"Phốc phốc phốc...”
Giữa không trung, cường giả Nhân tộc cùng Yêu tộc gần như là phun máu cùng một lúc, tấm bình phong của một đám cường giả dùng hết toàn lực chế tạo nên đang ầm ầm đổ nát!
Mười mấy bóng người rơi tự do từ không trung xuống, ma chưởng cũng không nhanh không chậm mà rơi xuống theo.
“Phương Thiên tiền bối!”
Đằng Quân hét lớn một tiếng, sau đó điều động nguyên lực còn sót lại không bao nhiêu để bao lấy thân thể như người đã chết của Phương Thiên.
“Chuyện... chuyện gì thế này? Tại sao... lại mạnh như vậy?”
"Cả Nhân tộc và Yêu tộc có hơn mười người là cường giả đỉnh cao, vậy mà thậm chí ngay cả hai hơi thở cũng đều trụ không nổi? Ta... không phải ta đang hoa mắt đấy chứ?”
"Dường như tên Ma thần này khác biệt với trước đây! Hắn... hắn thật mạnh!”
“Lăng Thiên Thần Vương đâu? Tại sao đến bây giờ rồi mà Lăng Thiên Thần Vương cũng chưa từng xuất hiện? Lẽ nào... hắn lâm trận bỏ chạy?”
...
Lúc này, võ giả của hai tộc người và yêu mới biết được thực lực của Ca Nặc mạnh bao nhiêu!
Một chưởng diệt thế kia không phải chỉ để hù dọa người ta!
Một chưởng vừa đánh ra thì đã khiến cho Phương Thiên cùng mười mấy vị cường giả đỉnh cao của Nhân và Yêu tộc đều thất bại, bọn họ còn lá bài tẩy gì để ngăn cản đây?
Lúc này, rốt cuộc cũng đã có người nhớ tới Diệp Viễn, phát hiện từ đầu đến cuối hắn đều chưa từng xuất hiện.
Người lãnh tụ Nhân tộc này vậy mà lại lâm trận bỏ chạy sao?
Trong lúc nhất thời, tiếng phẫn uất mắng chửi lan tràn trong đám người.
Đương nhiên, càng nhiều hơn đó chính là... sợ hãi!
Một chưởng của Chân Ma Pháp Tương vẫn còn đang hạ xuống một cách chậm rãi, toàn bộ mặt đất đều đang run rẩy.
Càng vào thời điểm như thế này thì bọn họ càng hi vọng có đấng cứu thế xuất hiện, cũng vô cùng khinh thường đối với loại hành vi lâm trận bỏ chạy này của Diệp Viễn.
Người mắng chửi càng ngày càng nhiều, càng ngày càng khó nghe.
Hết thảy đầu mâu, đều đang chỉ hướng về Diệp Viễn.
Diệp Viễn là rời đi một cách bí mật, người biết đến cũng không nhiều.
Cho dù là chức cao trong hai tộc thì người biết được cũng rất ít không có mấy ai.
Nhìn thấy tình cảnh này, Đằng Quân thực sự không nhịn được nữa, phẫn nộ quát: “Tất cả im miệng cho ta!”
Giọng nói của Đằng Quân như tiếng chuông lớn, trực tiếp trấn áp hết thảy tiếng mắng chửi xuống.
"Mấy người vô tri ngu xuẩn các ngươi! Diệp Viễn vì để đối phó với Ca Nặc mà phải thâm nhập vào Thần Cấm Lãnh Địa tìm kiếm thời cơ thành Thần, thập tử vô sinh! Mấy tên vô năng như các ngươi, từng người từng người một chỉ biết oán trời trách đất, suy nghĩ lại cho thật kỹ bản thân mình đã từng nỗ lực hay chưa?”
Tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Bọn họ chợt phát hiện, thật sự đã rất lâu rồi Diệp Viễn chưa từng xuất hiện.
Không ai nghĩ đến, vậy mà hắn lại tiến vào Thần Cấm Lãnh Địa.
Đó chính là nơi mà cường giả thần đạo cũng không dám đặt chân đến!
Xem ra, đám người Lăng Thiên Thần Vương đã sớm biết được thực lực không thể chống đối lại Ma Thần cho nên mới dùng loại phương thức cực đoan này, rốt cuộc cũng là vì tìm kiếm một tia thời cơ cuối cùng cho Nhân tộc.
Nhưng mà, hắn có thể thành công sao?
