Mặt trời thiêu đốt, linh lực dồi dào.
Trên mảnh cỏ dại rậm rạp ở một vùng hoang dã có một đội xe ngựa mấy chục người đang thong thả tiến lên phía trước.
“Đại tiểu thư, đi thêm nửa tháng nữa thì sẽ đến Vạn Thú Sâm Lâm rồi! Qua khỏi Vạn Thú Sâm Lâm thì đã cách Côi Sơn Thành không xa.”
Người nói chuyện chính là một hán tử trung niên thân mang trang phục hộ vệ, trước mặt hắn là một nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp.
Xem dáng vẻ, hẳn là thủ lĩnh của đoàn người này.
“Hừm, dặn dò mọi người đều phải cẩn thận, gần đây Vạn Thú Sâm Lâm có chút không yên ổn. Xuyên qua được Vạn Thú Sâm Lâm, bổn tiểu thư sẽ trả tiền công gấp đôi cho mọi người.” Nữ tử gật đầu nói.
Hán tử trung niên vui mừng khôn xiết, nói: “Đa tạ nhị tiểu thư!”
Hắn xoay người cất cao giọng, nói với một đám hộ vệ: "Mọi người có nghe rõ hay không? Đại tiểu thư muốn trả gấp đôi tiền công cho chúng ta, tất cả đều lên tinh thần, dùng hết mọi thủ đoạn cho ta! Có nghe rõ hay không?”
Cả đám hộ vệ cũng mừng rỡ, nói lớn: “Đa tạ nhị tiểu thư!”
Nữ tử khẽ mỉm cười, gật đầu ra hiệu.
Trong lúc đó, ánh mắt của nàng lơ đãng nhìn về nữ tử ở phía sau, khóe miệng lộ ra thần sắc khinh thường.
Nữ tử kia gầy yếu tựa cành liễu, tinh thần có chút tiều tụy, thế nhưng luận về khuôn mặt thì còn sắc nét hơn so với nhị tiểu thư kia mấy phần.
Đối với biểu cảm của nhị tiểu thư, nữ tử cũng chẳng có bao nhiêu cảm xúc, có vẻ như cũng không thèm quan tâm.
Bỗng nhiên, nàng nhíu mày lại ghìm ngựa quay ra đường lớn.
Nhị tiểu thư thấy vậy, cau mày trách mắng: “Lương Uyển Như, ngươi đi đâu đó?”
Nữ tử vẫn không để ý đến nàng, xuống ngựa tiến vào trong bụi cỏ.
Trong bụi cỏ, có một tên nam tử khắp người tàn tạ, vô cùng thê thảm.
Nữ tử chau mày, trên mặt lộ ra thần sắc mất kiên nhẫn.
Nàng quay đầu lại vẫy vẫy tay với trung niên hộ vệ, hộ vệ kia đang muốn lại gần thì lại nghe nhị tiểu thư lạnh lùng nói: “Trương Thuận, không cho ngươi đi! Một kẻ đã chết, mang theo làm gì? Nàng muốn dẫn thì cứ để tự thân nàng mang đi.”
Trương Thuận do dự một chút, cuối cùng vẫn lui sang một bên, không tiến lên nữa.
Lương Uyển Như khẽ thở dài một cái, nàng thật sự tự mình nâng cái “người chết” kia dậy.
“Người chết” ngược lại không nặng lắm, thế nhưng khắp toàn thân đều là vết máu khô, không biết đã ở trong bụi cỏ dại này mấy ngày, trên người phát ra từng trận mùi khó ngửi.
“Người chết” không phải ai khác, đó chính là Diệp Viễn may mắn thoát chết từ bên trong không gian bão táp!
Đương nhiên không phải hắn thật sự đã chết rồi, nhưng mà cách cái chết cũng không xa.
Khắp toàn thân Diệp Viễn không có lấy một chỗ nào lành lặn, da thịt trên người đều rách ra, dưới ánh mặt trời thiêu đốt lại càng phát ra mùi khó chịu.
Cho dù có Phách Long Tái Sinh Quyết cũng không cách nào chữa trị được thương thế trên người hắn.
Hơn nữa, khắp toàn thân Diệp Viễn lúc này không có một chút ba động nguyên lực nào, không khác gì một người bình thường, chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, sợ rằng một hơi cuối cùng này cũng không giữ được.
