"Đây không phải là tiền bối ngày đó đánh bại tên Ma thần này hay sao? Ha ha, rốt cuộc hắn cũng ra tay rồi! Có hắn ở đây Nhân tộc không cần phải lo nữa!”
“Vị đại nhân kia là ai? Rất mạnh sao?”
“Ha, đâu chỉ là mạnh? Lần trước, tên Ma thần kia thừa dịp Lăng Thiên Thần Vương cùng Gia Cát Thanh Hư đánh đến lưỡng bại câu thương sau đó đánh lén Long tộc, chính là vị đại nhân này ra tay đẩy lùi hắn!”
“Lợi hại như vậy sao? Tên Ma tộc kia quá kiêu ngạo, còn nói cái gì mà Thần Vực là của hắn rồi! Thực sự là bắt nạt Thần Vực ta không người!”
...
Phương Thiên đột nhiên xuất hiện làm cho các cường giả Long tộc như uống được một viên thuốc an thần.
Một màn đánh bại Ca Nặc ngày đó, mọi người vẫn còn nhớ rõ ràng.
Một đòn kinh thiên kia để lại cho tất cả mọi người ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Mà những cường giả Nhân tộc kia bây giờ mới biết, thì ra nhân loại vẫn còn có một tồn tại có thể so sánh với Lăng Thiên Thần Vương!
Lần này, rốt cuộc trái tim của bọn họ đã được đặt lại trong ngực.
Bọn họ cũng không biết Ca Nặc mạnh bao nhiêu, cũng không biết Phương Thiên mạnh cỡ nào.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Lăng Thiên Thần Vương độc chiến ba đại Ma Thần, còn chém giết một người trong số đó thì đã là cường hãn tới cực điểm.
Hai người này có mạnh hơn, cũng sẽ không mạnh hơn Diệp Viễn.
Vì lẽ đó mà câu nói 'người không biết thì không sợ' vẫn rất có đạo lý.
Tâm tình của Phương Thiên làm sao có thể ung dung được như bọn họ.
“Ha, tiểu tử Phương Thiên, ngươi và ta đã đấu với nhau năm vạn năm, ngày hôm nay, rốt cuộc bản Thần đã có thể đánh ngươi tan thành tro bụi rồi!” Ca Nặc cười lạnh nói.
Từ trăm vạn năm trước bị Tuyệt Thiên trấn áp, Ca Nặc ở Tiên Lâm Vực có thể nói là phiền muộn tới cực điểm.
Mãi đến tận năm vạn năm trước, hắn nhìn thấy Thiên Đạo héo tàn, Nhân loại lại không cách nào đặt chân đến Thần Cảnh, hắn cảm thấy cơ hội của chính mình đến rồi.
Không nghĩ tới, tên Phương Thiên không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, đánh cho hắn trọng thương lần thứ hai.
Ca Nặc hận Phương Thiên tới cực điểm.
Hiện tại, cuối cùng hắn cũng quay về đỉnh cao, dựa vào cảnh giới Thiên Ma Thần lúc trước thì Phương Thiên này chẳng lẽ có thể bất tử hay sao?
Phương Thiên vẫn như mặt giếng, không một chút dao động, nói: “Ca Nặc, ngươi đã dằn vặt trăm vạn năm rồi mà vẫn chưa thực hiện được, chẳng lẽ còn u mê không tỉnh sao? Thiên Đạo của Thần Vực này sẽ không tha cho ngươi! Cho dù ngươi lấy lại được đỉnh cao thì ngươi cho rằng có thể là đối thủ của lão phu sao? Đừng quên rằng, ngươi có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là cảnh giới Bán Thần mà thôi! Giữa ngươi và ta cũng không phải không thể bù đắp sự chênh lệch!”
Phương Thiên khiến cho Ca Nặc hơi hồi hộp trong lòng một chút.
Phương Thiên đã nói đúng điểm mấu chốt!
Năm đó, ma Tôn đại nhân sai hắn cùng Nguyệt Cơ tìm kiếm Tiên Lâm Vực để tìm Thiên Tôn linh bảo của Tiên Lâm Thiên Tôn.
Bọn họ tìm thấy sau đó đi vào, nhưng đã trải qua trăm vạn năm mà bọn họ vẫn chưa hoàn thành được nhiệm vụ.
Không phải thực lực của bọn họ không đủ mạnh, mà là bởi vì Thiên Đạo của Tiên Lâm Vực này bài xích sự xuất hiện của bọn họ!
