“Diệp Thanh, có cảm nhận được khí tức của Côn Ngô Thần Mộc không?”
“Ừm, phía trước có một luồng Mộc Linh Khí rất mạnh, ta có cảm giác... giống như là nó đang dẫn đường cho chúng ta đi tới vậy.”
Diệp Viễn nghe vậy cũng sững sờ: “Chỉ dẫn chúng ta đi tới?”
Diệp Thanh gật đầu: “Có thể phóng thích ra Mộc Linh Khí đáng sợ như thế, tên kia quá mạnh mẽ, căn bản không phải thứ mà chúng ta có thể suy đoán. Ta nghĩ, chắc hẳn là hắn đã sớm phát hiện ra chúng ta, thậm chí... còn biết mục đích chuyến đi lần này của chúng ta. Bởi vì nơi này ngoại trừ Côn Ngô Thần Mộc ra, ta không còn cảm ứng được bất kỳ khí tức của tồn tại nào khác.”
Diệp Viễn gật gật đầu, cũng không hề lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.
Tồn tại bên trong Thần Cấm Lãnh Địa này đều là thứ mà bọn họ không thể nào tưởng tượng được.
Thậm chí, Diệp Viễn ở trước mặt Tử Hồn Thụ kia, ngay cả một đầu ngón tay cũng đều không thể nhúc nhích nổi.
Diệp Thanh mẫn cảm với Mộc Linh Khí nhất, vì lẽ đó mà hắn mới để Diệp Thanh dẫn đường.
Quả nhiên, không bao lâu sau Diệp Thanh đã lập tức cảm nhận được Mộc Linh Khí mạnh mẽ.
“Đại ca, không biết Côn Ngô Thần Mộc chủ động bại lộ kia là địch hay là bạn đây!” Bạch Quang nói.
Diệp Viễn cười nói: “Là địch hay là bạn thì chúng ta cũng đều phải đi một chuyến này.”
...
Dưới sự dẫn dắt của Diệp Thanh, rất nhanh đoàn người đã đi tới phía dưới một ngọn núi.
Trên đỉnh núi có một cây đại thụ cao chọc trời.
Thân cây kia giống như là cột chống trời, cho dù một ngàn người cũng chưa chắc có thể ôm hết.
Sức sống tràn trề khiến cho mấy người Diệp Viễn cách xa ở dưới chân núi cũng đều cảm nhận được một trận tâm thần sảng khoái.
“Đây chính là Côn Ngô Thần Mộc sao? Thật là một tồn tại đáng sợ!” Bạch Quang thở dài nói.
“Nghe đồn, Côn Ngô Thần Mộc chính là căn nguyên Mộc Linh Khí của Thần Vực, được xưng là Thế Giới Chi Thụ, là một phần của pháp tắc thiên đạo. Ta sáng chế ra phương pháp chế tạo Nghịch Đạo Đan này, vốn chỉ là một tia cảm ứng từ nơi sâu xa. Nhưng hôm nay, ta đã xác định được, ta đang bù đắp thiên đạo và tái tạo thần đạo trong cơ thể ta!” Trong ánh mắt của Diệp Viễn bắn ra từng vệt tinh mang, lời nói cũng tự tin hơn gấp trăm lần.
Nghe được lời này của Diệp Viễn, mọi người đều thán phục một trận không ngớt.
Đặc biệt là Thạch Phá Thiên, hắn đã trải qua niên đại thần đạo, hắn hiểu rõ về sự mù mịt của thiên đạo hơn so với các võ giả Đạo Huyền Cảnh.
Nhưng mà Diệp Viễn lại muốn tái đạo thiên đạo ở trong người!
Ý nghĩ bực này quá mức ngông cuồng! Quá mức điên cuồng! Quá mức khó mà tin nổi!
Thế nhưng ngẫm lại một cách tỉ mỉ thì bọn họ đều không khỏi than thở ý nghĩ thiên tài này của Diệp Viễn.
Tu luyện từng bước một, căn bản là không một ai có thể đánh vỡ được quy tắc thiên đạo này.
Thời gian hơn mười vạn năm đã chứng minh được điểm này.
Cường hãn như Phương Thiên cũng không cách nào đột phá được sự ràng buộc.
Nhưng mà, nếu như dùng đan đạo để mô phỏng thiên đạo, tái tạo lại pháp tắc thần đạo ở trong thân thể của võ giả, điều này xác thực là tư tưởng vi diệu.
