“Đại ca, thật kỳ quái! Không phải nói rằng Thần Cấm Lãnh Địa là khu vực cấm của cường giả thần đạo hay sao, tại sao sau khi chúng ta đi ra khỏi Đầm Lầy Tử Vong cũng chưa gặp nguy hiểm lần nào?”
Đã hơn nửa tháng từ khi thoát khỏi cảnh ngàn cân treo sợi tóc ở bên trong Đầm Lầy Tử Vong.
Bạch Quang kinh ngạc phát hiện, một đường đi tới này lại bình tĩnh đến mức kỳ lạ!
Loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt khi bọn họ đặt chân vào Thần Cấm Lãnh Địa lúc trước đã tan thành mây khói.
Loại tương phản mãnh liệt này quả thực khiến cho bốn người trở nên có chút không biết làm thế nào.
Cho dù là Diệp Viễn thì lần này tiến vào Thần Cấm Lãnh Địa cũng đã làm tốt tâm lý một đi không trở lại.
Nhưng mà hiện tại quá an nhàn rồi!
Bốn người bọn họ bây giờ đều sắp biến thành một đường du sơn ngoạn thủy.
Thần Cấm Lãnh Địa này còn là tuyệt địa của Thần Vực trong truyền thuyết nữa sao?
“E rằng, nguyên nhân vẫn là do dị động của Trấn Hồn Châu lần trước! Lẽ nào hết thảy sinh linh ở bên trong Thần Cấm Lãnh Địa này đều sợ hãi Trấn Hồn Châu? Chuyện này hẳn là không có khả năng?” Diệp Viễn hết nói nổi.
Nhưng Bạch Quang lại làm vẻ mặt hưng phấn nói: “Đại ca, năm đó Trấn Hồn Châu này là do đệ tìm được giúp huynh! Ha ha, không nghĩ tới hôm nay lại có tác dụng lớn đến như vậy, có thể giúp cho chúng ta ở bên trong Thần Cấm Lãnh Địa này dễ dàng như đi trên đất bằng.”
Diệp Viễn cười nói: “Ha ha, công lao của ngươi là lớn nhất! Nhưng mà ta luôn cảm thấy không hề đơn giản như vậy! Ta nhớ tới ngày đó Tử Hồn Thụ đã nhắc đến Tiên Lâm Vực, mà Ca Nặc cũng đã từng nói về Tiên Lâm Vực! Chẳng lẽ Thần Vực này của chúng ta vốn được gọi là Tiên Lâm Vực? Còn có, Thiên Ly cũng đã từng nói rằng, bia đá Hạo Thiên cùng Trấn Hồn Châu đều là bảo vật bên ngoài vực, ngay cả Tuyệt Thiên Tiền Bối cũng không biết lai lịch của bọn chúng! Dường như... ngoài Thần Vực này ra, thật sự vẫn còn một không gian khác!”
Bỗng nhiên tâm Ly Nhi hơi động, nói với Diệp Viễn: “Viễn ca, huynh nói xem, có khi nào những cường giả thần đạo kia chính là đi từ một không gian khác để đến đây?”
Diệp Viễn kinh ngạc nhìn nàng một cái, gật đầu nói: “Nghe muội nói như thế, đúng thật là có khả năng đó! Có thể bọn họ đã sớm nhận ra được thiên đạo bị thiếu hụt, cho nên không người nào nguyện ý ở lại Thần Vực nữa, hết thảy cường giả thần đạo hợp lực lại mở ra lối đến dị giới!”
Diệp Viễn càng nói càng cảm thấy có khả năng!
Cứ như vậy, tất cả mọi chuyện có thể lập tức được giải thích thông suốt!
Thiên đạo thiếu hụt, cho dù bọn họ có là Quy Khư Thần Cảnh thì cũng phải bị áp chế quay lại Hư Huyền Cảnh, điều này có cường giả thần đạo nào lại đồng ý?
Cho dù cảm ngộ pháp tắc của bọn họ cao đến đâu thì cũng chỉ là lợi hại hơn cường giả bán thần một chút mà thôi.
Những người này vốn có bản tính cao cao tại thượng, khiến cho bọn họ hòa lẫn với người thường một lần nữa, đó căn bản là chuyện mà bọn họ không thể đồng ý.
Hơn nữa, bên ngoài vực có thể là tầng không gian cao hơn, bọn họ còn có thể có cơ hội đạt đến cảnh giới càng cao hơn cũng khó nói.
