“Đáng chết! Lẽ nào ngay cả Trấn Hồn Châu cũng không phải đối thủ của Tử Hồn Thụ này sao? Tại sao một chút phản ứng cũng không có!”
Tuy rằng thần hồn của Diệp Viễn bị đông kết lại, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có năng lực để suy nghĩ.
Hiện tại điều hắn hy vọng duy nhất chính là Trấn Hồn Châu.
Nhưng mà, Trấn Hồn Châu lại không hề có một chút phản ứng nào, điều này làm cho hắn lo lắng vạn phần.
Thần hồn của Diệp Viễn bị rút ra khỏi thân thể từng chút một, con mắt của quạ đen lại giống như là vực sâu vô tận, còn Diệp Viễn không ngừng rơi xuống.
Đột nhiên, Trấn Hồn Châu phát ra một tia gợn sóng lần thứ hai!
Thần hồn của Diệp Viễn mới vừa rời khỏi thân thể nửa đoạn thì bị kéo trở lại lần nữa!
"Hử! Chuyện gì thế này?” Quạ đen kinh ngạc nói.
Một chiêu này của nó, xưa nay chưa từng thất bại, cho dù là cường giả thần đạo, chỉ cần nhìn chăm chú vào hai con mắt của nó cũng không thể thoát khỏi vận mệnh bị nhiếp hồn.
Nhưng mà hôm nay nó lại thất thủ rồi!
Đối phương, chỉ vỏn vẹn là một tên phàm nhân chưa đạt đến Thần Cảnh mà thôi.
“Truyền thuyết nói rằng Long Hồn phản tổ là thần hồn mạnh nhất Long tộc, thực lực của lão già Ngao Minh kia sâu không lường được, có thể chống lại U Minh Nhất Thị Đảo cũng không phải không thể. Nhưng mà... trừ phi là bản thể của lão già kia đích thân tới đây, bằng không ai cũng cứu không nổi con cháu của hắn!” Quạ đen tự nhủ.
Bỗng nhiên, con quạ đen ở chính giữa kia tung cánh, bay đến đỉnh đầu của Diệp Viễn!
Diệp Viễn vừa ổn định lại thần hồn thì thần hồn lại giống như gặp phải lôi điện một lần nữa.
Quạ đen há mỏ nhọn hướng về phía thiên linh cái của Diệp Viễn, trong nháy mắt một luồng sức hút rung động linh hồn bao phủ toàn thân Diệp Viễn.
Nhưng mà sau một khắc, quạ đen lại hoảng sợ kêu to lên!
“Trấn Hồn Châu! Hóa ra là Trấn Hồn Châu! Đáng chết! Đáng chết! Làm sao có thể là Trấn Hồn Châu! A!”
Quạ đen giống như đã bị kinh hãi tột cùng, trong tiếng kêu tràn ngập sự tuyệt vọng.
Nó nhảy đập cánh hai lần, muốn lập tức trốn khỏi thân thể Diệp Viễn.
Nhưng mà, cũng đã muộn!
Một luồng sức hút đáng sợ phát ra từ thiên linh cái của Diệp Viễn, trực tiếp hút quạ đen vào trong.
Quạ đen còn chưa kịp hút được thần hồn của Diệp Viễn, ngược lại đã bị Diệp Viễn nuốt chửng.
Nói chuẩn xác hơn không phải Diệp Viễn, mà là Trấn Hồn Châu!
Diệp Viễn có thể cảm giác được rõ ràng, con quạ đen kia trực tiếp bị Trấn Hồn Châu nuốt hết.
“Ào ào ào...”
Diệp Viễn hít từng ngụm từng ngụm khí thở gấp, cuối cùng cũng đã được giải thoát khỏi sự cầm cố đáng sợ kia.
Trước tiên, điều hắn muốn làm chính là đi cứu Bạch Quang cùng Lục Nhi!
Chỉ là, Diệp Viễn chưa kịp hành động thì lại cảm thấy thức hải của mình “Vù” một tiếng, một luồng linh hồn đáng sợ như phong bạo lấy hắn làm trung tâm bao phủ ra ngoài.
Cỗ linh hồn phong bạo này thật đáng sợ, căn bản là Diệp Viễn không thể chịu nổi loại xung kích này, hai mắt lập tức tối sầm, ngất đi.
Một viên hạt châu màu đen chậm rãi bay ra từ trong đầu của Diệp Viễn, lơ lửng giữa không trung.
Trong lúc nhất thời, cuồng phong gào thét.