Lương Uyển Như nhẫn nhịn mùi hôi thối trên người Diệp Viễn, nhấc hắn lên một chiếc xe ngựa.
Trên xe ngựa, tất cả đều là hàng hóa, toả ra mùi thuốc nhàn nhạt.
Nhưng mà Diệp Viễn lúc này không hề có cảm giác, mặc cho Lương Uyển Như di chuyển.
Nhị tiểu thư chậm rãi đi tới bên cạnh xe ngựa, nhìn Diệp Viễn đang nằm ở trên xe, lông mày không khỏi chau lại.
Vẻ đẹp không vướng bụi trần trên người Lương Uyển Như lúc này cũng đã bị Diệp Viễn làm cho tán loạn vô cùng.
Nhưng mà, dường như nàng cũng không để ý.
"Hừ, tỷ tỷ tốt của ta, tuy rằng người này vẫn còn sót một hơi thở cuối cùng, nhưng mà cũng không khác người đã chết là bao. Chúng ta một đường không yên ổn, ngươi mang theo hắn không phải rước thêm phiền phức hay sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu như đụng phải nguy hiểm gì ở bên trong Vạn Thú Sâm Lâm thì sẽ không có ai quản sự sống chết của hắn đâu!” Nhị tiểu thư lạnh lùng nói.
Lương Uyển Như không nói gì, chỉ dùng tay khoa khoa cái gì đó.
Người đẹp Lương Uyển Như này chính là một người câm!
Nhị tiểu thư hiển nhiên hiểu được Lương Uyển Như muốn nói gì, làm vẻ mặt chán ghét, hừ lạnh nói: “Cứu người một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp? Tỷ tỷ tốt của ta ơi, ngươi lại đang giả bộ có tâm địa Bồ Tát nữa sao? Phải ha, ngươi là Bồ Tát sống, bọn ta đều là đại ác nhân! Ha ha, với bộ dáng này của hắn ngươi cũng phải cứu sống lại được rồi hẵng nói! Tên nam nhân thối này bị tổn thương Thần hải, thân thể đã chịu phải thương thế khó mà lành. Ngay cả Phàn lão ở đây cũng không thể cứu vãn!”
Lương Uyển Như làm vẻ mặt buồn bã, liếc mắt nhìn Diệp Viễn với vẻ đồng tình, bỗng nhiên nàng lấy ra một viên đan dược màu đỏ thẫm, lập tức muốn cho Diệp Viễn ăn vào.
Ánh mắt Nhị tiểu thư ngưng lại, không dám tin mà nhìn về phía Lương Uyển Như, nói: “Ngươi điên rồi à? Thần Đan cấp một Huyền Nguyên Đan thượng phẩm này là vật mà phụ thân lưu lại cho ngươi, vậy mà ngươi lại muốn lấy ra để cứu một người không liên quan? Trở lại, ta nhất định sẽ nói chuyện này cho phụ thân!”
Không riêng gì nhị tiểu thư, ngay cả những hộ vệ kia cũng lộ ra vẻ giật mình.
Thần Đan cấp một thượng phẩm, mỗi một viên đều quý giá cực kỳ.
Những hộ vệ này như bọn họ, dù cho là táng gia bại sản cũng mua không nổi!
Lương Uyển Như nhìn nàng, khẽ mỉm cười, nhưng lại không chút do dự nào mà nhét viên Huyền Nguyên Đan kia vào trong miệng Diệp Viễn.
Nàng lại lấy ra một ít nước cho Diệp Viễn uống để đan dược trôi vào trong.
Nhị tiểu thư nhìn thấy tình cảnh này, hừ lạnh nói: “Lương Uyển Như, bản thân ngươi cũng coi như là một kẻ rác rưởi, hiện tại còn muốn mang theo một tên rác rưởi! Chúng ta đến đây không phải là để du sơn ngoạn thủy, nếu như thật sự gặp phải nguy hiểm gì thì sẽ không có ai rảnh rỗi quan tâm các ngươi!”
Lương Uyển Như nhìn nàng, vẫn là khẽ mỉm cười như cũ.
Nụ cười này giống như gió xuân phất qua, ấm áp lòng người.
Chỉ là, không thể làm ấm áp được trái tim của nhị tiểu thư.