“Ha ha, khá khen cho cái gọi là tái tạo thần đạo! Không hổ là truyền nhân của Tiên Lâm Thiên Tôn, loại ý nghĩ này thật không thể nào tưởng tượng nổi, đơn giản làm cho người ta nhìn vào cũng phải than thở!”
Đột nhiên có một âm thanh vang lên, dọa cho mọi người giật nảy một cái.
Bỗng nhiên, mấy người Diệp Viễn chỉ cảm thấy hoa mắt, thân hình đã không tự chủ biến mất ngay tại chỗ.
Xuất hiện một lần nữa thì đã ở trên đỉnh núi, dưới chân của đại thụ.
Một người trẻ tuổi đang nở nụ cười dịu dàng nhìn bọn họ, ánh mắt kia khá là cân nhắc.
Diệp Viễn hơi nhướng mày, dò hỏi: “Các hạ chẳng lẽ chính là... Côn Ngô Thần Mộc?”
Người trẻ tuổi đánh giá Diệp Viễn, giống như cảm thấy vô cùng hứng thú đối với hắn.
Nghe Diệp Viễn hỏi, người trẻ tuổi cười nói: “Ngươi rất được! Không hổ là truyền nhân của Tiên Lâm Lão Quỷ! Ý tưởng này của ngươi nghe có vẻ điên cuồng, thế nhưng kể ra thì đó là phương pháp có khả năng để đánh vỡ sự ràng buộc của Thiên Đạo nhất!”
Diệp Viễn nghe vậy, hai mắt sáng lên, nói: “Tiền bối cũng cảm thấy phương pháp này có khả năng sao?”
“Đương nhiên! Thiên Đạo đổ nát, thần đạo héo tàn, bất luận dùng phương pháp gì cũng chống đối không được sự suy yếu của Thiên Đạo. Thế nhưng, nếu dùng linh dược của niên đại thần đạo thì sẽ có chất chứa một phần Thiên Đạo. Bọn họ không cách nào đơn độc chống đối sự suy yếu của Thiên Đạo, thế nhưng nếu như thay đổi được tư tưởng của bọn họ, có thể để mỗi võ giả tự xây dựng cấu trúc Thiên đạo trong cơ thể mình, từ đó sẽ đánh vỡ được sự ràng buộc này! Không thể không nói rằng ý nghĩ này vô cùng thiên tài!” Người trẻ tuổi thở dài nói.
Nghe xong lời của đối phương, Diệp Viễn có một trận hưng phấn không tên.
Diệp Viễn càng hiểu rõ sâu sắc hơn về Thần Vực, đối với tính khả thi của Nghịch Đạo Đan cũng có thêm nhiều sự tự tin.
Nếu Thiên Đạo đã mất, như vậy thì tự chính mình tái tạo một cái Thiên Đạo!
Thiên Đạo thuộc về mình, chỉ tồn tại ở trong cơ thể mình!
Lối suy nghĩ này ngày càng rõ ràng.
Ý nghĩ này có vẻ vô cùng điên cuồng, thế nhưng đối với Diệp Viễn mà nói thì không phải không thể thực hiện được!
Diệp Viễn cấu tạo Thiên Đạo, cũng không cần phải là một Thiên Đạo hoàn chỉnh.
Hắn chỉ là muốn cấu tạo nên một cái Thiên Đạo của Động Huyền Thần Cảnh sơ kỳ để hắn có thể thuận lợi đột phá đến cảnh giới thần đạo!
Một đời trước, ý nghĩ này còn vô cùng mơ hồ, thế nhưng dựa vào sự lĩnh ngộ cực cao đối với đan đạo của hắn, hắn mơ hồ cảm nhận được loại tồn tại này.
Linh dược hàng trăm vạn năm cũng không phải là chỉ có chín loại này, thế nhưng Diệp Viễn đã tuyển lựa ra chín loại linh dược này, chính là ám hợp Thiên Đạo.
Đây là do Diệp Viễn đã trải qua nhiều lần khảo chứng, mới thật sự tuyển ra được chín loại linh dược.
Nói đến thì có chút mịt mờ, thế nhưng Diệp Viễn dựa vào sự lĩnh ngộ đối với đan đạo của mình, hắn cảm thấy những linh dược này kết hợp lại với nhau có thể đạt đến một hiệu quả không thể tưởng tượng nổi.
Đời này, Diệp Viễn lĩnh ngộ về Thiên Đạo càng thêm sâu sắc, hơn nữa đối với việc lý giải về Dược Thần Hồn Điểncàng thêm tinh thâm, mạch suy nghĩ của Diệp Viễn cũng càng rõ ràng.