Hơn mười vạn năm, có biết bao nhiêu hạng người kinh tài tuyệt diễm mà cũng không cách nào mở ra cánh cửa thần bí kia.
Lăng Thiên Thần Vương có thể thành công sao?
“Ha ha ha... Run rẩy đi! Tuyệt vọng đi! Tất cả những gì Tiên Lâm Thiên Tôn sáng tạo ra, ngày hôm nay bản Thần phải phá hủy hết của hắn! Ha ha ha...”
Giữa bầu trời truyền đến tiếng cười ngông cuồng tự đại của Ca Nặc.
Hiện tại Thần Cảnh thiếu thốn, hắn đang là sự tồn tại vô địch!
“Nhanh! Mở... Mở Nhị Thập Bát Túc... Thủ Linh Đại... Trận!”
Lúc này, giọng nói yếu ớt của Phương Thiên truyền ra.
Đằng Quân không rõ vì sao, nhưng hắn vẫn phản ứng trước tiên!
“Nhanh! Tứ tượng gia tộc đồng thời mở ra Thủ Linh Đại Trận!” Đằng Quân hét lớn.
Tuy rằng bốn tộc không ở cùng nhau, thế nhưng giữa bọn họ vẫn có lan truyền tin tức trận pháp cho nhau.
Mệnh lệnh của Đằng Quân, trước tiên được truyền khắp bốn tộc.
Đại trận mở ra, linh thể của Tứ Tượng phóng lên trời, giao thoa lẫn nhau!
Linh thể Tứ Tượng Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ giống như được cảm hoá, trong khoảnh khắc hội tụ lại trên bầu trời Long tộc!
Linh hồn Tứ Tượng đều hét dài một tiếng, trong lúc đó hình thành một loại cộng minh đáng sợ.
Một tấm bình phong to lớn đang ngưng tụ ở trên bầu trời của Long tộc.
Nhìn thấy tình cảnh này, ánh mắt tuyệt vọng của tất cả mọi người lại lộ ra hy vọng lần thứ hai.
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, bốn tộc đồng thời mở ra Thủ Linh Đại Trận lại có thể đạt được hiệu quả như vậy.
“Ầm!”
Bàn tay lớn màu đen trực tiếp rơi vào trên tấm bình phong, chấn động đến mức lay động cả đại địa.
“Chặn lại được rồi! Không nghĩ tới tứ tượng gia tộc vẫn còn đại trận lợi hại đến như vậy!” Trong đám người truyền đến một mảnh âm thanh vui mừng.
Nhìn thấy bình phong có hiệu quả, Đằng Quân cũng cảm thấy bất ngờ.
Hắn chưa từng nghe nói, Thủ Linh Đại Trận của Tứ Tượng gia tộc lại có hiệu quả như vậy.
“Tiền bối, thành công rồi!” Đằng Quân vui vẻ nói.
Phương Thiên vô lực lắc lắc đầu, nói: "Không... không có tác dụng.”
Lúc này Phương Thiên đã hấp hối, chỉ còn một hơi tàn cuối cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.
Phương Thiên lại khiến cho tâm của Đằng Quân chìm xuống.
Ca Nặc chỉ lạnh lùng nhìn cảnh này, cười lạnh nói: “Tứ Tượng cùng reo vang sao? Khà khà, nếu như Thủy tổ của tứ tộc ở đây thì Tứ Tượng cùng reo vang này sẽ rất lợi hại! Đáng tiếc, đáng tiếc!”
Một viên hạt châu màu đen trên trán Ca Nặc lúc ẩn lúc hiện, ma khí của hắn lập tức tăng vọt mấy lần!
Uy năng của Chân Ma Pháp Tương kia cũng tương tự tăng vọt gấp mấy lần!
“Ca... Kèn kẹt...”
Dưới lực lượng của ma chưởng, cái bình phong kia chỉ kiên trì được mấy hơi thở, sau đó cũng lập tức bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt.
m thanh chói tai kia, trong nháy mắt khiến cho sắc mặt của võ giả hai tộc đều trắng bệch.
Vẫn không được!
Vết rạn nứt trên bình phong càng ngày càng nhiều, rốt cuộc không chịu nổi uy lực của một chưởng, hoàn toàn tan vỡ!
Đến Linh hồn của Tứ Tượng cũng không chịu nổi uy thế như vậy, trực tiếp hóa thành hư vô.
“Ầm ầm ầm...”
Cự chưởng càng ngày càng gần, uy thế cũng càng ngày càng gần.
“Phốc phốc...”