Lấy Trấn Hồn Châu làm trung tâm, hình thành một vòng xoáy linh hồn.
Vòng xoáy này càng lúc càng lớn, bão táp càng ngày càng mạnh!
"A a a! Lão già kia chết rồi, không phải Trấn Hồn Châu đã sớm biến mất không biết tung tích hay sao, làm sao có khả năng xuất hiện ở trên người tiểu tử này chứ?"
Tử Hồn Thụ phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, sợ hãi vô cùng.
Chỉ là, Trấn Hồn Châu phát ra linh hồn phong bạo càng lúc càng lớn, sức hút kinh khủng kia khiến cho ngay cả Tử Hồn Thụ cũng không thể chịu đựng được!
Cơn bão táp này, rất nhanh đã lan tràn ra khắp toàn bộ Đầm Lầy Tử Vong.
Toàn bộ tồn tại chưa xác định rõ đang ở trong Thần Cấm Lãnh Địa đều nhận ra được gợn sóng đáng sợ này.
Gợn sóng này khiến cho bọn họ khiếp đảm vô cùng!
Sống ở bên trong Thần Cấm Lãnh Địa này đều là tồn tại mà Thần Vực không thể nào tưởng tượng được.
...
Bên trong một vùng núi non, trong bóng tối lộ ra hai con mắt.
Trong đôi mắt này tràn đầy vẻ sợ hãi.
“Đây là khí tức gì, ba động thật mạnh! Nhìn dáng dấp, chắc hẳn là từ Đầm Lầy Tử Vong bên kia truyền đến chăng?”
“Là Trấn Hồn Châu! Một trong ba đại Pháp bảo bên người của Tiên Lâm Thiên Tôn, là hồn khí chí cao của Tiên Lâm Vực! Năm trăm vạn năm trước, Tiên Lâm Thiên Tôn đã "thân tử đạo tiêu", Trấn Hồn Châu cũng không còn tăm tích. Không nghĩ tới năm trăm vạn năm sau, rốt cuộc cũng đã xuất thế lần thứ hai rồi!”
“Tiên Lâm Thiên Tôn? Đó là người nào?”
“Đó là chúa tể của Tiên Lâm Vực này, là tồn tại mà chúng ta phải ngước nhìn!”
"Là tồn tại mà ngay cả phụ thân cũng đều phải ngước nhìn sao? Như vậy thì còn mạnh đến mức nào?”
“Rất mạnh? Ha ha, ngươi không thể nào tưởng tượng được sự mạnh mẽ đó!”
"Đó là Tử Hồn Thụ?”
“Ha ha, tên kia dám trêu chọc tân chủ nhân của Trấn Hồn Châu, tự mình muốn chết thì không ai có thể cứu được hắn! Linh hồn phong bạo này cũng đồng thời khiến cho những tên kia mỗi một người đều e sợ phải khiêm tốn một chút. Nuốt chửng Tử Hồn Thụ, sợ rằng Trấn Hồn Châu cũng đã có thể thức tỉnh một cách triệt để rồi!”
...
Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc phong bạo cũng bình lặng lại.
Diệp Viễn cũng đã khôi phục được một tia ý thức, chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra.
Gần như ngay lập tức hắn nghĩ tới Bạch Quang cùng Lục Nhi.
“Bạch Quang! Lục Nhi!” Diệp Viễn kinh hô.
“Đại ca/ thiếu gia, chúng ta ở đây!”
“Viễn Ca, cuối cùng thì huynh cũng tỉnh rồi!”
Bên tai vang lên ba giọng nói quen thuộc khiến cho Diệp Viễn giống như đang nằm mơ.
Hắn nhìn Bạch Quang một chút, sau đó lại nhìn Lục Nhi một chút, nghi ngờ không thôi nói: "Các... các ngươi không sao?”
Bạch Quang nói: “Chúng ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, lúc tỉnh lại thì nằm ở đây giống như huynh rồi! Ta cùng Lục Nhi gần như tỉnh lại cùng lúc, chỉ có huynh là hôn mê thời gian lâu hơn một chút.”
Mặc kệ như thế nào, nhìn thấy hai người bình yên vô sự thì rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng Diệp Viễn cũng đã rơi xuống được.
Nghĩ lại tình cảnh Bạch Quang cùng Lục Nhi bị đoạt hồn lúc đó, tim Diệp Viễn thực sự giống như bị đao cắt.
Mặc dù hiện tại nghĩ lại cũng cảm thấy sợ hãi không ngớt.