Chẳng lẽ, tên Phương Thiên này đã có được lá bài tẩy nào đó nên mới có tự tin như vậy?
Theo lẽ thường là không thể suy đoán được Thiên Tôn linh bảo mới đúng!
Vào lúc này, Phương Thiên đã không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể bày ra kế bỏ thành trống để dọa lui Ca Nặc.
Nhưng mà nhìn dáng dấp, kế bỏ thành trống này dường như... có chút hiệu quả.
“Ha, vậy thì như thế nào? Ngươi thật sự rất lợi hại, nhưng so với Tuyệt Thiên năm đó thì vẫn còn kém một chút! Ngay cả Tuyệt Thiên cũng không làm gì được bản thần, lẽ nào chỉ dựa vào ngươi? Huống hồ, hiện tại bản thần đã chiếm được Ma Nguyên Châu, thực lực còn thâm sâu hơn với năm đó một bậc! Ngày hôm nay ta thật sự muốn nhìn một chút, Thiên Đạo của Tiên Lâm Vực này có phải thật sự mạnh đến như vậy hay không!” Ca Nặc cười lạnh nói.
Hắn không phải dễ dàng bị dao động như vậy, đã chuẩn bị nhiều năm như thế rồi, hắn làm sao có khả năng buông tha một cách dễ dàng?
Ma khí cuồn cuộn tản ra từ trên người Ca Nặc, một đám hắc khí gần như che phủ cả ánh mặt trời.
Lúc này, những Nhân tộc phía dưới kia mới biết được thực lực của Ca Nặc đáng sợ nhường nào!
Sắc mặt Phương Thiên khó coi cực kỳ, hắn cũng không ngờ tên Ca Nặc này lại quyết đoán mãnh liệt đến như vậy, ngay cả nửa khắc hắn cũng không kéo dài nổi.
Hắn biết đã không còn đường lui nữa rồi!
Phương Thiên không tiếc mệnh, chỉ là hắn không đành lòng nhìn thấy non sông vạn dặm lại biến thành một cái biển máu.
Không chút do dự nào, Phương Thiên mở ra phong ấn nguyên lực hải, ba động nguyên lực mạnh mẽ khiến cho các cường giả nhân loại khá phấn chấn.
Thực lực ngang nhau!
Xét từ cường độ nguyên lực thì, hắn cùng Ca Nặc đều thuộc về cảnh giới Bán Thần, không có cách biệt là mấy.
Thế nhưng phong ấn nguyên lực mở ra thì dung mạo của Phương Thiên già đi rất nhanh với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Nhìn thấy tình cảnh này đầu tiên là Ca Nặc hơi sững sờ, nhưng mà lửa giận ngập trời trỗi dậy, cuối cùng lên tiếng cười lớn!
“Ha ha ha... Thì ra, ngươi cũng đã là đèn cạn dầu! Khá lắm Phương Thiên, những năm này ngươi lừa bản Thần thật là khổ! Hôm nay, bản Thần phải lột da tróc thịt ngươi mới có thể xả được mối hận trong lòng của ta!” Ca Nặc cười nói một cách giận dữ.
Lúc này hắn mới biết, Phương Thiên đã sớm là đèn cạn dầu!
Lần trước, nếu như không phải hắn bị kinh sợ thối lui thì đã sớm không có chuyện của ngày hôm nay.
Hắn không cần phải khôi phục thực lực đỉnh cao cũng có thể một lưới bắt hết thảy những người có sự uy hiếp đối với hắn!
Bây giờ lại uổng phí hơn nửa năm, rốt cuộc lại là kết cục như vậy!
“Tiền bối, chúng ta kề vai chiến đấu cùng người!”
Lúc này, mười mấy bóng người lăng không mà tới, đứng bên cạnh Phương Thiên.
Mặt Đằng Quân, Long Mẫn, Chung Tử Trăn bọn họ đều lộ ra vẻ quyết tuyệt, tình cảnh cực kỳ bi tráng.
“Hừ! Một bầy kiến hôi, ngày hôm nay bản Thần sẽ để cho các ngươi nhìn một chút, rốt cuộc Thiên Ma Thần là tồn tại ra sao!”
Ca Nặc khinh thường nhìn mọi người, hai tay bấm quyết, một luồng lực lượng pháp tắc đáng sợ bồng bềnh ở trong thiên địa.
Trên hư không, ma khí ngập trời kia dần dần ngưng kết thành một tòa Chân Ma Pháp Tương thật to.
Uy thế của Chân Ma Pháp Tương kia tản mát ra làm cho sắc mặt của tất cả mọi người đều đại biến!
