“Tiểu tử, cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh rồi!”
Diệp Viễn vừa mới khôi phục lại ý thức đã nghe giọng nói của Vô Trần vang vọng bên tai hắn.
Hắn cũng chỉ là khôi phục ý thức mà thôi, thậm chí ngay cả việc mở to mắt cũng không làm được.
Một cỗ đau nhức kịch liệt toàn thân truyền đến, khiến cho thần hồn của Diệp Viễn run rẩy.
Thế nhưng, ngay cả rên rỉ một tiếng hắn cũng không đủ sức.
Cả người hoàn toàn giống như không phải của chính bản thân hắn.
“Vô Trần tiền bối? Ta... ta vẫn chưa chết sao?”
Đối với việc mình vẫn còn tồn tại một cách kỳ tích, Diệp Viễn cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Hồi tưởng lại không gian bão táp, đến bây giờ Diệp Viễn vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Trước mặt những năng lượng không gian cuồng bạo kia, Diệp Viễn gầy yếu giống như một người phàm tục.
Diệp Viễn gần như đã dùng hết tất cả mọi thủ đoạn cũng không ngăn cản được phong bạo xâm nhập.
Cuối cùng, toàn thân hắn bị tàn phá đến mức không có một chỗ nào lành lặn, nếu như không phải có thân thể cường đại cùng với Bá Long Tái Sinh Quyết thì chỉ sợ Diệp Viễn đã biến mất ngay cả cặn bã cũng không thừa rồi.
Mà chính Diệp Viễn cũng không hiểu vì sao hắn có thể sống sót thoát ra được.
“Lão phu đã ước gì ngươi chết đi! Tên tiểu tử nhà ngươi quả thực quá hồ đồ rồi!” Vô Trần tức giận nói.
Mắng thì mắng, nhưng đến khi thấy Diệp Viễn tỉnh lại, rốt cuộc Vô Trần cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn không ngờ, vậy mà Diệp Viễn lại thật sự vượt qua không gian bão táp một cách thần kỳ để đi tới Thông Thiên Giới như vậy!
Loại chuyện này, theo lý thuyết là không thể nào hoàn thành.
Thế nhưng mà, hết lần này tới lần khác nó đã xảy ra.
Diệp Viễn ngượng ngùng cười nói: “Tiền bối chớ trách, không phải cũng đã vượt qua rồi hay sao? Khi đó quay trở về, có khi tình huống còn không bằng hiện tại đấy!”
Vô Trần hừ lạnh một tiếng, không hề nói lời nào.
Diệp Viễn hỏi dò: “Tiền bối, ta đây là... đã đến được Thông Thiên Giới rồi sao?”
Vô Trần hừ một tiếng, nói: “Ngươi thật sự là có vận may chết tiệt! Tuyệt đối là quá may mắn!”
Điều này đồng nghĩa với việc đáp lại vấn đề của Diệp Viễn, bọn họ thật sự đã tới được Thông Thiên Giới!
Diệp Viễn cũng không nghĩ tới, chính mình lại thật sự có vận khí tốt như vậy.
“Ha ha, vận may chết tiệt cũng được! Tiền bối, chúng ta làm cách nào vào được Thông Thiên Giới?” Diệp Viễn kinh hỉ nói.
Thấy Diệp Viễn hỏi, Vô Trần cũng trầm mặc lại.
Việc có thể vào được Thông Thiên Giới, ngay cả hắn đều có cảm giác như đang nằm mơ.
Hắn thật không nghĩ tới Diệp Viễn vậy mà lại có thể xuyên qua không gian bão táp, đây là chuyện từ trước cho tới bây giờ đều chưa từng phát sinh qua.
Một tên tân binh vừa đạt đến Huyền Thần Cảnh sơ kỳ, vậy mà đã vượt qua được không gian bão táp, điều này thật sự khó mà tin nổi.
“Lúc ngươi hôn mê, vừa vặn đã xông được đến nơi trung tâm của không gian bão táp! Không nghĩ tới, chính giữa trung tâm của Không Gian Phong Bạo vậy mà lại gió êm sóng lặng, một chút năng lượng chấn động cũng không có, lúc này ngươi mới tránh được một kiếp! Ngươi đã phiêu đãng ở trung tâm không gian bão táp nửa năm, vậy mà ngoài ý muốn lại được dẫn tới Không Gian Liệt Phùng để đi thông đến Thông Thiên Giới! Cái sự tình liên tiếp này, ngoại trừ dùng từ vận may chết tiệt để hình dung ra thì lão phu thật sự không biết nên nói như thế nào cho tốt.” Vô Trần nói.