Đối với việc làm sao để luyện chế thì trong lòng cũng càng thêm chắc chắn.
Vì lẽ đó mà hắn mới phải đi vào Thần Vẫn Sơn Mạch, một mực tìm cho bằng được linh dược cuối cùng này, chính là Côn Ngô Hoa.
"Ý tứ của tiền bối trước đó là... Nghịch Đạo Đan thật sự có thể trợ giúp Diệp mỗ đột phá Thần Cảnh sao?” Diệp Viễn không nhịn được hỏi.
Người trẻ tuổi cười nói: “Ha ha, ta cũng không có nói như vậy! Có thể đột phá hay không thì ngươi phải xem vận mệnh của chính mình. Chuyện như vậy, ngay cả Tiên Lâm Lão Quỷ tự mình đến đây cũng không dám nói chắc trăm phần trăm có thể thành công. Ta chỉ có thể nói, có khả năng!”
Cả người Diệp Viễn chấn động, không thể nghi ngờ gì nữa, lời của người trẻ tuổi đã giúp cho hắn gia tăng thêm rất nhiều tự tin.
Vị trước mắt này, chính là tồn tại ngự trị trên cả thần đạo.
Hắn có thể nói ra một câu có khả năng cũng đã là chuyện cực kỳ hiếm có.
Mười vạn năm qua, không biết đã có bao nhiêu người từng thử đột phá Thần Cảnh, thế nhưng đều không ngoại lệ là thất bại.
“Đã như vậy thì thứ lỗi cho vãn bối lỗ mãng, không biết tiền bối có thể tặng cho ta một đóa Côn Ngô Hoa?” Diệp Viễn chắp tay nói.
Người trẻ tuổi sững sờ, bỗng nhiên cười ha ha nói: “Thú vị! Thật biết điều! Tiểu tử, lá gan của ngươi... thật là không nhỏ đấy!”
Diệp Viễn cười nói: “Không phải vãn bối gan lớn, mà là vãn bối đã cùng đường rồi! Có thể nói Côn Ngô Hoa vô cùng quan trọng đối với tiền bối, thế nhưng đối với vãn bối, đối với Thần Vực thì càng quan trọng hơn! Ta nghĩ rằng nếu tiền bối đồng ý hiện thân gặp mặt thì hẳn là vì không muốn Thần Vực triệt để luân hãm, phải chứ?”
Dựa vào thái độ của Côn Ngô Thần Mộc, Diệp Viễn kết luận rằng, ít nhất thì đối phương không có bao nhiêu địch ý đối với mình.
Bằng không thì sẽ không nói nhảm nhiều như vậy.
“Ha ha, tên tiểu tử nhà ngươi thật sự là thú vị, chẳng trách Tiên Lâm Lão Quỷ lại chọn ngươi!”
Người trẻ tuổi vừa nói lòng bàn tay vừa nâng lên một chút, một đóa hoa màu đỏ xuất hiện ở trong tay của hắn.
“Diệp Thanh, có cảm nhận được khí tức của Côn Ngô Thần Mộc không?”
“Ừm, phía trước có một luồng Mộc Linh Khí rất mạnh, ta có cảm giác... giống như là nó đang dẫn đường cho chúng ta đi tới vậy.”
Diệp Viễn nghe vậy cũng sững sờ: “Chỉ dẫn chúng ta đi tới?”
Diệp Thanh gật đầu: “Có thể phóng thích ra Mộc Linh Khí đáng sợ như thế, tên kia quá mạnh mẽ, căn bản không phải thứ mà chúng ta có thể suy đoán. Ta nghĩ, chắc hẳn là hắn đã sớm phát hiện ra chúng ta, thậm chí... còn biết mục đích chuyến đi lần này của chúng ta. Bởi vì nơi này ngoại trừ Côn Ngô Thần Mộc ra, ta không còn cảm ứng được bất kỳ khí tức của tồn tại nào khác.”
Diệp Viễn gật gật đầu, cũng không hề lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.
Tồn tại bên trong Thần Cấm Lãnh Địa này đều là thứ mà bọn họ không thể nào tưởng tượng được.
Thậm chí, Diệp Viễn ở trước mặt Tử Hồn Thụ kia, ngay cả một đầu ngón tay cũng đều không thể nhúc nhích nổi.