Đoàn người tiếp tục chạy đi, căn bản không một ai quan tâm đến Lương Uyển Như và Diệp Viễn.
Rõ ràng xem Lương Uyển Như như là nhân vật ngoài lề.
Nhưng mà Lương Uyển Như cũng không hề oán giận cái gì, dọc theo đường đi luôn dốc lòng chăm sóc Diệp Viễn.
Nàng nhẫn nhịn mùi tanh tưởi, giúp Diệp Viễn thanh trừ thịt thối trên người, giúp hắn làm sạch vết thương.
Ngoại trừ viên Huyền Nguyên Đan kia ra, Lương Uyển Như còn lấy ra một vài đan dược, cứ cách hai ngày lại cho Diệp Viễn ăn vào.
Nhìn thấy tình cảnh này, nhị tiểu thư Lương Uyển Dung chỉ lạnh lùng liếc một cái, làm một bộ mặt xem thường.
Nàng với Lương Uyển Như là chị em ruột, chỉ có điều Lương Uyển Như là con vợ cả, mà nàng là con vợ thứ.
Phụ thân Lương Minh Vũ rất yêu mẫu thân của Lương Uyển Như, đối xử với Lương Uyển Như cũng rất tốt, nhưng đáng tiếc là số phận của Lương Uyển Như có nhiều thăng trầm, mẫu thân mất sớm, trời sinh lại không cách nào nói chuyện được.
Sau đó, Lương Minh Vũ tái giá mới có Lương Uyển Dung.
Mẫu thân của Lương Uyển Dung là con gái của một đại gia tộc khác ở Côi Sơn Thành, gả cho Lương Minh Vũ làm vợ lẽ nhưng vẫn rất có quyền thế trong Lương gia.
Hai mẹ con Lương Uyển Dung nhìn ngang nhìn dọc cũng không hề vừa mắt với Lương Uyển Như, xa lánh mọi thứ với nàng.
Lương Minh Vũ thế yếu, chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt đối với chuyện này.
Cũng may, hắn có chút lương tâm, đối với con gái lớn cũng ngầm bồi thường một vài thứ, lúc này mới khiến cho Lương Uyển Như cảm thấy khá hơn một chút.
Việc làm ăn chính của Lương gia là buôn dược liệu, lần này phái hai con gái đi thu một nhóm dược liệu, lúc này là đang trên đường trở về.
Lương Uyển Dung nhìn thấy bộ dáng bận rộn của tỷ tỷ, bỗng nhiên trong lòng nàng nảy sinh một ý nghĩ ác độc cho nên nán lại thật lâu mà không đi tiếp.
Lúc này khoảng cách với lúc Lương Uyển Như cứu Diệp Viễn đã trải qua hơn mười ngày.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của nàng, cuối cùng Diệp Viễn cũng tỉnh lại sau giấc ngủ mê man.
Mặt trời thiêu đốt, linh lực dồi dào.
Trên mảnh cỏ dại rậm rạp ở một vùng hoang dã có một đội xe ngựa mấy chục người đang thong thả tiến lên phía trước.
“Đại tiểu thư, đi thêm nửa tháng nữa thì sẽ đến Vạn Thú Sâm Lâm rồi! Qua khỏi Vạn Thú Sâm Lâm thì đã cách Côi Sơn Thành không xa.”
Người nói chuyện chính là một hán tử trung niên thân mang trang phục hộ vệ, trước mặt hắn là một nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp.
Xem dáng vẻ, hẳn là thủ lĩnh của đoàn người này.
“Hừm, dặn dò mọi người đều phải cẩn thận, gần đây Vạn Thú Sâm Lâm có chút không yên ổn. Xuyên qua được Vạn Thú Sâm Lâm, bổn tiểu thư sẽ trả tiền công gấp đôi cho mọi người.” Nữ tử gật đầu nói.
Hán tử trung niên vui mừng khôn xiết, nói: “Đa tạ nhị tiểu thư!”
Hắn xoay người cất cao giọng, nói với một đám hộ vệ: "Mọi người có nghe rõ hay không? Đại tiểu thư muốn trả gấp đôi tiền công cho chúng ta, tất cả đều lên tinh thần, dùng hết mọi thủ đoạn cho ta! Có nghe rõ hay không?”