Diệp Viễn nghe xong cũng kinh ngạc một hồi, không nghĩ tới chính mình vừa hôn mê thì đã là nửa năm.
Đúng theo như lời Vô Trần nói, vận khí của hắn thật sự tốt tới cực điểm.
Đây là cuộc phiêu lưu hoàn toàn vô ý thức, cũng có khả năng sẽ bị cuốn vào Không Gian Loạn Lưu, rốt cuộc không cách nào thoát ra.
Không nghĩ tới, chính mình cứ như vậy mà lại tới được Thông Thiên Giới.
Bỗng nhiên Vô Trần lại nói: "Nhưng mà, ngươi có thể xông đến trung tâm của không gian bão táp, bản thân việc này cũng đã là kỳ tích rồi! Tiểu tử, ngươi thật sự làm cho lão phu phải lau mắt mà nhìn!”
Càng đi trong gió lốc thì năng lượng chấn động sẽ càng kịch liệt.
Để tới gần khu vực giải đất trung tâm thì ngay cả cường giả Thần Quân Cảnh cũng gần như không còn khả năng sống sót.
Nhưng mà Diệp Viễn đã dựa vào nghị lực của chính mình, rốt cuộc cũng đã tới nơi.
Không phải nói thực lực của Diệp Viễn mạnh hơn so với cường giả Thần Quân Cảnh, cũng không phải nói thực lực của cường giả Thần Quân Cảnh yếu, chỉ có thể nói rằng, cơ năng sinh lý của Diệp Viễn quá mức cường đại, năng lực khôi phục quá mạnh mẽ, như vậy mới có thể hoàn thành loại chuyện gần như không thể nào này.
Trên người Diệp Viễn có hai loại công pháp đỉnh cao của hai đại Thần thú là Thanh Long và Huyền Vũ, đây mới chính là điểm mấu chốt giúp hắn chèo chống xông đến trước trong gió lốc!
Diệp Viễn cười cười, nói: “Tiền bối, bây giờ chúng ta đang ở địa phương nào? Hiện tại thần thức của ta không cách nào thoát ly khỏi thân thể, mắt không thể thấy, hoàn toàn không biết tình huống bên ngoài.”
Vô Trần nói cho hắn nghe chuyện hắn được Lương Uyển Như cứu, Diệp Viễn nghe xong thì hoảng sợ một phen.
Phiêu đãng trong không gian bão táp nửa năm, thể lực của Diệp Viễn đã đến cực hạn.
Chậm thêm một chút nữa thì chỉ sợ rằng hắn không còn cơ hội để tỉnh lại.
Kỳ thật những ngày này, Vô Trần cũng âm thầm lo lắng.
Nhưng hắn lại không giúp được Diệp Viễn cái gì, chỉ thuận theo ý trời.
May mắn chính là có Lương Uyển Như xuất hiện.
Bên trong không gian bão táp, ba đạo Tinh Khí Thần của Diệp Viễn đều nhận phải sự đả kích mang tính hủy diệt.
Hiện tại, ngay cả việc thần thức thoát ly khỏi thân thể cũng không làm được, nhưng mà xem xét bên trong thì vẫn có thể làm được.
Diệp Viễn kiểm tra thân thể của mình một chút mới biết được tình huống có bao nhiêu bất ổn.
Sau khi hắn đột phá Thần Cảnh, nguyên lực đã lột xác thành Thần Hải rồi.
Nhưng mà bây giờ, Thần Hải của hắn hoàn toàn khô cạn, hơn nữa nhận phải tổn thương rất lớn, đã không còn cách nào ngưng tụ được Thần Nguyên.
Về phần nhục thể của hắn, nhiều lần bị tàn phá bên trong không gian bão táp cho nên năng lực tái sinh đã suy yếu tới cực điểm.
Căn bản, hiện tại hắn không cách nào thúc dục được Bá Long Tái Sinh Quyết.
Một đường tu luyện tới hiện tại, Diệp Viễn chưa từng nhận phải thương thế nghiêm trọng đến như vậy!
Có thể nói, hiện tại trên cơ bản hắn ngang bằng với một phế nhân.
"Ừm? Cái này... là Thần Đan?” Bỗng nhiên Diệp Viễn ngạc nhiên nói.