Cự chưởng vẫn chưa hạ xuống một cách triệt để mà một nhóm võ giả có thực lực yếu kém đã không chịu nổi luồng áp lực này, trực tiếp phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.
“Ầm ầm ầm...”
Lại hạ xuống thêm một phần, có không ít thân thể của võ giả nổ tung, bị chấn thành thịt vụn.
Sắc mặt đám người Đằng Quân khó coi cực kỳ, tên Ca Nặc này quá cường hãn, cường hãn đến mức khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng!
Rốt cuộc hiện tại hắn biết được vì sao Diệp Viễn lại muốn thâm nhập vào Thần Cấm Lãnh Địa để theo đuổi cái hy vọng gần như không thể kia.
Không có Thần Cảnh thì căn bản bọn họ không có một chút phần thắng nào!
“Phốc!”
Cự chưởng đã lơ lửng ở đỉnh đầu, rốt cuộc Đằng Quân không nhịn được nữa cũng phun ra một ngụm máu tươi.
Một đòn trước đó đã tiêu hao phần lớn thực lực của hắn, lúc này hắn cũng đã là nỏ mạnh hết đà, còn phải phân ra một phần nguyên lực để bảo vệ Phương Thiên.
Hắn đã sắp đến cực hạn rồi!
“Lẽ nào, phải chấm dứt ở đây sao?” Đằng Quân không cam lòng nói.
“Ha ha ha... Thiên Đạo của Tiên Lâm cũng chỉ như thế mà thôi! Ngươi trấn áp bản Thần trăm vạn năm, ngày hôm nay bản Thần phải trả lại cả gốc lẫn lãi! Phạm Thiên Chân Ma, giết cho ta!”
Trong tiếng cười sang sảng của Ca Nặc, cự chưởng ầm ầm hạ xuống.
Vẻ mặt tuyệt vọng hiện lên trên mặt tất cả mọi người, trong vòng thời gian một trăm hơi thở này, bọn họ giống như rơi vào mười tám tầng địa ngục.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên trong đám người.
Đó là tiếng kêu tuyệt vọng!
“Ầm!”
Ngay lúc này, cự chưởng im bặt đi!
Một đạo sóng khí cuồn cuộn xuất hiện, trực tiếp phóng ra ngoài hơn mười vạn dặm.
Sóng khí cuốn lên từng trận cuồng phong, thổi mạnh đến mức khiến cho tất cả mọi người đều không thể mở mắt ra được.
Chờ bọn hắn hồi phục lại tinh thần, nhìn chăm chú lại thì chỉ thấy một thân thể nhỏ bé gầy yếu mà lại có thể dùng một tay trụ vững một chưởng của Phạm Thiên Chân Ma!
"Phốc phốc phốc...”
Giữa không trung, cường giả Nhân tộc cùng Yêu tộc gần như là phun máu cùng một lúc, tấm bình phong của một đám cường giả dùng hết toàn lực chế tạo nên đang ầm ầm đổ nát!
Mười mấy bóng người rơi tự do từ không trung xuống, ma chưởng cũng không nhanh không chậm mà rơi xuống theo.
“Phương Thiên tiền bối!”
Đằng Quân hét lớn một tiếng, sau đó điều động nguyên lực còn sót lại không bao nhiêu để bao lấy thân thể như người đã chết của Phương Thiên.
“Chuyện... chuyện gì thế này? Tại sao... lại mạnh như vậy?”
"Cả Nhân tộc và Yêu tộc có hơn mười người là cường giả đỉnh cao, vậy mà thậm chí ngay cả hai hơi thở cũng đều trụ không nổi? Ta... không phải ta đang hoa mắt đấy chứ?”
"Dường như tên Ma thần này khác biệt với trước đây! Hắn... hắn thật mạnh!”
“Lăng Thiên Thần Vương đâu? Tại sao đến bây giờ rồi mà Lăng Thiên Thần Vương cũng chưa từng xuất hiện? Lẽ nào... hắn lâm trận bỏ chạy?”
...
Lúc này, võ giả của hai tộc người và yêu mới biết được thực lực của Ca Nặc mạnh bao nhiêu!
Một chưởng diệt thế kia không phải chỉ để hù dọa người ta!
Một chưởng vừa đánh ra thì đã khiến cho Phương Thiên cùng mười mấy vị cường giả đỉnh cao của Nhân và Yêu tộc đều thất bại, bọn họ còn lá bài tẩy gì để ngăn cản đây?