Diệp Thanh mẫn cảm với Mộc Linh Khí nhất, vì lẽ đó mà hắn mới để Diệp Thanh dẫn đường.
Quả nhiên, không bao lâu sau Diệp Thanh đã lập tức cảm nhận được Mộc Linh Khí mạnh mẽ.
“Đại ca, không biết Côn Ngô Thần Mộc chủ động bại lộ kia là địch hay là bạn đây!” Bạch Quang nói.
Diệp Viễn cười nói: “Là địch hay là bạn thì chúng ta cũng đều phải đi một chuyến này.”
...
Dưới sự dẫn dắt của Diệp Thanh, rất nhanh đoàn người đã đi tới phía dưới một ngọn núi.
Trên đỉnh núi có một cây đại thụ cao chọc trời.
Thân cây kia giống như là cột chống trời, cho dù một ngàn người cũng chưa chắc có thể ôm hết.
Sức sống tràn trề khiến cho mấy người Diệp Viễn cách xa ở dưới chân núi cũng đều cảm nhận được một trận tâm thần sảng khoái.
“Đây chính là Côn Ngô Thần Mộc sao? Thật là một tồn tại đáng sợ!” Bạch Quang thở dài nói.
“Nghe đồn, Côn Ngô Thần Mộc chính là căn nguyên Mộc Linh Khí của Thần Vực, được xưng là Thế Giới Chi Thụ, là một phần của pháp tắc thiên đạo. Ta sáng chế ra phương pháp chế tạo Nghịch Đạo Đan này, vốn chỉ là một tia cảm ứng từ nơi sâu xa. Nhưng hôm nay, ta đã xác định được, ta đang bù đắp thiên đạo và tái tạo thần đạo trong cơ thể ta!” Trong ánh mắt của Diệp Viễn bắn ra từng vệt tinh mang, lời nói cũng tự tin hơn gấp trăm lần.
Nghe được lời này của Diệp Viễn, mọi người đều thán phục một trận không ngớt.
Đặc biệt là Thạch Phá Thiên, hắn đã trải qua niên đại thần đạo, hắn hiểu rõ về sự mù mịt của thiên đạo hơn so với các võ giả Đạo Huyền Cảnh.
Nhưng mà Diệp Viễn lại muốn tái đạo thiên đạo ở trong người!
Ý nghĩ bực này quá mức ngông cuồng! Quá mức điên cuồng! Quá mức khó mà tin nổi!
Thế nhưng ngẫm lại một cách tỉ mỉ thì bọn họ đều không khỏi than thở ý nghĩ thiên tài này của Diệp Viễn.
Tu luyện từng bước một, căn bản là không một ai có thể đánh vỡ được quy tắc thiên đạo này.
Thời gian hơn mười vạn năm đã chứng minh được điểm này.
Cường hãn như Phương Thiên cũng không cách nào đột phá được sự ràng buộc.
Nhưng mà, nếu như dùng đan đạo để mô phỏng thiên đạo, tái tạo lại pháp tắc thần đạo ở trong thân thể của võ giả, điều này xác thực là tư tưởng vi diệu.
“Ha ha, khá khen cho cái gọi là tái tạo thần đạo! Không hổ là truyền nhân của Tiên Lâm Thiên Tôn, loại ý nghĩ này thật không thể nào tưởng tượng nổi, đơn giản làm cho người ta nhìn vào cũng phải than thở!”
Đột nhiên có một âm thanh vang lên, dọa cho mọi người giật nảy một cái.
Bỗng nhiên, mấy người Diệp Viễn chỉ cảm thấy hoa mắt, thân hình đã không tự chủ biến mất ngay tại chỗ.
Xuất hiện một lần nữa thì đã ở trên đỉnh núi, dưới chân của đại thụ.
Một người trẻ tuổi đang nở nụ cười dịu dàng nhìn bọn họ, ánh mắt kia khá là cân nhắc.
Diệp Viễn hơi nhướng mày, dò hỏi: “Các hạ chẳng lẽ chính là... Côn Ngô Thần Mộc?”
Người trẻ tuổi đánh giá Diệp Viễn, giống như cảm thấy vô cùng hứng thú đối với hắn.
Nghe Diệp Viễn hỏi, người trẻ tuổi cười nói: “Ngươi rất được! Không hổ là truyền nhân của Tiên Lâm Lão Quỷ! Ý tưởng này của ngươi nghe có vẻ điên cuồng, thế nhưng kể ra thì đó là phương pháp có khả năng để đánh vỡ sự ràng buộc của Thiên Đạo nhất!”