Lương Uyển Như cho Diệp Viễn ăn vào Huyền Nguyên Đan, nhưng mà trong cơ thể của Diệp Viễn lại không có Thần Nguyên, căn bản không cách nào luyện hóa được dược lực, chỉ có thể chờ đợi dược lực của Huyền Nguyên Đan tự mình hóa giải, quá trình này vô cùng chậm chạp.
Huyền Nguyên Đan này là thánh dược chữa thương, đối với việc khôi phục lại thân thể cho Diệp Viễn có chỗ tốt rất lớn.
Chỉ là hiện tại Diệp Viễn không cách nào phát huy được dược lực, cho nên việc khôi phục vô cùng chậm chạp.
Thứ Diệp Viễn truy cầu cả đời chính là cảnh giới Đan Thần, hôm nay đã đột phá Thần Cảnh, đạt được thành tựu Đan Thần.
Thế nhưng, hắn lại không hề biết một chút gì về Thần Đan!
Có thể nói, hiện tại hết thảy mọi thứ hắn đều phải bắt đầu lại từ đầu, hoàn toàn khác với loại chuyển kiếp tu luyện như trước kia.
Thế giới xa lạ, cảnh giới lạ lẫm, mà ngay cả thứ sở trường nhất của hắn chính là đan dược cũng lại không biết gì!
Nhưng mà, trong khoảnh khắc cảm nhận được Thần Đan kia, Diệp Viễn đã mê mẩn rồi!
Cái này... chính là đan dược mà hắn truy cầu suốt một đời!
Chỉ là dường như ở Thông Thiên Giới cũng không là cái gì.
Nếu như Diệp Viễn biết rõ sự trân quý của Huyền Nguyên Đan này, chỉ sợ sẽ không nói như thế.
“Hứ, cùng lắm cũng chỉ là một viên Thần Đan đẳng cấp thấp nhất mà thôi, có cái gì đáng ngạc nhiên hay sao?” Vô Trần khinh thường nói.
Diệp Viễn cũng không thèm để ý, thứ này đã khiến hắn mê muội rồi, hắn dùng thần thức phân tích lấy thành phần của Huyền Nguyên Đan, thế nhưng hắn phát hiện bản thân mình hoàn toàn không làm được!
Hắn không nhận ra!
Linh dược Thần cấp của thế giới Tiên Lâm đã sớm biến mất không còn tung tích, căn bản Diệp Viễn cũng chưa từng gặp qua linh dược Thần cấp.
Hắn chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy một vài tên của Thần Đan trên điển tịch, nhưng mà phương pháp luyện chế cụ thể cũng không có.
“Tiền bối, ngài biết loại Thần Đan này sao? Đây là đan dược gì? Dùng gì để luyện chế ra? Phương pháp luyện chế ngài biết không?...”
Diệp Viễn mới mở miệng thì đã hỏi một đống lớn vấn đề chuyên nghiệp.
“Tiểu tử, cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh rồi!”
Diệp Viễn vừa mới khôi phục lại ý thức đã nghe giọng nói của Vô Trần vang vọng bên tai hắn.
Hắn cũng chỉ là khôi phục ý thức mà thôi, thậm chí ngay cả việc mở to mắt cũng không làm được.
Một cỗ đau nhức kịch liệt toàn thân truyền đến, khiến cho thần hồn của Diệp Viễn run rẩy.
Thế nhưng, ngay cả rên rỉ một tiếng hắn cũng không đủ sức.
Cả người hoàn toàn giống như không phải của chính bản thân hắn.
“Vô Trần tiền bối? Ta... ta vẫn chưa chết sao?”
Đối với việc mình vẫn còn tồn tại một cách kỳ tích, Diệp Viễn cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Hồi tưởng lại không gian bão táp, đến bây giờ Diệp Viễn vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Trước mặt những năng lượng không gian cuồng bạo kia, Diệp Viễn gầy yếu giống như một người phàm tục.
Diệp Viễn gần như đã dùng hết tất cả mọi thủ đoạn cũng không ngăn cản được phong bạo xâm nhập.
Cuối cùng, toàn thân hắn bị tàn phá đến mức không có một chỗ nào lành lặn, nếu như không phải có thân thể cường đại cùng với Bá Long Tái Sinh Quyết thì chỉ sợ Diệp Viễn đã biến mất ngay cả cặn bã cũng không thừa rồi.
Mà chính Diệp Viễn cũng không hiểu vì sao hắn có thể sống sót thoát ra được.