Diệp Viễn có cảm giác, chính mình đã gần chạm tới cái chân tướng bí ẩn đã bị phủ đầy bụi mười vạn năm nay!
“Tiên Lâm Vực! Tiên Lâm Vực! Vì sao lại được gọi là Tiên Lâm Vực chứ? Thiên đạo, vì sao lại thiếu hụt một phần chứ? Ha ha, những cường giả thần đạo kia, từng người một đều tự cho mình là siêu phàm, nhưng một khi hỗn loạn như thế xảy ra thì thật sự cũng chỉ còn là tồn tại như các vị Thần mà thôi!”
Trong giọng nói Diệp Viễn tràn ngập trào phúng, hắn vô cùng xem thường những người được gọi là cường giả thần đạo kia.
Hắn không tin, những cường giả thần đạo đó không biết đến sự nguy hiểm của Ma tộc!
Nhưng mà những người kia vẫn mặc kệ tất cả mà rời đi, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có!
Diệp Viễn vô cùng khinh thường những người được gọi là cường giả thần đạo đó.
“Nếu như đúng là như vậy thì quả thật bọn họ chính là một đám người xấu xa! Uổng phí một thân thực lực cao tuyệt nhưng lại đi làm kẻ bỏ chạy, vứt bỏ cả trăm tỉ tỉ sinh linh của Thần Vực này phải chịu nổi khổ bị Ma tộc đồ thán!” Bạch Quang cũng nói một cách phẫn hận.
Ly Nhi than thở: “Cõi đời này, cường giả có đảm đương như Tuyệt Thiên tiền bối, Phương Thiên tiền bối, lại có mấy người? Những cường giả thần đạo đó nhìn thấy người khác rời đi thì làm sao chấp nhận chuyện chính mình lưu lại để làm con pháo thí chứ? Có thể, ở trong mắt bọn họ, sinh mạng của mình còn quan trọng hơn trăm tỉ tỉ sinh linh này nhiều lắm!”
Nghe xong, ba người Diệp Viễn đều rất tán thành.
Sợ rằng, ở trong mắt của những cường giả thần đạo đó thật sự là suy nghĩ như vậy.
Bỗng nhiên, Diệp Viễn sầm mặt lại, một đạo thần thức cường hãn không kiêng kỵ khóa chặt hắn lại.
"Ha ha, không nghĩ tới lại đụng độ với các ngươi ở đây rồi! Cũng thật là oan gia ngõ hẹp!”
Một bóng người ngăn cản phía trước mặt mọi người, không phải ai khác mà chính là Gia Cát Thanh Hư!
Diệp Viễn hừ lạnh nói: “Cái tên gia hỏa nhà ngươi, cũng thật là bám dai như đỉa!”
“Tiểu tử, ngươi hủy đi trăm vạn năm tâm huyết của ta, chẳng lẽ ngươi cho rằng bản Thần sẽ dễ dàng bỏ qua hay sao?” Lý Khôi nói.
Sắc mặt Diệp Viễn chìm xuống, nói: “Gia Cát Thanh Hư đâu? Chết rồi sao?”
“Hừ! Không tận mắt nhìn thấy ngươi chết, bản tọa làm sao chết được?” Lần này, đổi thành giọng nói của Gia Cát Thanh Hư.
Diệp Viễn nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, khinh thường nói: “Nhìn dáng vẻ, chắc hẳn là ngươi không định tự mình ra tay. Ha ha, xem ra sự tự tin của ngươi đều bị thiếu gia ta tiêu diệt sạch rồi. Đệ nhất Thần Vực cũng chỉ như vậy mà thôi!”
Diệp Viễn đã sớm hiểu rõ tính khí của Gia Cát Thanh Hư, cho dù đối phương biết rõ đây là phép khích tướng thì hắn cũng sẽ bị lừa.
Nhưng mà lần này, Diệp Viễn tính sai rồi!
Chỉ nghe Gia Cát Thanh Hư hừ lạnh một tiếng, nói: “Hừ! Ngươi muốn khích tướng để ta ra tay với ngươi sao, sợ là phải khiến cho ngươi thất vọng rồi! Bởi vì chỉ cần có thể nhìn thấy ngươi chết thì bản tọa đồng ý bị ngươi cười nhạo!”