Bỗng nhiên Diệp Viễn nhìn về phía Ly Nhi nói: “Ly Nhi, muội không bị đoạt hồn, lúc ở trong Hạo Thiên Tháp có nhìn thấy gì không?”
Ly Nhi lắc đầu nói: “Tuy rằng ta không bị đoạt hồn, thế nhưng ta cũng giống như các huynh, đều bị Tử Hồn Thụ kia cầm cố. Cùng lúc lại xuất hiện linh hồn phong bạo, sau đó xảy ra cái gì ta cũng không biết.”
Bốn người hai mặt nhìn nhau, đều là một vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không biết trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì.
Còn có Thạch Phá Thiên ở một bên, cũng tương tự không biết chuyện gì.
Diệp Viễn hơi nhướng mày, dùng thần thức chìm vào bên trong Trấn Hồn Châu, phát hiện Trấn Hồn Châu vẫn cứ yên tĩnh trôi nổi ở trong thức hải của mình như trước, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
"Rốt cuộc Trấn Hồn Châu này là thứ gì? Chuyện đã xảy ra lúc trước quả thực không thể tưởng tượng nổi!” Diệp Viễn thất thần nói.
Mắt thấy thần hồn Bạch Quang cùng Lục Nhi bị quạ đen nuốt chửng, Diệp Viễn gần như đã kết luận rằng hai người bọn họ đã tử vong.
Nhưng không ngờ, sau khi xảy ra linh hồn phong bạo thì hai người bọn họ lại xuất hiện một cách hoàn hảo ở trước mặt mình.
Sau khi mừng rỡ như điên thì Diệp Viễn càng kinh ngạc nhiều hơn.
Trấn Hồn Châu này thực sự cao thâm khó dò, khiến cho hắn hoàn toàn không tìm được chút manh mối.
Tử Hồn Thụ kia chính là tồn tại trong truyền thuyết, là nhân vật khủng bố còn mạnh hơn cả cường giả thần đạo.
Nhưng mà Trấn Hồn Châu lại hoàn toàn nghiền ép được nó rồi!
"Hử?” Bỗng nhiên Diệp Viễn cả kinh, nói: "Hình như chúng ta đã ra khỏi Đầm Lầy Tử Vong, Tử Hồn Thụ kia đâu?”
Bốn người khác đều mờ mịt, bọn họ cũng không biết rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.
Diệp Viễn bất đắc dĩ, nói: “Được rồi, không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, chúng ta vẫn là nên đi tìm Côn Ngô Thần Mộc đi!”
Lúc này, trong không gian Trấn Hồn Châu có một cái bóng mờ đang dần dần ngưng tụ.
Ánh mắt của hắn tựa như xuyên thấu không gian, rơi vào trên người Diệp Viễn đang gấp rút lên đường kia.
“Ha ha, năm trăm vạn năm, rốt cuộc Trấn Hồn Châu cũng đã có người nối nghiệp rồi!”
“Đáng chết! Lẽ nào ngay cả Trấn Hồn Châu cũng không phải đối thủ của Tử Hồn Thụ này sao? Tại sao một chút phản ứng cũng không có!”
Tuy rằng thần hồn của Diệp Viễn bị đông kết lại, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có năng lực để suy nghĩ.
Hiện tại điều hắn hy vọng duy nhất chính là Trấn Hồn Châu.
Nhưng mà, Trấn Hồn Châu lại không hề có một chút phản ứng nào, điều này làm cho hắn lo lắng vạn phần.
Thần hồn của Diệp Viễn bị rút ra khỏi thân thể từng chút một, con mắt của quạ đen lại giống như là vực sâu vô tận, còn Diệp Viễn không ngừng rơi xuống.
Đột nhiên, Trấn Hồn Châu phát ra một tia gợn sóng lần thứ hai!
Thần hồn của Diệp Viễn mới vừa rời khỏi thân thể nửa đoạn thì bị kéo trở lại lần nữa!
"Hử! Chuyện gì thế này?” Quạ đen kinh ngạc nói.
Một chiêu này của nó, xưa nay chưa từng thất bại, cho dù là cường giả thần đạo, chỉ cần nhìn chăm chú vào hai con mắt của nó cũng không thể thoát khỏi vận mệnh bị nhiếp hồn.
Nhưng mà hôm nay nó lại thất thủ rồi!
Đối phương, chỉ vỏn vẹn là một tên phàm nhân chưa đạt đến Thần Cảnh mà thôi.