Cả đám hộ vệ cũng mừng rỡ, nói lớn: “Đa tạ nhị tiểu thư!”
Nữ tử khẽ mỉm cười, gật đầu ra hiệu.
Trong lúc đó, ánh mắt của nàng lơ đãng nhìn về nữ tử ở phía sau, khóe miệng lộ ra thần sắc khinh thường.
Nữ tử kia gầy yếu tựa cành liễu, tinh thần có chút tiều tụy, thế nhưng luận về khuôn mặt thì còn sắc nét hơn so với nhị tiểu thư kia mấy phần.
Đối với biểu cảm của nhị tiểu thư, nữ tử cũng chẳng có bao nhiêu cảm xúc, có vẻ như cũng không thèm quan tâm.
Bỗng nhiên, nàng nhíu mày lại ghìm ngựa quay ra đường lớn.
Nhị tiểu thư thấy vậy, cau mày trách mắng: “Lương Uyển Như, ngươi đi đâu đó?”
Nữ tử vẫn không để ý đến nàng, xuống ngựa tiến vào trong bụi cỏ.
Trong bụi cỏ, có một tên nam tử khắp người tàn tạ, vô cùng thê thảm.
Nữ tử chau mày, trên mặt lộ ra thần sắc mất kiên nhẫn.
Nàng quay đầu lại vẫy vẫy tay với trung niên hộ vệ, hộ vệ kia đang muốn lại gần thì lại nghe nhị tiểu thư lạnh lùng nói: “Trương Thuận, không cho ngươi đi! Một kẻ đã chết, mang theo làm gì? Nàng muốn dẫn thì cứ để tự thân nàng mang đi.”
Trương Thuận do dự một chút, cuối cùng vẫn lui sang một bên, không tiến lên nữa.
Lương Uyển Như khẽ thở dài một cái, nàng thật sự tự mình nâng cái “người chết” kia dậy.
“Người chết” ngược lại không nặng lắm, thế nhưng khắp toàn thân đều là vết máu khô, không biết đã ở trong bụi cỏ dại này mấy ngày, trên người phát ra từng trận mùi khó ngửi.
“Người chết” không phải ai khác, đó chính là Diệp Viễn may mắn thoát chết từ bên trong không gian bão táp!
Đương nhiên không phải hắn thật sự đã chết rồi, nhưng mà cách cái chết cũng không xa.
Khắp toàn thân Diệp Viễn không có lấy một chỗ nào lành lặn, da thịt trên người đều rách ra, dưới ánh mặt trời thiêu đốt lại càng phát ra mùi khó chịu.
Cho dù có Phách Long Tái Sinh Quyết cũng không cách nào chữa trị được thương thế trên người hắn.
Hơn nữa, khắp toàn thân Diệp Viễn lúc này không có một chút ba động nguyên lực nào, không khác gì một người bình thường, chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, sợ rằng một hơi cuối cùng này cũng không giữ được.
Lương Uyển Như nhẫn nhịn mùi hôi thối trên người Diệp Viễn, nhấc hắn lên một chiếc xe ngựa.
Trên xe ngựa, tất cả đều là hàng hóa, toả ra mùi thuốc nhàn nhạt.
Nhưng mà Diệp Viễn lúc này không hề có cảm giác, mặc cho Lương Uyển Như di chuyển.
Nhị tiểu thư chậm rãi đi tới bên cạnh xe ngựa, nhìn Diệp Viễn đang nằm ở trên xe, lông mày không khỏi chau lại.
Vẻ đẹp không vướng bụi trần trên người Lương Uyển Như lúc này cũng đã bị Diệp Viễn làm cho tán loạn vô cùng.
Nhưng mà, dường như nàng cũng không để ý.
"Hừ, tỷ tỷ tốt của ta, tuy rằng người này vẫn còn sót một hơi thở cuối cùng, nhưng mà cũng không khác người đã chết là bao. Chúng ta một đường không yên ổn, ngươi mang theo hắn không phải rước thêm phiền phức hay sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu như đụng phải nguy hiểm gì ở bên trong Vạn Thú Sâm Lâm thì sẽ không có ai quản sự sống chết của hắn đâu!” Nhị tiểu thư lạnh lùng nói.
Lương Uyển Như không nói gì, chỉ dùng tay khoa khoa cái gì đó.
Người đẹp Lương Uyển Như này chính là một người câm!