“Phạm Thiên Chân Ma! Nhất Chưởng Diệt Thế!”
Giọng nói lạnh lùng của Ca Nặc vang lên, giống như thổi lên kèn lệnh diệt thế.
Chân Ma Pháp Tương chậm rãi mở hai mắt ra, tất cả mọi người đều có cảm giác lạnh cả sống lưng.
Loại cảm giác đó thật sự giống như sắp bị diệt thế!
Chân Ma Pháp Tương này thật sự quá đáng sợ rồi!
Ánh mắt của mọi người đều không tự chủ được mà tập trung vào mười mấy bóng người trên không trung kia.
Đó là hy vọng cuối cùng của bọn họ rồi!
Sắc mặt Phương Thiên trắng bệch, cũng không biết bởi vì hắn đã là đèn cạn dầu, hay là bởi vì áp lực mà Chân Ma Pháp Tương mang đến cho hắn.
Chân Ma Pháp Tương chậm rãi giơ tay lên đánh ra một chưởng, trong nháy mắt một luồng khí tức tuyệt vọng bao phủ toàn bộ Nhân tộc.
“Ha ha ha... Hưởng thụ sự tuyệt vọng cuối cùng này đi! Kể từ sau hôm nay thì Nhân tộc sẽ hoàn toàn bị xóa sổ khỏi Tiên Lâm Vực! Tiên Lâm Vực này đã là của Ma tộc ta rồi!” Ca Nặc cười như điên nói.
Một chưởng chậm rãi ấn xuống, toàn bộ không gian đều bị đập vụn.
Oai phong của diệt thế xem ra thật sư không phải nói đùa!
“Động thủ!”
Phương Thiên điều động toàn bộ Nguyên lực cuối cùng để đánh ra một chưởng hung hãn.
Sức mạnh đáng sợ, đón nhận lấy một chưởng của Chân Ma!
Thực lực của Phương Thiên không thể nói là không mạnh, một chưởng này có thể miễn cưỡng chặn được một chưởng của Chân Ma!
Những cường giả khác cũng không có một chút do dự nào, lập tức bày ra toàn bộ thực lực của mình nghênh đón một chưởng của Chân Ma.
“Chặn lại rồi! Ha ha, chặn lại rồi!”
“Được cứu rồi! Nếu như một chưởng này rơi xuống thì chúng ta chắc chắn phải chết!”
"Thực lực của Vị tiền bối này thật mạnh, có thể ngăn cản được một chưởng đáng sợ đến như vậy!”
...
Nhưng mà, mọi người hưng phấn khi sống sót sau tai nạn vẫn chưa kéo dài đến hai hơi thì sắc mặt của tất cả mọi người đều đại biến!
"Đây không phải là tiền bối ngày đó đánh bại tên Ma thần này hay sao? Ha ha, rốt cuộc hắn cũng ra tay rồi! Có hắn ở đây Nhân tộc không cần phải lo nữa!”
“Vị đại nhân kia là ai? Rất mạnh sao?”
“Ha, đâu chỉ là mạnh? Lần trước, tên Ma thần kia thừa dịp Lăng Thiên Thần Vương cùng Gia Cát Thanh Hư đánh đến lưỡng bại câu thương sau đó đánh lén Long tộc, chính là vị đại nhân này ra tay đẩy lùi hắn!”
“Lợi hại như vậy sao? Tên Ma tộc kia quá kiêu ngạo, còn nói cái gì mà Thần Vực là của hắn rồi! Thực sự là bắt nạt Thần Vực ta không người!”
...
Phương Thiên đột nhiên xuất hiện làm cho các cường giả Long tộc như uống được một viên thuốc an thần.
Một màn đánh bại Ca Nặc ngày đó, mọi người vẫn còn nhớ rõ ràng.
Một đòn kinh thiên kia để lại cho tất cả mọi người ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Mà những cường giả Nhân tộc kia bây giờ mới biết, thì ra nhân loại vẫn còn có một tồn tại có thể so sánh với Lăng Thiên Thần Vương!
Lần này, rốt cuộc trái tim của bọn họ đã được đặt lại trong ngực.
Bọn họ cũng không biết Ca Nặc mạnh bao nhiêu, cũng không biết Phương Thiên mạnh cỡ nào.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Lăng Thiên Thần Vương độc chiến ba đại Ma Thần, còn chém giết một người trong số đó thì đã là cường hãn tới cực điểm.
Hai người này có mạnh hơn, cũng sẽ không mạnh hơn Diệp Viễn.