Diệp Viễn nghe vậy, hai mắt sáng lên, nói: “Tiền bối cũng cảm thấy phương pháp này có khả năng sao?”
“Đương nhiên! Thiên Đạo đổ nát, thần đạo héo tàn, bất luận dùng phương pháp gì cũng chống đối không được sự suy yếu của Thiên Đạo. Thế nhưng, nếu dùng linh dược của niên đại thần đạo thì sẽ có chất chứa một phần Thiên Đạo. Bọn họ không cách nào đơn độc chống đối sự suy yếu của Thiên Đạo, thế nhưng nếu như thay đổi được tư tưởng của bọn họ, có thể để mỗi võ giả tự xây dựng cấu trúc Thiên đạo trong cơ thể mình, từ đó sẽ đánh vỡ được sự ràng buộc này! Không thể không nói rằng ý nghĩ này vô cùng thiên tài!” Người trẻ tuổi thở dài nói.
Nghe xong lời của đối phương, Diệp Viễn có một trận hưng phấn không tên.
Diệp Viễn càng hiểu rõ sâu sắc hơn về Thần Vực, đối với tính khả thi của Nghịch Đạo Đan cũng có thêm nhiều sự tự tin.
Nếu Thiên Đạo đã mất, như vậy thì tự chính mình tái tạo một cái Thiên Đạo!
Thiên Đạo thuộc về mình, chỉ tồn tại ở trong cơ thể mình!
Lối suy nghĩ này ngày càng rõ ràng.
Ý nghĩ này có vẻ vô cùng điên cuồng, thế nhưng đối với Diệp Viễn mà nói thì không phải không thể thực hiện được!
Diệp Viễn cấu tạo Thiên Đạo, cũng không cần phải là một Thiên Đạo hoàn chỉnh.
Hắn chỉ là muốn cấu tạo nên một cái Thiên Đạo của Động Huyền Thần Cảnh sơ kỳ để hắn có thể thuận lợi đột phá đến cảnh giới thần đạo!
Một đời trước, ý nghĩ này còn vô cùng mơ hồ, thế nhưng dựa vào sự lĩnh ngộ cực cao đối với đan đạo của hắn, hắn mơ hồ cảm nhận được loại tồn tại này.
Linh dược hàng trăm vạn năm cũng không phải là chỉ có chín loại này, thế nhưng Diệp Viễn đã tuyển lựa ra chín loại linh dược này, chính là ám hợp Thiên Đạo.
Đây là do Diệp Viễn đã trải qua nhiều lần khảo chứng, mới thật sự tuyển ra được chín loại linh dược.
Nói đến thì có chút mịt mờ, thế nhưng Diệp Viễn dựa vào sự lĩnh ngộ đối với đan đạo của mình, hắn cảm thấy những linh dược này kết hợp lại với nhau có thể đạt đến một hiệu quả không thể tưởng tượng nổi.
Đời này, Diệp Viễn lĩnh ngộ về Thiên Đạo càng thêm sâu sắc, hơn nữa đối với việc lý giải về Dược Thần Hồn Điểncàng thêm tinh thâm, mạch suy nghĩ của Diệp Viễn cũng càng rõ ràng.
Đối với việc làm sao để luyện chế thì trong lòng cũng càng thêm chắc chắn.
Vì lẽ đó mà hắn mới phải đi vào Thần Vẫn Sơn Mạch, một mực tìm cho bằng được linh dược cuối cùng này, chính là Côn Ngô Hoa.
"Ý tứ của tiền bối trước đó là... Nghịch Đạo Đan thật sự có thể trợ giúp Diệp mỗ đột phá Thần Cảnh sao?” Diệp Viễn không nhịn được hỏi.
Người trẻ tuổi cười nói: “Ha ha, ta cũng không có nói như vậy! Có thể đột phá hay không thì ngươi phải xem vận mệnh của chính mình. Chuyện như vậy, ngay cả Tiên Lâm Lão Quỷ tự mình đến đây cũng không dám nói chắc trăm phần trăm có thể thành công. Ta chỉ có thể nói, có khả năng!”
Cả người Diệp Viễn chấn động, không thể nghi ngờ gì nữa, lời của người trẻ tuổi đã giúp cho hắn gia tăng thêm rất nhiều tự tin.
Vị trước mắt này, chính là tồn tại ngự trị trên cả thần đạo.
Hắn có thể nói ra một câu có khả năng cũng đã là chuyện cực kỳ hiếm có.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!