"Hà hà, tiểu tử, ta không thể không nói ngươi rất lợi hại! Gia Cát Thanh Hư là một tên cao ngạo, vậy mà cũng bị ngươi ép cho mất hết ngạo khí! Thiên phú của ngươi, thậm chí còn mạnh hơn so với Tuyệt Thiên! Chỉ tiếc... ngươi sinh ra không đúng thời điểm!” Lý Khôi làm một vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác.
Hiển nhiên, hai người này đã sớm đạt được sự ăn ý nào đó.
Về việc đối phó với Diệp Viễn, mục tiêu của bọn họ chính là, giết chết Diệp Viễn.
Vì thế mà Gia Cát Thanh Hư chấp nhận từ bỏ việc tự mình ra tay!
Bởi vì hắn biết, cho dù hắn có cố gắng thế nào thì cũng không thể giết chết Diệp Viễn!
Diệp Viễn thở dài nói: “Như vậy à, ta đã hiểu rồi! Xem ra hôm nay, không thể tránh được một trận chiến đẫm máu rồi!”
Dứt lời, Diệp Viễn thu những người khác vào trong Hạo Thiên Tháp.
Lý Khôi nhìn thấy cảnh này, cười nhạt nói: "Trận chiến đẫm máu? Tiểu tử, ngươi nghĩ nhiều quá rồi! Dựa vào thực lực của bản thần, chỉ có dùng Long Thần Chi m ngươi mới có thể đối kháng với ta. Chỉ tiếc là, với thực lực tầng chín như ngươi triển khai ra Long Thần Chi m, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ được thời gian ba hơi thở, phải chứ? Chỉ cần bản thần vượt qua được ba hơi này, ngươi chắc chắn phải chết!”
Lần trước Diệp Viễn dùng thời gian hai hơi thở, Lý Khôi cho rằng đó đã cực hạn của Diệp Viễn.
Tuy rằng Long Thần Chi m mạnh, thế nhưng pháp tắc thần đạo của hắn quá cường hãn rồi!
Không có gì bất lợi xảy ra, dùng Long Thần Chi m lên người hắn thì tuyệt đối không có tác dụng tuyệt sát.
Nếu như đã không có tác dụng tuyệt sát, vậy thì dùng một chiêu này chẳng khác nào tìm chết.
Diệp Viễn khẽ mỉm cười, căn bản cũng không để ý lắm, nhàn nhạt nói: “Thật sao? Nếu ta đoán không lầm, thực lực của ngươi bây giờ cũng là mười không đủ một! Nếu trạng thái hiện tại của ta không thể đối phó nổi ngươi, vậy thì... đột phá là được!”
Nói xong, nguyên lực toàn thân Diệp Viễn trỗi dậy!
Một luồng nguyên lực phong bạo đáng sợ khuấy lên gió nổi mây vần khắp toàn bộ Thần Cấm Lãnh Địa!
Lý Khôi biến sắc, kinh hãi nói: "Đây là… tầng chín đại viên mãn, cảnh giới Bán Thần!”
“Đại ca, thật kỳ quái! Không phải nói rằng Thần Cấm Lãnh Địa là khu vực cấm của cường giả thần đạo hay sao, tại sao sau khi chúng ta đi ra khỏi Đầm Lầy Tử Vong cũng chưa gặp nguy hiểm lần nào?”
Đã hơn nửa tháng từ khi thoát khỏi cảnh ngàn cân treo sợi tóc ở bên trong Đầm Lầy Tử Vong.
Bạch Quang kinh ngạc phát hiện, một đường đi tới này lại bình tĩnh đến mức kỳ lạ!
Loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt khi bọn họ đặt chân vào Thần Cấm Lãnh Địa lúc trước đã tan thành mây khói.
Loại tương phản mãnh liệt này quả thực khiến cho bốn người trở nên có chút không biết làm thế nào.
Cho dù là Diệp Viễn thì lần này tiến vào Thần Cấm Lãnh Địa cũng đã làm tốt tâm lý một đi không trở lại.
Nhưng mà hiện tại quá an nhàn rồi!
Bốn người bọn họ bây giờ đều sắp biến thành một đường du sơn ngoạn thủy.
Thần Cấm Lãnh Địa này còn là tuyệt địa của Thần Vực trong truyền thuyết nữa sao?
“E rằng, nguyên nhân vẫn là do dị động của Trấn Hồn Châu lần trước! Lẽ nào hết thảy sinh linh ở bên trong Thần Cấm Lãnh Địa này đều sợ hãi Trấn Hồn Châu? Chuyện này hẳn là không có khả năng?” Diệp Viễn hết nói nổi.