Vì lẽ đó mà câu nói 'người không biết thì không sợ' vẫn rất có đạo lý.
Tâm tình của Phương Thiên làm sao có thể ung dung được như bọn họ.
“Ha, tiểu tử Phương Thiên, ngươi và ta đã đấu với nhau năm vạn năm, ngày hôm nay, rốt cuộc bản Thần đã có thể đánh ngươi tan thành tro bụi rồi!” Ca Nặc cười lạnh nói.
Từ trăm vạn năm trước bị Tuyệt Thiên trấn áp, Ca Nặc ở Tiên Lâm Vực có thể nói là phiền muộn tới cực điểm.
Mãi đến tận năm vạn năm trước, hắn nhìn thấy Thiên Đạo héo tàn, Nhân loại lại không cách nào đặt chân đến Thần Cảnh, hắn cảm thấy cơ hội của chính mình đến rồi.
Không nghĩ tới, tên Phương Thiên không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, đánh cho hắn trọng thương lần thứ hai.
Ca Nặc hận Phương Thiên tới cực điểm.
Hiện tại, cuối cùng hắn cũng quay về đỉnh cao, dựa vào cảnh giới Thiên Ma Thần lúc trước thì Phương Thiên này chẳng lẽ có thể bất tử hay sao?
Phương Thiên vẫn như mặt giếng, không một chút dao động, nói: “Ca Nặc, ngươi đã dằn vặt trăm vạn năm rồi mà vẫn chưa thực hiện được, chẳng lẽ còn u mê không tỉnh sao? Thiên Đạo của Thần Vực này sẽ không tha cho ngươi! Cho dù ngươi lấy lại được đỉnh cao thì ngươi cho rằng có thể là đối thủ của lão phu sao? Đừng quên rằng, ngươi có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là cảnh giới Bán Thần mà thôi! Giữa ngươi và ta cũng không phải không thể bù đắp sự chênh lệch!”
Phương Thiên khiến cho Ca Nặc hơi hồi hộp trong lòng một chút.
Phương Thiên đã nói đúng điểm mấu chốt!
Năm đó, ma Tôn đại nhân sai hắn cùng Nguyệt Cơ tìm kiếm Tiên Lâm Vực để tìm Thiên Tôn linh bảo của Tiên Lâm Thiên Tôn.
Bọn họ tìm thấy sau đó đi vào, nhưng đã trải qua trăm vạn năm mà bọn họ vẫn chưa hoàn thành được nhiệm vụ.
Không phải thực lực của bọn họ không đủ mạnh, mà là bởi vì Thiên Đạo của Tiên Lâm Vực này bài xích sự xuất hiện của bọn họ!
Chẳng lẽ, tên Phương Thiên này đã có được lá bài tẩy nào đó nên mới có tự tin như vậy?
Theo lẽ thường là không thể suy đoán được Thiên Tôn linh bảo mới đúng!
Vào lúc này, Phương Thiên đã không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể bày ra kế bỏ thành trống để dọa lui Ca Nặc.
Nhưng mà nhìn dáng dấp, kế bỏ thành trống này dường như... có chút hiệu quả.
“Ha, vậy thì như thế nào? Ngươi thật sự rất lợi hại, nhưng so với Tuyệt Thiên năm đó thì vẫn còn kém một chút! Ngay cả Tuyệt Thiên cũng không làm gì được bản thần, lẽ nào chỉ dựa vào ngươi? Huống hồ, hiện tại bản thần đã chiếm được Ma Nguyên Châu, thực lực còn thâm sâu hơn với năm đó một bậc! Ngày hôm nay ta thật sự muốn nhìn một chút, Thiên Đạo của Tiên Lâm Vực này có phải thật sự mạnh đến như vậy hay không!” Ca Nặc cười lạnh nói.
Hắn không phải dễ dàng bị dao động như vậy, đã chuẩn bị nhiều năm như thế rồi, hắn làm sao có khả năng buông tha một cách dễ dàng?
Ma khí cuồn cuộn tản ra từ trên người Ca Nặc, một đám hắc khí gần như che phủ cả ánh mặt trời.
Lúc này, những Nhân tộc phía dưới kia mới biết được thực lực của Ca Nặc đáng sợ nhường nào!
Sắc mặt Phương Thiên khó coi cực kỳ, hắn cũng không ngờ tên Ca Nặc này lại quyết đoán mãnh liệt đến như vậy, ngay cả nửa khắc hắn cũng không kéo dài nổi.
Hắn biết đã không còn đường lui nữa rồi!