Lúc này, rốt cuộc cũng đã có người nhớ tới Diệp Viễn, phát hiện từ đầu đến cuối hắn đều chưa từng xuất hiện.
Người lãnh tụ Nhân tộc này vậy mà lại lâm trận bỏ chạy sao?
Trong lúc nhất thời, tiếng phẫn uất mắng chửi lan tràn trong đám người.
Đương nhiên, càng nhiều hơn đó chính là... sợ hãi!
Một chưởng của Chân Ma Pháp Tương vẫn còn đang hạ xuống một cách chậm rãi, toàn bộ mặt đất đều đang run rẩy.
Càng vào thời điểm như thế này thì bọn họ càng hi vọng có đấng cứu thế xuất hiện, cũng vô cùng khinh thường đối với loại hành vi lâm trận bỏ chạy này của Diệp Viễn.
Người mắng chửi càng ngày càng nhiều, càng ngày càng khó nghe.
Hết thảy đầu mâu, đều đang chỉ hướng về Diệp Viễn.
Diệp Viễn là rời đi một cách bí mật, người biết đến cũng không nhiều.
Cho dù là chức cao trong hai tộc thì người biết được cũng rất ít không có mấy ai.
Nhìn thấy tình cảnh này, Đằng Quân thực sự không nhịn được nữa, phẫn nộ quát: “Tất cả im miệng cho ta!”
Giọng nói của Đằng Quân như tiếng chuông lớn, trực tiếp trấn áp hết thảy tiếng mắng chửi xuống.
"Mấy người vô tri ngu xuẩn các ngươi! Diệp Viễn vì để đối phó với Ca Nặc mà phải thâm nhập vào Thần Cấm Lãnh Địa tìm kiếm thời cơ thành Thần, thập tử vô sinh! Mấy tên vô năng như các ngươi, từng người từng người một chỉ biết oán trời trách đất, suy nghĩ lại cho thật kỹ bản thân mình đã từng nỗ lực hay chưa?”
Tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Bọn họ chợt phát hiện, thật sự đã rất lâu rồi Diệp Viễn chưa từng xuất hiện.
Không ai nghĩ đến, vậy mà hắn lại tiến vào Thần Cấm Lãnh Địa.
Đó chính là nơi mà cường giả thần đạo cũng không dám đặt chân đến!
Xem ra, đám người Lăng Thiên Thần Vương đã sớm biết được thực lực không thể chống đối lại Ma Thần cho nên mới dùng loại phương thức cực đoan này, rốt cuộc cũng là vì tìm kiếm một tia thời cơ cuối cùng cho Nhân tộc.
Nhưng mà, hắn có thể thành công sao?
Hơn mười vạn năm, có biết bao nhiêu hạng người kinh tài tuyệt diễm mà cũng không cách nào mở ra cánh cửa thần bí kia.
Lăng Thiên Thần Vương có thể thành công sao?
“Ha ha ha... Run rẩy đi! Tuyệt vọng đi! Tất cả những gì Tiên Lâm Thiên Tôn sáng tạo ra, ngày hôm nay bản Thần phải phá hủy hết của hắn! Ha ha ha...”
Giữa bầu trời truyền đến tiếng cười ngông cuồng tự đại của Ca Nặc.
Hiện tại Thần Cảnh thiếu thốn, hắn đang là sự tồn tại vô địch!
“Nhanh! Mở... Mở Nhị Thập Bát Túc... Thủ Linh Đại... Trận!”
Lúc này, giọng nói yếu ớt của Phương Thiên truyền ra.
Đằng Quân không rõ vì sao, nhưng hắn vẫn phản ứng trước tiên!
“Nhanh! Tứ tượng gia tộc đồng thời mở ra Thủ Linh Đại Trận!” Đằng Quân hét lớn.
Tuy rằng bốn tộc không ở cùng nhau, thế nhưng giữa bọn họ vẫn có lan truyền tin tức trận pháp cho nhau.
Mệnh lệnh của Đằng Quân, trước tiên được truyền khắp bốn tộc.
Đại trận mở ra, linh thể của Tứ Tượng phóng lên trời, giao thoa lẫn nhau!
Linh thể Tứ Tượng Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ giống như được cảm hoá, trong khoảnh khắc hội tụ lại trên bầu trời Long tộc!
Linh hồn Tứ Tượng đều hét dài một tiếng, trong lúc đó hình thành một loại cộng minh đáng sợ.
Một tấm bình phong to lớn đang ngưng tụ ở trên bầu trời của Long tộc.