Nhưng Bạch Quang lại làm vẻ mặt hưng phấn nói: “Đại ca, năm đó Trấn Hồn Châu này là do đệ tìm được giúp huynh! Ha ha, không nghĩ tới hôm nay lại có tác dụng lớn đến như vậy, có thể giúp cho chúng ta ở bên trong Thần Cấm Lãnh Địa này dễ dàng như đi trên đất bằng.”
Diệp Viễn cười nói: “Ha ha, công lao của ngươi là lớn nhất! Nhưng mà ta luôn cảm thấy không hề đơn giản như vậy! Ta nhớ tới ngày đó Tử Hồn Thụ đã nhắc đến Tiên Lâm Vực, mà Ca Nặc cũng đã từng nói về Tiên Lâm Vực! Chẳng lẽ Thần Vực này của chúng ta vốn được gọi là Tiên Lâm Vực? Còn có, Thiên Ly cũng đã từng nói rằng, bia đá Hạo Thiên cùng Trấn Hồn Châu đều là bảo vật bên ngoài vực, ngay cả Tuyệt Thiên Tiền Bối cũng không biết lai lịch của bọn chúng! Dường như... ngoài Thần Vực này ra, thật sự vẫn còn một không gian khác!”
Bỗng nhiên tâm Ly Nhi hơi động, nói với Diệp Viễn: “Viễn ca, huynh nói xem, có khi nào những cường giả thần đạo kia chính là đi từ một không gian khác để đến đây?”
Diệp Viễn kinh ngạc nhìn nàng một cái, gật đầu nói: “Nghe muội nói như thế, đúng thật là có khả năng đó! Có thể bọn họ đã sớm nhận ra được thiên đạo bị thiếu hụt, cho nên không người nào nguyện ý ở lại Thần Vực nữa, hết thảy cường giả thần đạo hợp lực lại mở ra lối đến dị giới!”
Diệp Viễn càng nói càng cảm thấy có khả năng!
Cứ như vậy, tất cả mọi chuyện có thể lập tức được giải thích thông suốt!
Thiên đạo thiếu hụt, cho dù bọn họ có là Quy Khư Thần Cảnh thì cũng phải bị áp chế quay lại Hư Huyền Cảnh, điều này có cường giả thần đạo nào lại đồng ý?
Cho dù cảm ngộ pháp tắc của bọn họ cao đến đâu thì cũng chỉ là lợi hại hơn cường giả bán thần một chút mà thôi.
Những người này vốn có bản tính cao cao tại thượng, khiến cho bọn họ hòa lẫn với người thường một lần nữa, đó căn bản là chuyện mà bọn họ không thể đồng ý.
Hơn nữa, bên ngoài vực có thể là tầng không gian cao hơn, bọn họ còn có thể có cơ hội đạt đến cảnh giới càng cao hơn cũng khó nói.
Diệp Viễn có cảm giác, chính mình đã gần chạm tới cái chân tướng bí ẩn đã bị phủ đầy bụi mười vạn năm nay!
“Tiên Lâm Vực! Tiên Lâm Vực! Vì sao lại được gọi là Tiên Lâm Vực chứ? Thiên đạo, vì sao lại thiếu hụt một phần chứ? Ha ha, những cường giả thần đạo kia, từng người một đều tự cho mình là siêu phàm, nhưng một khi hỗn loạn như thế xảy ra thì thật sự cũng chỉ còn là tồn tại như các vị Thần mà thôi!”
Trong giọng nói Diệp Viễn tràn ngập trào phúng, hắn vô cùng xem thường những người được gọi là cường giả thần đạo kia.
Hắn không tin, những cường giả thần đạo đó không biết đến sự nguy hiểm của Ma tộc!
Nhưng mà những người kia vẫn mặc kệ tất cả mà rời đi, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có!
Diệp Viễn vô cùng khinh thường những người được gọi là cường giả thần đạo đó.
“Nếu như đúng là như vậy thì quả thật bọn họ chính là một đám người xấu xa! Uổng phí một thân thực lực cao tuyệt nhưng lại đi làm kẻ bỏ chạy, vứt bỏ cả trăm tỉ tỉ sinh linh của Thần Vực này phải chịu nổi khổ bị Ma tộc đồ thán!” Bạch Quang cũng nói một cách phẫn hận.