“Truyền thuyết nói rằng Long Hồn phản tổ là thần hồn mạnh nhất Long tộc, thực lực của lão già Ngao Minh kia sâu không lường được, có thể chống lại U Minh Nhất Thị Đảo cũng không phải không thể. Nhưng mà... trừ phi là bản thể của lão già kia đích thân tới đây, bằng không ai cũng cứu không nổi con cháu của hắn!” Quạ đen tự nhủ.
Bỗng nhiên, con quạ đen ở chính giữa kia tung cánh, bay đến đỉnh đầu của Diệp Viễn!
Diệp Viễn vừa ổn định lại thần hồn thì thần hồn lại giống như gặp phải lôi điện một lần nữa.
Quạ đen há mỏ nhọn hướng về phía thiên linh cái của Diệp Viễn, trong nháy mắt một luồng sức hút rung động linh hồn bao phủ toàn thân Diệp Viễn.
Nhưng mà sau một khắc, quạ đen lại hoảng sợ kêu to lên!
“Trấn Hồn Châu! Hóa ra là Trấn Hồn Châu! Đáng chết! Đáng chết! Làm sao có thể là Trấn Hồn Châu! A!”
Quạ đen giống như đã bị kinh hãi tột cùng, trong tiếng kêu tràn ngập sự tuyệt vọng.
Nó nhảy đập cánh hai lần, muốn lập tức trốn khỏi thân thể Diệp Viễn.
Nhưng mà, cũng đã muộn!
Một luồng sức hút đáng sợ phát ra từ thiên linh cái của Diệp Viễn, trực tiếp hút quạ đen vào trong.
Quạ đen còn chưa kịp hút được thần hồn của Diệp Viễn, ngược lại đã bị Diệp Viễn nuốt chửng.
Nói chuẩn xác hơn không phải Diệp Viễn, mà là Trấn Hồn Châu!
Diệp Viễn có thể cảm giác được rõ ràng, con quạ đen kia trực tiếp bị Trấn Hồn Châu nuốt hết.
“Ào ào ào...”
Diệp Viễn hít từng ngụm từng ngụm khí thở gấp, cuối cùng cũng đã được giải thoát khỏi sự cầm cố đáng sợ kia.
Trước tiên, điều hắn muốn làm chính là đi cứu Bạch Quang cùng Lục Nhi!
Chỉ là, Diệp Viễn chưa kịp hành động thì lại cảm thấy thức hải của mình “Vù” một tiếng, một luồng linh hồn đáng sợ như phong bạo lấy hắn làm trung tâm bao phủ ra ngoài.
Cỗ linh hồn phong bạo này thật đáng sợ, căn bản là Diệp Viễn không thể chịu nổi loại xung kích này, hai mắt lập tức tối sầm, ngất đi.
Một viên hạt châu màu đen chậm rãi bay ra từ trong đầu của Diệp Viễn, lơ lửng giữa không trung.
Trong lúc nhất thời, cuồng phong gào thét.
Lấy Trấn Hồn Châu làm trung tâm, hình thành một vòng xoáy linh hồn.
Vòng xoáy này càng lúc càng lớn, bão táp càng ngày càng mạnh!
"A a a! Lão già kia chết rồi, không phải Trấn Hồn Châu đã sớm biến mất không biết tung tích hay sao, làm sao có khả năng xuất hiện ở trên người tiểu tử này chứ?"
Tử Hồn Thụ phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, sợ hãi vô cùng.
Chỉ là, Trấn Hồn Châu phát ra linh hồn phong bạo càng lúc càng lớn, sức hút kinh khủng kia khiến cho ngay cả Tử Hồn Thụ cũng không thể chịu đựng được!
Cơn bão táp này, rất nhanh đã lan tràn ra khắp toàn bộ Đầm Lầy Tử Vong.
Toàn bộ tồn tại chưa xác định rõ đang ở trong Thần Cấm Lãnh Địa đều nhận ra được gợn sóng đáng sợ này.
Gợn sóng này khiến cho bọn họ khiếp đảm vô cùng!
Sống ở bên trong Thần Cấm Lãnh Địa này đều là tồn tại mà Thần Vực không thể nào tưởng tượng được.
...
Bên trong một vùng núi non, trong bóng tối lộ ra hai con mắt.
Trong đôi mắt này tràn đầy vẻ sợ hãi.
“Đây là khí tức gì, ba động thật mạnh! Nhìn dáng dấp, chắc hẳn là từ Đầm Lầy Tử Vong bên kia truyền đến chăng?”