“Lão phu đã ước gì ngươi chết đi! Tên tiểu tử nhà ngươi quả thực quá hồ đồ rồi!” Vô Trần tức giận nói.
Mắng thì mắng, nhưng đến khi thấy Diệp Viễn tỉnh lại, rốt cuộc Vô Trần cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn không ngờ, vậy mà Diệp Viễn lại thật sự vượt qua không gian bão táp một cách thần kỳ để đi tới Thông Thiên Giới như vậy!
Loại chuyện này, theo lý thuyết là không thể nào hoàn thành.
Thế nhưng mà, hết lần này tới lần khác nó đã xảy ra.
Diệp Viễn ngượng ngùng cười nói: “Tiền bối chớ trách, không phải cũng đã vượt qua rồi hay sao? Khi đó quay trở về, có khi tình huống còn không bằng hiện tại đấy!”
Vô Trần hừ lạnh một tiếng, không hề nói lời nào.
Diệp Viễn hỏi dò: “Tiền bối, ta đây là... đã đến được Thông Thiên Giới rồi sao?”
Vô Trần hừ một tiếng, nói: “Ngươi thật sự là có vận may chết tiệt! Tuyệt đối là quá may mắn!”
Điều này đồng nghĩa với việc đáp lại vấn đề của Diệp Viễn, bọn họ thật sự đã tới được Thông Thiên Giới!
Diệp Viễn cũng không nghĩ tới, chính mình lại thật sự có vận khí tốt như vậy.
“Ha ha, vận may chết tiệt cũng được! Tiền bối, chúng ta làm cách nào vào được Thông Thiên Giới?” Diệp Viễn kinh hỉ nói.
Thấy Diệp Viễn hỏi, Vô Trần cũng trầm mặc lại.
Việc có thể vào được Thông Thiên Giới, ngay cả hắn đều có cảm giác như đang nằm mơ.
Hắn thật không nghĩ tới Diệp Viễn vậy mà lại có thể xuyên qua không gian bão táp, đây là chuyện từ trước cho tới bây giờ đều chưa từng phát sinh qua.
Một tên tân binh vừa đạt đến Huyền Thần Cảnh sơ kỳ, vậy mà đã vượt qua được không gian bão táp, điều này thật sự khó mà tin nổi.
“Lúc ngươi hôn mê, vừa vặn đã xông được đến nơi trung tâm của không gian bão táp! Không nghĩ tới, chính giữa trung tâm của Không Gian Phong Bạo vậy mà lại gió êm sóng lặng, một chút năng lượng chấn động cũng không có, lúc này ngươi mới tránh được một kiếp! Ngươi đã phiêu đãng ở trung tâm không gian bão táp nửa năm, vậy mà ngoài ý muốn lại được dẫn tới Không Gian Liệt Phùng để đi thông đến Thông Thiên Giới! Cái sự tình liên tiếp này, ngoại trừ dùng từ vận may chết tiệt để hình dung ra thì lão phu thật sự không biết nên nói như thế nào cho tốt.” Vô Trần nói.
Diệp Viễn nghe xong cũng kinh ngạc một hồi, không nghĩ tới chính mình vừa hôn mê thì đã là nửa năm.
Đúng theo như lời Vô Trần nói, vận khí của hắn thật sự tốt tới cực điểm.
Đây là cuộc phiêu lưu hoàn toàn vô ý thức, cũng có khả năng sẽ bị cuốn vào Không Gian Loạn Lưu, rốt cuộc không cách nào thoát ra.
Không nghĩ tới, chính mình cứ như vậy mà lại tới được Thông Thiên Giới.
Bỗng nhiên Vô Trần lại nói: "Nhưng mà, ngươi có thể xông đến trung tâm của không gian bão táp, bản thân việc này cũng đã là kỳ tích rồi! Tiểu tử, ngươi thật sự làm cho lão phu phải lau mắt mà nhìn!”
Càng đi trong gió lốc thì năng lượng chấn động sẽ càng kịch liệt.
Để tới gần khu vực giải đất trung tâm thì ngay cả cường giả Thần Quân Cảnh cũng gần như không còn khả năng sống sót.
Nhưng mà Diệp Viễn đã dựa vào nghị lực của chính mình, rốt cuộc cũng đã tới nơi.