Nhị tiểu thư hiển nhiên hiểu được Lương Uyển Như muốn nói gì, làm vẻ mặt chán ghét, hừ lạnh nói: “Cứu người một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp? Tỷ tỷ tốt của ta ơi, ngươi lại đang giả bộ có tâm địa Bồ Tát nữa sao? Phải ha, ngươi là Bồ Tát sống, bọn ta đều là đại ác nhân! Ha ha, với bộ dáng này của hắn ngươi cũng phải cứu sống lại được rồi hẵng nói! Tên nam nhân thối này bị tổn thương Thần hải, thân thể đã chịu phải thương thế khó mà lành. Ngay cả Phàn lão ở đây cũng không thể cứu vãn!”
Lương Uyển Như làm vẻ mặt buồn bã, liếc mắt nhìn Diệp Viễn với vẻ đồng tình, bỗng nhiên nàng lấy ra một viên đan dược màu đỏ thẫm, lập tức muốn cho Diệp Viễn ăn vào.
Ánh mắt Nhị tiểu thư ngưng lại, không dám tin mà nhìn về phía Lương Uyển Như, nói: “Ngươi điên rồi à? Thần Đan cấp một Huyền Nguyên Đan thượng phẩm này là vật mà phụ thân lưu lại cho ngươi, vậy mà ngươi lại muốn lấy ra để cứu một người không liên quan? Trở lại, ta nhất định sẽ nói chuyện này cho phụ thân!”
Không riêng gì nhị tiểu thư, ngay cả những hộ vệ kia cũng lộ ra vẻ giật mình.
Thần Đan cấp một thượng phẩm, mỗi một viên đều quý giá cực kỳ.
Những hộ vệ này như bọn họ, dù cho là táng gia bại sản cũng mua không nổi!
Lương Uyển Như nhìn nàng, khẽ mỉm cười, nhưng lại không chút do dự nào mà nhét viên Huyền Nguyên Đan kia vào trong miệng Diệp Viễn.
Nàng lại lấy ra một ít nước cho Diệp Viễn uống để đan dược trôi vào trong.
Nhị tiểu thư nhìn thấy tình cảnh này, hừ lạnh nói: “Lương Uyển Như, bản thân ngươi cũng coi như là một kẻ rác rưởi, hiện tại còn muốn mang theo một tên rác rưởi! Chúng ta đến đây không phải là để du sơn ngoạn thủy, nếu như thật sự gặp phải nguy hiểm gì thì sẽ không có ai rảnh rỗi quan tâm các ngươi!”
Lương Uyển Như nhìn nàng, vẫn là khẽ mỉm cười như cũ.
Nụ cười này giống như gió xuân phất qua, ấm áp lòng người.
Chỉ là, không thể làm ấm áp được trái tim của nhị tiểu thư.
Đoàn người tiếp tục chạy đi, căn bản không một ai quan tâm đến Lương Uyển Như và Diệp Viễn.
Rõ ràng xem Lương Uyển Như như là nhân vật ngoài lề.
Nhưng mà Lương Uyển Như cũng không hề oán giận cái gì, dọc theo đường đi luôn dốc lòng chăm sóc Diệp Viễn.
Nàng nhẫn nhịn mùi tanh tưởi, giúp Diệp Viễn thanh trừ thịt thối trên người, giúp hắn làm sạch vết thương.
Ngoại trừ viên Huyền Nguyên Đan kia ra, Lương Uyển Như còn lấy ra một vài đan dược, cứ cách hai ngày lại cho Diệp Viễn ăn vào.
Nhìn thấy tình cảnh này, nhị tiểu thư Lương Uyển Dung chỉ lạnh lùng liếc một cái, làm một bộ mặt xem thường.
Nàng với Lương Uyển Như là chị em ruột, chỉ có điều Lương Uyển Như là con vợ cả, mà nàng là con vợ thứ.
Phụ thân Lương Minh Vũ rất yêu mẫu thân của Lương Uyển Như, đối xử với Lương Uyển Như cũng rất tốt, nhưng đáng tiếc là số phận của Lương Uyển Như có nhiều thăng trầm, mẫu thân mất sớm, trời sinh lại không cách nào nói chuyện được.
Sau đó, Lương Minh Vũ tái giá mới có Lương Uyển Dung.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!