“Là Trấn Hồn Châu! Một trong ba đại Pháp bảo bên người của Tiên Lâm Thiên Tôn, là hồn khí chí cao của Tiên Lâm Vực! Năm trăm vạn năm trước, Tiên Lâm Thiên Tôn đã "thân tử đạo tiêu", Trấn Hồn Châu cũng không còn tăm tích. Không nghĩ tới năm trăm vạn năm sau, rốt cuộc cũng đã xuất thế lần thứ hai rồi!”
“Tiên Lâm Thiên Tôn? Đó là người nào?”
“Đó là chúa tể của Tiên Lâm Vực này, là tồn tại mà chúng ta phải ngước nhìn!”
"Là tồn tại mà ngay cả phụ thân cũng đều phải ngước nhìn sao? Như vậy thì còn mạnh đến mức nào?”
“Rất mạnh? Ha ha, ngươi không thể nào tưởng tượng được sự mạnh mẽ đó!”
"Đó là Tử Hồn Thụ?”
“Ha ha, tên kia dám trêu chọc tân chủ nhân của Trấn Hồn Châu, tự mình muốn chết thì không ai có thể cứu được hắn! Linh hồn phong bạo này cũng đồng thời khiến cho những tên kia mỗi một người đều e sợ phải khiêm tốn một chút. Nuốt chửng Tử Hồn Thụ, sợ rằng Trấn Hồn Châu cũng đã có thể thức tỉnh một cách triệt để rồi!”
...
Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc phong bạo cũng bình lặng lại.
Diệp Viễn cũng đã khôi phục được một tia ý thức, chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra.
Gần như ngay lập tức hắn nghĩ tới Bạch Quang cùng Lục Nhi.
“Bạch Quang! Lục Nhi!” Diệp Viễn kinh hô.
“Đại ca/ thiếu gia, chúng ta ở đây!”
“Viễn Ca, cuối cùng thì huynh cũng tỉnh rồi!”
Bên tai vang lên ba giọng nói quen thuộc khiến cho Diệp Viễn giống như đang nằm mơ.
Hắn nhìn Bạch Quang một chút, sau đó lại nhìn Lục Nhi một chút, nghi ngờ không thôi nói: "Các... các ngươi không sao?”
Bạch Quang nói: “Chúng ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, lúc tỉnh lại thì nằm ở đây giống như huynh rồi! Ta cùng Lục Nhi gần như tỉnh lại cùng lúc, chỉ có huynh là hôn mê thời gian lâu hơn một chút.”
Mặc kệ như thế nào, nhìn thấy hai người bình yên vô sự thì rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng Diệp Viễn cũng đã rơi xuống được.
Nghĩ lại tình cảnh Bạch Quang cùng Lục Nhi bị đoạt hồn lúc đó, tim Diệp Viễn thực sự giống như bị đao cắt.
Mặc dù hiện tại nghĩ lại cũng cảm thấy sợ hãi không ngớt.
Bỗng nhiên Diệp Viễn nhìn về phía Ly Nhi nói: “Ly Nhi, muội không bị đoạt hồn, lúc ở trong Hạo Thiên Tháp có nhìn thấy gì không?”
Ly Nhi lắc đầu nói: “Tuy rằng ta không bị đoạt hồn, thế nhưng ta cũng giống như các huynh, đều bị Tử Hồn Thụ kia cầm cố. Cùng lúc lại xuất hiện linh hồn phong bạo, sau đó xảy ra cái gì ta cũng không biết.”
Bốn người hai mặt nhìn nhau, đều là một vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không biết trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì.
Còn có Thạch Phá Thiên ở một bên, cũng tương tự không biết chuyện gì.
Diệp Viễn hơi nhướng mày, dùng thần thức chìm vào bên trong Trấn Hồn Châu, phát hiện Trấn Hồn Châu vẫn cứ yên tĩnh trôi nổi ở trong thức hải của mình như trước, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
"Rốt cuộc Trấn Hồn Châu này là thứ gì? Chuyện đã xảy ra lúc trước quả thực không thể tưởng tượng nổi!” Diệp Viễn thất thần nói.
Mắt thấy thần hồn Bạch Quang cùng Lục Nhi bị quạ đen nuốt chửng, Diệp Viễn gần như đã kết luận rằng hai người bọn họ đã tử vong.
Nhưng không ngờ, sau khi xảy ra linh hồn phong bạo thì hai người bọn họ lại xuất hiện một cách hoàn hảo ở trước mặt mình.
Sau khi mừng rỡ như điên thì Diệp Viễn càng kinh ngạc nhiều hơn.
Trấn Hồn Châu này thực sự cao thâm khó dò, khiến cho hắn hoàn toàn không tìm được chút manh mối.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!