Ly Nhi than thở: “Cõi đời này, cường giả có đảm đương như Tuyệt Thiên tiền bối, Phương Thiên tiền bối, lại có mấy người? Những cường giả thần đạo đó nhìn thấy người khác rời đi thì làm sao chấp nhận chuyện chính mình lưu lại để làm con pháo thí chứ? Có thể, ở trong mắt bọn họ, sinh mạng của mình còn quan trọng hơn trăm tỉ tỉ sinh linh này nhiều lắm!”
Nghe xong, ba người Diệp Viễn đều rất tán thành.
Sợ rằng, ở trong mắt của những cường giả thần đạo đó thật sự là suy nghĩ như vậy.
Bỗng nhiên, Diệp Viễn sầm mặt lại, một đạo thần thức cường hãn không kiêng kỵ khóa chặt hắn lại.
"Ha ha, không nghĩ tới lại đụng độ với các ngươi ở đây rồi! Cũng thật là oan gia ngõ hẹp!”
Một bóng người ngăn cản phía trước mặt mọi người, không phải ai khác mà chính là Gia Cát Thanh Hư!
Diệp Viễn hừ lạnh nói: “Cái tên gia hỏa nhà ngươi, cũng thật là bám dai như đỉa!”
“Tiểu tử, ngươi hủy đi trăm vạn năm tâm huyết của ta, chẳng lẽ ngươi cho rằng bản Thần sẽ dễ dàng bỏ qua hay sao?” Lý Khôi nói.
Sắc mặt Diệp Viễn chìm xuống, nói: “Gia Cát Thanh Hư đâu? Chết rồi sao?”
“Hừ! Không tận mắt nhìn thấy ngươi chết, bản tọa làm sao chết được?” Lần này, đổi thành giọng nói của Gia Cát Thanh Hư.
Diệp Viễn nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, khinh thường nói: “Nhìn dáng vẻ, chắc hẳn là ngươi không định tự mình ra tay. Ha ha, xem ra sự tự tin của ngươi đều bị thiếu gia ta tiêu diệt sạch rồi. Đệ nhất Thần Vực cũng chỉ như vậy mà thôi!”
Diệp Viễn đã sớm hiểu rõ tính khí của Gia Cát Thanh Hư, cho dù đối phương biết rõ đây là phép khích tướng thì hắn cũng sẽ bị lừa.
Nhưng mà lần này, Diệp Viễn tính sai rồi!
Chỉ nghe Gia Cát Thanh Hư hừ lạnh một tiếng, nói: “Hừ! Ngươi muốn khích tướng để ta ra tay với ngươi sao, sợ là phải khiến cho ngươi thất vọng rồi! Bởi vì chỉ cần có thể nhìn thấy ngươi chết thì bản tọa đồng ý bị ngươi cười nhạo!”
"Hà hà, tiểu tử, ta không thể không nói ngươi rất lợi hại! Gia Cát Thanh Hư là một tên cao ngạo, vậy mà cũng bị ngươi ép cho mất hết ngạo khí! Thiên phú của ngươi, thậm chí còn mạnh hơn so với Tuyệt Thiên! Chỉ tiếc... ngươi sinh ra không đúng thời điểm!” Lý Khôi làm một vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác.
Hiển nhiên, hai người này đã sớm đạt được sự ăn ý nào đó.
Về việc đối phó với Diệp Viễn, mục tiêu của bọn họ chính là, giết chết Diệp Viễn.
Vì thế mà Gia Cát Thanh Hư chấp nhận từ bỏ việc tự mình ra tay!
Bởi vì hắn biết, cho dù hắn có cố gắng thế nào thì cũng không thể giết chết Diệp Viễn!
Diệp Viễn thở dài nói: “Như vậy à, ta đã hiểu rồi! Xem ra hôm nay, không thể tránh được một trận chiến đẫm máu rồi!”
Dứt lời, Diệp Viễn thu những người khác vào trong Hạo Thiên Tháp.
Lý Khôi nhìn thấy cảnh này, cười nhạt nói: "Trận chiến đẫm máu? Tiểu tử, ngươi nghĩ nhiều quá rồi! Dựa vào thực lực của bản thần, chỉ có dùng Long Thần Chi m ngươi mới có thể đối kháng với ta. Chỉ tiếc là, với thực lực tầng chín như ngươi triển khai ra Long Thần Chi m, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ được thời gian ba hơi thở, phải chứ? Chỉ cần bản thần vượt qua được ba hơi này, ngươi chắc chắn phải chết!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!