánh tay của Thạch Dũng trực tiếp bị nổ tan tành.
Hắn hoảng sợ nhìn về phía Diệp Viễn, không thể tin được nói: “Nhân loại, hiện tại mới nhiêu bao lâu mà thực lực của ngươi đã tiến bộ nhanh đến như vậy!”
Diệp Viễn cười nhạt nói: “Lúc này chỉ mới là bắt đầu thôi!”
Thạch Dũng hét lớn một tiếng, thân thể của hắn giống như một cái nam châm hút sắt, hút lại hết đống đá vụn kia.
Rất nhanh, cánh tay của hắn đã phục hồi như cũ.
“Nhân loại, ta thừa nhận rằng ngươi rất mạnh! Thế nhưng, tộc Thạch Nhân chúng ta là giết không chết! Cho dù thực lực ngươi mạnh đến đâu cũng không làm nên được chuyện gì!” Thạch Dũng nói.
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Thật không, thiếu gia ta cũng không tin trên cõi đời này có người giết mãi cũng không chết!”
Dứt lời, thân hình Diệp Viễn đột nhiên biến mất.
“Ầm!”
Một tên người đá khác trực tiếp bị Nộ Kiếm Hỏa Liên nổ thành mấy khối đá vụn.
Thạch Dũng nhìn thấy thế thì giận dữ, vung quyền đập về phía Diệp Viễn.
Nhưng mà, sau khi Diệp Viễn đột phá Thần Vương đỉnh phong, thân pháp của hắn tăng trưởng trên diện rộng, trong chớp mắt đã nhẹ nhàng lướt đi.
Tên Thạch Nhân bị đập nát kia ghép lại với nhau một cách nhanh chóng.
Diệp Viễn cũng không lộ ra vẻ ngoài ý muốn, hắn dựa vào thân pháp của mình đi xung quanh giữa mười tên Thạch Nhân.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!