Phương Thiên không tiếc mệnh, chỉ là hắn không đành lòng nhìn thấy non sông vạn dặm lại biến thành một cái biển máu.
Không chút do dự nào, Phương Thiên mở ra phong ấn nguyên lực hải, ba động nguyên lực mạnh mẽ khiến cho các cường giả nhân loại khá phấn chấn.
Thực lực ngang nhau!
Xét từ cường độ nguyên lực thì, hắn cùng Ca Nặc đều thuộc về cảnh giới Bán Thần, không có cách biệt là mấy.
Thế nhưng phong ấn nguyên lực mở ra thì dung mạo của Phương Thiên già đi rất nhanh với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Nhìn thấy tình cảnh này đầu tiên là Ca Nặc hơi sững sờ, nhưng mà lửa giận ngập trời trỗi dậy, cuối cùng lên tiếng cười lớn!
“Ha ha ha... Thì ra, ngươi cũng đã là đèn cạn dầu! Khá lắm Phương Thiên, những năm này ngươi lừa bản Thần thật là khổ! Hôm nay, bản Thần phải lột da tróc thịt ngươi mới có thể xả được mối hận trong lòng của ta!” Ca Nặc cười nói một cách giận dữ.
Lúc này hắn mới biết, Phương Thiên đã sớm là đèn cạn dầu!
Lần trước, nếu như không phải hắn bị kinh sợ thối lui thì đã sớm không có chuyện của ngày hôm nay.
Hắn không cần phải khôi phục thực lực đỉnh cao cũng có thể một lưới bắt hết thảy những người có sự uy hiếp đối với hắn!
Bây giờ lại uổng phí hơn nửa năm, rốt cuộc lại là kết cục như vậy!
“Tiền bối, chúng ta kề vai chiến đấu cùng người!”
Lúc này, mười mấy bóng người lăng không mà tới, đứng bên cạnh Phương Thiên.
Mặt Đằng Quân, Long Mẫn, Chung Tử Trăn bọn họ đều lộ ra vẻ quyết tuyệt, tình cảnh cực kỳ bi tráng.
“Hừ! Một bầy kiến hôi, ngày hôm nay bản Thần sẽ để cho các ngươi nhìn một chút, rốt cuộc Thiên Ma Thần là tồn tại ra sao!”
Ca Nặc khinh thường nhìn mọi người, hai tay bấm quyết, một luồng lực lượng pháp tắc đáng sợ bồng bềnh ở trong thiên địa.
Trên hư không, ma khí ngập trời kia dần dần ngưng kết thành một tòa Chân Ma Pháp Tương thật to.
Uy thế của Chân Ma Pháp Tương kia tản mát ra làm cho sắc mặt của tất cả mọi người đều đại biến!
“Phạm Thiên Chân Ma! Nhất Chưởng Diệt Thế!”
Giọng nói lạnh lùng của Ca Nặc vang lên, giống như thổi lên kèn lệnh diệt thế.
Chân Ma Pháp Tương chậm rãi mở hai mắt ra, tất cả mọi người đều có cảm giác lạnh cả sống lưng.
Loại cảm giác đó thật sự giống như sắp bị diệt thế!
Chân Ma Pháp Tương này thật sự quá đáng sợ rồi!
Ánh mắt của mọi người đều không tự chủ được mà tập trung vào mười mấy bóng người trên không trung kia.
Đó là hy vọng cuối cùng của bọn họ rồi!
Sắc mặt Phương Thiên trắng bệch, cũng không biết bởi vì hắn đã là đèn cạn dầu, hay là bởi vì áp lực mà Chân Ma Pháp Tương mang đến cho hắn.
Chân Ma Pháp Tương chậm rãi giơ tay lên đánh ra một chưởng, trong nháy mắt một luồng khí tức tuyệt vọng bao phủ toàn bộ Nhân tộc.
“Ha ha ha... Hưởng thụ sự tuyệt vọng cuối cùng này đi! Kể từ sau hôm nay thì Nhân tộc sẽ hoàn toàn bị xóa sổ khỏi Tiên Lâm Vực! Tiên Lâm Vực này đã là của Ma tộc ta rồi!” Ca Nặc cười như điên nói.
Một chưởng chậm rãi ấn xuống, toàn bộ không gian đều bị đập vụn.
Oai phong của diệt thế xem ra thật sư không phải nói đùa!
“Động thủ!”
Phương Thiên điều động toàn bộ Nguyên lực cuối cùng để đánh ra một chưởng hung hãn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!