Không phải nói thực lực của Diệp Viễn mạnh hơn so với cường giả Thần Quân Cảnh, cũng không phải nói thực lực của cường giả Thần Quân Cảnh yếu, chỉ có thể nói rằng, cơ năng sinh lý của Diệp Viễn quá mức cường đại, năng lực khôi phục quá mạnh mẽ, như vậy mới có thể hoàn thành loại chuyện gần như không thể nào này.
Trên người Diệp Viễn có hai loại công pháp đỉnh cao của hai đại Thần thú là Thanh Long và Huyền Vũ, đây mới chính là điểm mấu chốt giúp hắn chèo chống xông đến trước trong gió lốc!
Diệp Viễn cười cười, nói: “Tiền bối, bây giờ chúng ta đang ở địa phương nào? Hiện tại thần thức của ta không cách nào thoát ly khỏi thân thể, mắt không thể thấy, hoàn toàn không biết tình huống bên ngoài.”
Vô Trần nói cho hắn nghe chuyện hắn được Lương Uyển Như cứu, Diệp Viễn nghe xong thì hoảng sợ một phen.
Phiêu đãng trong không gian bão táp nửa năm, thể lực của Diệp Viễn đã đến cực hạn.
Chậm thêm một chút nữa thì chỉ sợ rằng hắn không còn cơ hội để tỉnh lại.
Kỳ thật những ngày này, Vô Trần cũng âm thầm lo lắng.
Nhưng hắn lại không giúp được Diệp Viễn cái gì, chỉ thuận theo ý trời.
May mắn chính là có Lương Uyển Như xuất hiện.
Bên trong không gian bão táp, ba đạo Tinh Khí Thần của Diệp Viễn đều nhận phải sự đả kích mang tính hủy diệt.
Hiện tại, ngay cả việc thần thức thoát ly khỏi thân thể cũng không làm được, nhưng mà xem xét bên trong thì vẫn có thể làm được.
Diệp Viễn kiểm tra thân thể của mình một chút mới biết được tình huống có bao nhiêu bất ổn.
Sau khi hắn đột phá Thần Cảnh, nguyên lực đã lột xác thành Thần Hải rồi.
Nhưng mà bây giờ, Thần Hải của hắn hoàn toàn khô cạn, hơn nữa nhận phải tổn thương rất lớn, đã không còn cách nào ngưng tụ được Thần Nguyên.
Về phần nhục thể của hắn, nhiều lần bị tàn phá bên trong không gian bão táp cho nên năng lực tái sinh đã suy yếu tới cực điểm.
Căn bản, hiện tại hắn không cách nào thúc dục được Bá Long Tái Sinh Quyết.
Một đường tu luyện tới hiện tại, Diệp Viễn chưa từng nhận phải thương thế nghiêm trọng đến như vậy!
Có thể nói, hiện tại trên cơ bản hắn ngang bằng với một phế nhân.
"Ừm? Cái này... là Thần Đan?” Bỗng nhiên Diệp Viễn ngạc nhiên nói.
Lương Uyển Như cho Diệp Viễn ăn vào Huyền Nguyên Đan, nhưng mà trong cơ thể của Diệp Viễn lại không có Thần Nguyên, căn bản không cách nào luyện hóa được dược lực, chỉ có thể chờ đợi dược lực của Huyền Nguyên Đan tự mình hóa giải, quá trình này vô cùng chậm chạp.
Huyền Nguyên Đan này là thánh dược chữa thương, đối với việc khôi phục lại thân thể cho Diệp Viễn có chỗ tốt rất lớn.
Chỉ là hiện tại Diệp Viễn không cách nào phát huy được dược lực, cho nên việc khôi phục vô cùng chậm chạp.
Thứ Diệp Viễn truy cầu cả đời chính là cảnh giới Đan Thần, hôm nay đã đột phá Thần Cảnh, đạt được thành tựu Đan Thần.
Thế nhưng, hắn lại không hề biết một chút gì về Thần Đan!
Có thể nói, hiện tại hết thảy mọi thứ hắn đều phải bắt đầu lại từ đầu, hoàn toàn khác với loại chuyển kiếp tu luyện như trước kia.
Thế giới xa lạ, cảnh giới lạ lẫm, mà ngay cả thứ sở trường nhất của hắn chính là đan dược cũng lại không biết gì!
Nhưng mà, trong khoảnh khắc cảm nhận được Thần Đan kia, Diệp Viễn đã mê mẩn rồi!
Cái này... chính là đan dược mà hắn truy cầu suốt một đời!
Chỉ là dường như ở Thông Thiên Giới cũng không là cái gì.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!