Nhìn thấy tình cảnh này, ánh mắt tuyệt vọng của tất cả mọi người lại lộ ra hy vọng lần thứ hai.
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, bốn tộc đồng thời mở ra Thủ Linh Đại Trận lại có thể đạt được hiệu quả như vậy.
“Ầm!”
Bàn tay lớn màu đen trực tiếp rơi vào trên tấm bình phong, chấn động đến mức lay động cả đại địa.
“Chặn lại được rồi! Không nghĩ tới tứ tượng gia tộc vẫn còn đại trận lợi hại đến như vậy!” Trong đám người truyền đến một mảnh âm thanh vui mừng.
Nhìn thấy bình phong có hiệu quả, Đằng Quân cũng cảm thấy bất ngờ.
Hắn chưa từng nghe nói, Thủ Linh Đại Trận của Tứ Tượng gia tộc lại có hiệu quả như vậy.
“Tiền bối, thành công rồi!” Đằng Quân vui vẻ nói.
Phương Thiên vô lực lắc lắc đầu, nói: "Không... không có tác dụng.”
Lúc này Phương Thiên đã hấp hối, chỉ còn một hơi tàn cuối cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.
Phương Thiên lại khiến cho tâm của Đằng Quân chìm xuống.
Ca Nặc chỉ lạnh lùng nhìn cảnh này, cười lạnh nói: “Tứ Tượng cùng reo vang sao? Khà khà, nếu như Thủy tổ của tứ tộc ở đây thì Tứ Tượng cùng reo vang này sẽ rất lợi hại! Đáng tiếc, đáng tiếc!”
Một viên hạt châu màu đen trên trán Ca Nặc lúc ẩn lúc hiện, ma khí của hắn lập tức tăng vọt mấy lần!
Uy năng của Chân Ma Pháp Tương kia cũng tương tự tăng vọt gấp mấy lần!
“Ca... Kèn kẹt...”
Dưới lực lượng của ma chưởng, cái bình phong kia chỉ kiên trì được mấy hơi thở, sau đó cũng lập tức bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt.
m thanh chói tai kia, trong nháy mắt khiến cho sắc mặt của võ giả hai tộc đều trắng bệch.
Vẫn không được!
Vết rạn nứt trên bình phong càng ngày càng nhiều, rốt cuộc không chịu nổi uy lực của một chưởng, hoàn toàn tan vỡ!
Đến Linh hồn của Tứ Tượng cũng không chịu nổi uy thế như vậy, trực tiếp hóa thành hư vô.
“Ầm ầm ầm...”
Cự chưởng càng ngày càng gần, uy thế cũng càng ngày càng gần.
“Phốc phốc...”
Cự chưởng vẫn chưa hạ xuống một cách triệt để mà một nhóm võ giả có thực lực yếu kém đã không chịu nổi luồng áp lực này, trực tiếp phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.
“Ầm ầm ầm...”
Lại hạ xuống thêm một phần, có không ít thân thể của võ giả nổ tung, bị chấn thành thịt vụn.
Sắc mặt đám người Đằng Quân khó coi cực kỳ, tên Ca Nặc này quá cường hãn, cường hãn đến mức khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng!
Rốt cuộc hiện tại hắn biết được vì sao Diệp Viễn lại muốn thâm nhập vào Thần Cấm Lãnh Địa để theo đuổi cái hy vọng gần như không thể kia.
Không có Thần Cảnh thì căn bản bọn họ không có một chút phần thắng nào!
“Phốc!”
Cự chưởng đã lơ lửng ở đỉnh đầu, rốt cuộc Đằng Quân không nhịn được nữa cũng phun ra một ngụm máu tươi.
Một đòn trước đó đã tiêu hao phần lớn thực lực của hắn, lúc này hắn cũng đã là nỏ mạnh hết đà, còn phải phân ra một phần nguyên lực để bảo vệ Phương Thiên.
Hắn đã sắp đến cực hạn rồi!
“Lẽ nào, phải chấm dứt ở đây sao?” Đằng Quân không cam lòng nói.
“Ha ha ha... Thiên Đạo của Tiên Lâm cũng chỉ như thế mà thôi! Ngươi trấn áp bản Thần trăm vạn năm, ngày hôm nay bản Thần phải trả lại cả gốc lẫn lãi! Phạm Thiên Chân Ma, giết cho ta!”
Trong tiếng cười sang sảng của Ca Nặc, cự chưởng ầm ầm hạ xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!